Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Động vật khát máu

Ngày đăng: 22:17 16/02/21

CHƯƠNG 470: ĐỘNG VẬT KHÁT MÁU.

Trưởng ban Dương Đại Chí ban thanh tra kỷ luật Huyện Hải Dương lúc này đang trong thư phòng của mình luyện viết chữ, đây việc mỗi đêm ông đều tiến hành, tuy tuổi của ông so Lâm Đức Vinh thì ít hơn, nhưng ông lại được bí thư La Bàn Hạ phòng thanh tra kỷ luật của thành phố Bạch Sơn bồi dưỡng nạng đỡ nên mới nắm giữ trọng trách to lớn ở huyện Hải Dương, chỉ là thời gian gần đây ở Huyện Hải Dương, xảy ra mấy vụ án liên tiếp mà ông phá án không thành công, có thể nói mỗi lần ra quân đều là thất bại tan tác mà quay trở về.

Đêm nay lại luyện chữ “chế nộ”, tuy trong lòng ông rất phẫn nộ, nhưng ông phải cố kềm lại tính tình của mình, nếu không khống chế được chính mình, thì cố gắng viêt ra giấy để luyện chữ cũng là một hắn phương pháp mà bí thư La Bàn Hạ chỉ dẫn cho ông, thân làm trong ban kỷ luật thanh tra, thường tiếp xúc với thành phần quan trường hắc ám mục nát, cho nên rất dễ có cái nhìn bi quan u ám về xã hội, cho nên ráng tìm một chút hoạt động cao nhã, để cho có sự trợ giúp điều tiết thâm tâm của mình, để còn mà tin tưởng trêи cái thế giới này vẫn có người tốt….

Ông không ngờ đêm nay lại có người tốt đến gõ cửa.

Khu vực cư xá của ban kỷ luật thanh tra thư ký huyện Hải Dương có rất ít người thăm viếng, đặc biệt là nhà của người đứng đầu trưởng ban Dương Đại Chí, chứ đừng nói chi là đến vào lúc gần nửa đêm.

Cũng rất khéo chính là mở cửa cho Đinh Nhị Cẩu cũng lại là một người đàn bà , đương nhiên đó là vợ của Dương Đại Chí.

Vợ Dương Đại Chí đứng ở trước cửa, khu vực cư xá luôn vắng người, nên ở nhà cô luôn luôn ăn mặc tự do gợi cảm, ái váy ngủ màu xanh nhạt này mỏng như cánh ve khó có thể che thân thể đẫy đà của cô, từ trong nhà bước ra mở cửa hai bầu иɦũ ɦσα đầy đặn run rẩy lấy theo nhịp bước chân rất là mê người, điểm chết người là là hai đầu núm иɦũ ɦσα nho nhỏ nhô ra đập vào mi mắt, mặc dù không phải là trần trụi nhưng ẩn hiện lại tạo ra nhiều hơn kϊƈɦ thích.

Bởi vì váy quá mỏng, nên phía dưới cặp đùi no đủ đều bạo lộ ở bên ngoài, mơ hồ có thể thấy bên trong bẹn đùi bộ cái qυầи ɭót trắng, đen kịt lớp thảm cỏ bên trong làn vải tơ, một lằn ranh nhỏ ở chính giữa vườn hoa chợt lóe lên rồi biến mất khi hai chân cô đứng chéo lại, Đinh Nhị Cẩu một thoáng ngẩn ngơ rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.

– Xin chào chị dâu, em là Đinh Trường Sinh chủ tịch trấn Độc Sơn trưởng, có chuyện quan trọng muốn báo cáo với trưởng ban Dương.

Đinh Nhị Cẩu hai tay trống trơn, tự nhiên mà không làm bộ, cung kính mà không nịnh nọt.

– Ừ..em vào đi, Đại Chí có người tìm anh….

Người đàn bà hô lên, cũng nhìn ra được, người đàn bà này cũng không thích ứng khuya khoắt có người tới thăm, cho nên đi chân trần chạy ra mở cửa…

– Đinh Trường Sinh, đã trễ thế như vậy, cậu tới làm gì?

Đừng nói là Dương Đại Chí hoan nghênh hắn tới, ngay trong giọng nói cũng không có hữu hảo, bởi vì giữa bọn họ chưa từng quen biết, Dương Đại Chí cùng với Trọng Hải cũng chưa có giao tình gì, cho nên trong thái độ đối đãi với Đinh Nhị Cẩu, đương nhiên sẽ không giống như là Lâm Đức Vinh thân thiết như vậy.

– Trưởng ban Dương, trấn Độc Sơn đã xảy ra chuyện, tôi có thể báo cáo cho anh không?

Trêи mặt Đinh Nhị Cẩu trước sau gì cũng mỉm cười, dù là Dương Đại Chí luôn có đã quen quan sát sắc mặt các loại quan viên, nhưng trong lúc này nhất thời nhìn không ra nụ cười Đinh Nhị Cẩu ẩn vào phía trong cất dấu cái gì .

– Được, đến thư phòng đi.

Đinh Nhị Cẩu đi theo Dương Đại Chí bước vào thư phòng của hắn, vừa lúc trông thấy trêи mặt bàn Dương Đại Chí dùng giấy Tuyên Thành viết lên hai chữ to “chế nộ” …

– Xảy ra chuyện gì, cậu nói đi.

Dương Đại Chí ngay chỗ ngồi cũng không có ý tứ mời hắn ngồi, ý kia rất rõ ràng, nói xong rồi xéo nhanh mẹ nó đi, Đinh Nhị Cẩu chợt thở dài, tuy ông ta viết “ chế nộ “ hai chữ, nhưng trong lòng ông ta nếu có cơn giận thì không kềm được ah.

– Trưởng ban Dương, rất có thể bí thư trấn Trương Nguyên Phòng muốn chạy trốn.

Đinh Nhị Cẩu nói ra .

– Cậu nói cái gì?

Dương Đại Chí sững sờ, nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu .

– Trưởng ban Dương, bức chữ này có thể cho tôi được không?

Đinh Nhị Cẩu không trả lời ông ngay, mà chỉ vào trêи bàn tờ giấy có hai chữ to “ chế nộ “ nói ra .

– Tôi hỏi cậu, mới vừa nói Trương Nguyên Phòng muốn chạy trốn, cậu có chứng cớ gì về lời nói này không? Cậu cũng biết hậu quả của câu nói này ra sao chứ.

Dương Đại Chí không để ý tới Đinh Nhị Cẩu đang đá xéo ông ta về hai chữ “ chế nộ “

– Trưởng ban Dương, là có chuyện như thế này, trường trung học trấn Độc Sơn trung học có một giáo viên xảy ra chuyện chắc anh cũng biết, việc này có lại quan hệ cùng với Tôn Quốc Cường và Trương Nguyên Phòng, với lại thời gian gần đây Trương Nguyên Phòng thường xuyên đi đường vòng lên Bắc Kinh để đến Vân Nam, cho nên hắn rất có thể là muốn chạy trốn.

Đinh Nhị Cẩu chậm rãi nói từng câu một .

– Vậy bây giờ ông ta đang ở đâu?

– Bởi vì liên quan đến việc quan hệ với trẻ vị thành niên, nên đã bị khống chế lại rồi, nhưng tôi còn cho rằng có lẽ trưởng ban Dương còn muốn biết đến vụ án Cổ Thành Lượng bị bạo tạc nổ tung đến cùng là chuyện gì xảy ra, còn có chuyện Tôn Quốc Cường tự sát chết đi , những vụ bí ẩn này chưa có lời giải đáp, có khả năng là sẽ có đáp án từ nơi Trương Nguyên Phòng, cho nên tôi liền vội vã cấp tốc chạy đến ngay đây.

Dương Đại Chí ánh mắt dần dần híp lại, nhìn Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu cũng nhìn thẳng vào mắt ông, con mắt hắn thật bình thản tinh khiết, Dương Đại Chí nhìn không ra có chút nào mờ ám trong đấy .

– Tại sao cậu phải nói cho tôi biết về chuyện này vậy?

– Bởi vì chủ tịch Trọng nói cho tôi biết, tại Huyện Hải Dương này nếu còn có thể tìm ra một người chính thức liêm khiết vô tư, thì chỉ có người này, đó là Trưởng ban Dương, đây là nguyên câu nói của chủ tịch Trọng, nếu anh không tin thì có thể gặp chủ tịch Trọng chứng thực.

Đinh Nhị Cẩu nói cứng như là lời thề vậy, kỳ thật Trọng Hải đâu có nói qua lời này đâu, vì theo địa vị chức vụ của Trọng Hải, Dương Đại Chí không đáng để ông tâng bốc, nhưng bây giờ câu nói này rất hữu ích, Dương Đại Chí làm sao có thể gặp Trọng Hải để mà chứng thực!

– Đinh Trường Sinh, cậu cũng không cần tâng bốc tôi , tôi làm việc gì thì tự mình quyết định lấy, tôi khẳng định là tôi làm việc, không thích bị người khác dạy tôi nên làm cái gì, tôi cũng không thích bị người sử dụng làm vũ khí .

– Vậy thì được rồi, coi như tôi chưa từng tới việc này, Trưởng ban Dương, chúc ông ngủ ngon.

Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm có chút bực tức, lão tử đây là tiễn đưa công lao đến cho ông, đã không nói tốt cho lão tử, còn bày đặt tự cao tư đại, lão tử cóc cần nếu ông không muốn vạch trần cái nắp của trấn Độc Sơn, tự mình lão tử đi vạch trần vậy .

Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu sắp sửa bước ra, Dương Đại Chí nở nụ cười .

– Ha ha ..tuổi còn trẻ lắm, mà tính tình lại mạnh mẽ, tôi chỉ là đùa một chút, Trường Sinh, làm gì mà bỏ đi vậy?

– Đại khái bởi vì Trưởng ban Dương bình thường quá nghiêm túc nên tôi tưởng nói thật.

Đinh Nhị Cẩu lui một bước để sau này còn có thể tiến hai bước, hắn quay trở lại .

– Hiện tại thì người đang giữ ở nơi nào?

Dương Đại Chí đem cây bút bỏ vào trong ống bút hỏi.

– Trưởng ban Dương, nếu anh hỏi qua về vụ giam giữ người này này, theo tôi nghĩ tại Huyện Hải Dương thì không được rồi, hơn nữa người của ban thanh tra kỷ luật Huyện Hải Dương cũng không thể tin dùng, việc này anh tinh tường hơn so với tôi, vừa rồi nếu không có người âm thầm tạo áp lực cho Tôn Quốc Cường, có thể ông ta sẽ không tự sát, cho nên lần này cần đem Trương Nguyên Phòng đưa tới thành phố Bạch Sơn, như vậy thì ảnh hưởng tác động đến nhỏ hơn một chút, anh cảm thấy thế nào, nếu là không được, thì tùy anh sắp xếp.

Đinh Nhị Cẩu đã định đoạt trước liền nói.

– Tôi làm gì cũng không cần cậu dạy tôi…tôi chỉ hỏi, người đang ở nơi nào vậy?

– Đoán chừng nhanh nhất cũng phải tối ngày mai mới đến thành phố Bạch Sơn , cho nên anh cứ đến thành phố Bạch Sơn đợi là được rồi, với lại vụ án này gánh vác chủ yếu là người của đồn cảnh sát trấn Độc Sơn, trong bọn họ có đồn trưởng công an là con gái của trưởng công an thành phố, chắc là anh biết. ngươi biết, đó là Tào Bạch Phượng.

– Cái gì? Trưởng công an thành phố cũng biết chuyện này?

– Vấn đề này tôi không rõ ràng lắm, cũng có lẽ đã biết rồi, Trưởng ban Dươn, tôi còn có việc, không ở đây lâu được, tôi bây giờ phải chạy về trấn Độc Sơn, quá muộn rồi, đã làm phiền đến anh.

Đinh Nhị Cẩu cáo từ rời đi, Dương Đại Chí nhìn trêи bàn hai chữ “chế nộ”, không khỏi cười rộ lên, xem ra thực là không thể nổi giận với thằng này, lần này đây, Trịnh Minh Đường…tôi không thể nào hòa nhau một ván cờ này với ông đâu, ông không phải là vẫn luôn che chở cho người trấn Độc Sơn sao? Tôi xem lần này ông còn có gì để nói .

Dương Đại Chí là một động vật khát máu, hơn nửa đêm cũng không ngủ, mặc xong quần áo là muốn đi ngay.

Trong phòng ngủ vợ của Dương Đại Chí sắp đến kỳ kinh nguyệt nên tính ɖu͙ƈ trỗi dậy cao hơn những ngày bình thường, cô đang chờ đợi Dương Đại Chí…

Mặt đỏ bừng, khép chặt lại một đôi mắt đẹp, rất tự nhiên một bàn tay như ngọc đang tự xoa nắn lấy hai bầu иɦũ ɦσα, một bàn tay thì đặt tại trêи cái âʍ ɦộ, thở gấp vù vù, không nói một lời nằm ngửa ở trêи giường dạng rộng hai chân ra, một bộ dán đang chờ mặc người chém giết.

Cao nhọn no đủ trêи hao bầu иɦũ ɦσα, hai đầu núm иɦũ ɦσα đỏ tươi như dâu tây, thật sự là tươi đẹp mê người, trêи mặt cái mu âʍ ɦộ cao cao nổi lên như một cái bánh bao, một đámm lông đen bóng mọc sát hai bên mép ngoài âʍ ɦộ mập mạp, ép chặt lấy một đường màu hồng phấn là cái khe thịt, phía trêи cái khe thịt là đầu hột ɭε hình hạt đậu có chút nhô ra, sắp xếp bên dưới là cái lỗ tiểu bé xíu, dưới nữa là cửa miệng ɦσα ɦuyệt đang ri rỉ một vài giọt nước dịch nhờn, thật sự là mỹ diệu tuyệt luân, gợi cảm cực kỳ..

– Đã trễ rồi, anh đi đâu vậy.

Không giấu nỗi thất vọng cô nói.

– Anh đi đến văn phòng có việc gấp, em sắp xếp thu thập cho anh vài bộ quần áo, sáng sớm anh quay trở về lấy, anh phải đi công tác vài ngày.

Dương Đại Chí nói ra.

Còn Đinh Nhị Cẩu thở phào nhẹ nhỏm sau khi sắp xếp xong mọi việc, bây giờ trong đầu của hắn mới thấp thoáng hồi tưởng hai cái âʍ ɦộ của hai người đàn bà vừa rồi chớt thấy, chặc lưỡi hắn thầm nghỉ “ Phải đi hạ hỏa thôi…”