Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Đây là chuyện vợ chồng của thím

Ngày đăng: 22:19 16/02/21

CHƯƠNG 512: ĐÂY LÀ CHUYỆN VỢ CHỒNG CỦA THÍM.

– Ừ…vậy cũng tốt.

Khấu Đại Bằng lần này được đi ra khỏi ủy ban thanh tra kỷ luật thì hầu như nói chuyện rất ít, mãi cho đến khi đến nhà, vẫn không còn có nói thêm một câu, cũng thấy được, lần này Khấu Đại Bằng bị ban kỷ luật thanh tra mang đi đã làm cho Khấu Đại Bằng bị đả kϊƈɦ lớn đến bao nhiêu.

Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở cửa ra vào , cùng Khấu Đại Bằng bước vào trong nhà, Triệu Hinh Nhã vẫn ở nhà, nghe thấy tiếng xe liền mau chạy ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của chồng mình, cô cũng đồng dạng mặt không có chút cảm giác gì với Đinh Nhị Cẩu .

– Uí trời..đã về nhà rồi, anh ăn cơm chưa.

Triệu Hinh Nhã vội vàng hỏi .

– Vẫn chưa có ăn gì, chú muốn về nhà ăn cơm.

Khấu Đại Bằng nhìn thoáng qua Triệu Hinh Nhã, không nói gì, trực tiếp bước vào phòng ngủ lây đồ, ông muốn đi tắm trước, vì vậy Đinh Nhị Cẩu lên tiếng trả lời giùm cho Khấu Đại Bằng.

– Làm sao vậy đây là…?

Triệu Hinh Nhã ngạc nhiên, tự nhiên gặp phải khuôn mặt lạnh tanh của chồng mình, không biết rõ chuyện gì xảy ra, tuy khi cô gặp lại Đinh Nhị Cẩu còn là xấu hổ , nhưng vẫn phải hỏi hắn.

– Cháu cũng không biết, lúc cháu đón chú thì khuôn mặt đã lầm lì như vậy, , dọc theo con đường về cũng không nói chuyện bao nhiêu, hình như là chẳng có cao hứng vui vẻ gì cả.

Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nói ra .

– Thật là khó hiểu.

Triệu Hinh Nhã có chút mất mác, vội vàng cũng đi theo tiến vào phòng ngủ, gặp Khấu Đại Bằng đang cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa, Đinh Nhị Cẩu vốn muốn trở về, nhưng gặp lúc hai người này đều đi vào phòng ngủ, dù sao cũng phải chờ có người ra để nói một tiếng từ biệt.

Vì vậy hắn ngồi xuống trêи ghế sa lon chờ có người đi ra, chỉ trong chốc lát Khấu Đại Bằng cầm quần áo đi ra , đi sau là Triệu Hinh Nhã.

– Em đi làm chút cơm, đợi tí nữa anh cùng Nhị Cẩu uống chút.

Khấu Đại Bằng nói xong cũng đã tiến vào nhà vệ sinh, câu này nói với Triệu Hinh Nhã nói, cũng là nói với Đinh Nhị Cẩu nghe, hắn còn chưa có kịp đáp ứng, thì Khấu Đại Bằng đã chui vào nhà vệ sinh tắm.

Triệu Hinh Nhã thở dài, đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Đinh Nhị Cẩu thấy mình vô cùng nhàn rỗi, vì vậy cũng tiến vào phòng bếp hỗ trợ cho Triệu Hinh Nhã .

– Thím, để cháu giúp thím làm bếp.

Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Triệu Hinh Nhã, sắc mặt của cô không thật là tốt , đổi lại là bất cứ ai cũng phải như thế này, người chồng mình ngày nhớ đêm mong bây giờ đã an toàn trở về nhà, không nghĩ tới lại là lạnh lùng như thế này, không có cái ôm, không có an ủi, không có giải thích, cũng không nói gì tất cả đều không có, Triệu hinh Nhã Tâm ở bên tâm trí cảm thấy vô cùng uất ức .

– Không cầ , tự mình thím làm được rồi.

Triệu Hinh Nhã cầm trong tay đồ ăn rồi xoay người lây dao đi cắt, nhưng Đinh Nhị Cẩu lúc này trông thấy, trong tích tắc lúc cô xoay người, nước mắt của cô chảy dài xuống trêи khuôn mặt , từng giọt từng giọt rơi vào trêи tấm thớt .

Đinh Nhị Cẩu trong lòng cũng là rất cảm xúc, hắn muốn an ủi Triệu Hinh Nhã , nhưng lúc này là ở trong phòng bếp, hơn nữa Khấu Đại Bằng thì ngay tại nhà vệ sinh tắm rửa, thời gian và địa điểm đều không cho phép Đinh Nhị Cẩu tiến hơn một bước biểu thị, hắn muốn nói chuyện an ủi chút ít với Triệu Hinh Nhã, nhưng lúc từ phía sau lưng trông thấy Triệu Hinh Nhã hai bả vai run run, rõ ràng cho thấy là cô đang nín nhịn tiếng khóc, nên đang nức nở.

Hắn cũng rất mâu thuẫn, quay người nhìn nhìn về phía nhà vệ sinh, bên trong truyền đến rào rào tiếng nước, Đinh Nhị Cẩu cắn răng một cái, từ phía sau thoáng cái ôm lấy Triệu Hinh Nhã, lần này bởi vì đã có một lần khϊế͙p͙ sợ, Triệu Hinh Nhã lập tức ngừng tiếng khóc, cô để đao đặt ở trêи thớt, đôi tay nắm lấy tay Đinh Nhị Cẩu, đẩy ra hắn, Đinh Nhị Cẩu cũng không có ý định dùng sức ôm giữ lại thân hình cô, cho nên lúc Triệu Hinh Nhã vừa đẩy ra , Đinh Nhị Cẩu liền buông lỏng tay.

Triệu Hinh Nhã xoay người lại, nhìn thoáng qua nhà vệ sinh.

– Cháu điên rồi, nếu để cho Khấu Đại Bằng nhìn thấy, cháu có còn muốn để cho thím sống hay không vậy..

Triệu Hinh Nhã thấp giọng trách cứ .

– Thím, cháu thật sự là yếu thích thích, cho nên không nhìn nổi khi thấy thím buồn khổ như vậy, thím xem lại bản thân mình đi , nhiều ngày như vậy vì chú mà gánh chịu bao nhiêu lo lắng trong lòng, chú trở về một câu không nói, làm cái gì vậy? Thím chịu đựng như vậy có đáng giá hay không?

Đinh Nhị Cẩu cũng nhỏ giọng nói .

– Có đáng giá hay không đó là chuyện của thím, cháu không cần phải quan tâm đến, dù nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng là một đôi vợ chồng, không cần cháu phải nói, cháu đi ra ngoài đi.

Triệu Hinh Nhã lạnh lùng nói ra .

Đinh Nhị Cẩu giờ cũng không biết nghĩ nói như thế nào nữa, vì vậy hắn quay người đi, cũng không quay đầu lại bước thẳng ra sân nhỏ, lên xe chạy đi , Triệu Hinh Nhã thật không ngờ Đinh Nhị Cẩu rõ ràng là đã đi rồi, cô ngẫm lại vừa rồi thái độ của mình, cảm thấy có chút hối hận, bất kể nói thế nào, gã trai trẻ này là vì tốt cho cô, vì cô mà bất bình giùm, khi nghe tiếng xe hơi nổ máy, cô liền để con dao xuống chạy ra kêu hắn, nhưng chiếc xe đã biến mất ở trong bụi mù rồi.

………………………………………………………………………………….

Thời gian thoáng đã trôi qua, hiện giờ đã sắp tới tháng 5 rồi, tầm một tháng nữa, là đến mùa thua hoạch lúa mì, nhớ tới năm nào, Đinh Nhị Cẩu thấy mình phảng phất như là đang sống trong mộng, mình chẳng là thằng người ra gì, bỗng nhiên trở thành quan viên chính phủ, lại còn có nhiều hồng nhan tri kỷ, không cần thò tay đi xin ăn, đây là thu hoạch lớn nhất của thời gian vừa qua, còn những thứ khác thì đều là không có gì, bây giờ thì phải giải quyết vấn đề kiếm tiền, có no ấm thì mới có thể tính đến những chuyện khác được, đây là vật chất quyết định tinh thần.

Đinh Nhị Cẩu hôm nay muốn đến thăm lại khu trồng Việt Quất, từ khi đem vùng đất kia giao cho Phong Minh Đào, cơ hồ chưa có thời gian rãnh rỗi ghé qua nhìn xem, không biết tình hình dạo này ra thế nào rồi .

Rời khỏi thị trấn Lâm Sơn, xe chạy vào còn đường mới đang làm, tại đây mọi người đang làm việc với khí thế ngất trời, có rất nhiều đoạn đã bắt đầu đổ bê-tông mặt đường rồi, nhìn về phía trêи so với mặt đường bình thường bền chắc hơn nhiều.

Sắp đến thôn Lê Viên thôn, phía trước mặt đường đang làm nham nhở, trêи đường xuất hiện 7, 8 người, mặc dù trang phục mặc giống dân chúng bình thường, nhưng nhìn hàng ngũ đi một hàng dọc thì giống như là quân nhân, bởi vì mỗi cử chỉ tay chân của mấy người này đều đồng nhất như nhau, mỗi người đều mang một cái ba lô, mồ hôi ai cũng ướt đẩm toàn thân, ngay lúc chiếc xe của hắn vượt qua đội hình này, trong nháy mắt, hắn nhìn thấy người dẫn đầu lại là một phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ này hắn còn quen biết.

Đinh Nhị Cẩu thắng xe gấp lại, chiếc xe đứng giữa đường, bước xuống xe, hắn nhìn chằm chằm vào đoàn người đang hướng mình đi tới.

– Huấn luyện viên Chu, là chị sao? Thật đúng là chị rồi…

Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Chu Hồng Kỳ, từ lúc người phụ nữ này tặng cho mình một bộ âu phục về sau , hai người không còn có liên lạc qua lại, lần gặp này là tình cờ ngoài ý muốn.

– Ồ .. em tại sao lại ở chỗ này?

Chu Hồng Kỳ ở tại địa phương này gặp phải Đinh Nhị Cẩu cũng thật bất ngờ, cô liền vẫy tay chặn lại, đội hình liền ngưng, từng người ngồi dưới đất nghỉ, còn Chu Hồng Kỳ thì đi lên trước cùng Đinh Nhị Cẩu chuyện trò.

Từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, Chu Hồng Kỳ liền đối với Đinh Nhị Cẩu rất là chiếu cố, cái bí mật trong lòng này, đến nay cũng không có ai biết, lại hôm nay lại một lần nữa trông thấy khuôn mặt Đinh Nhị Cẩu, trong lòng của cô vẫn lại có một loại cảm giác nhớ nhung Vương Nhất người cũ, khó có thể tiêu tan sự đau đớn .