Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Hai cái mùi khác nhau

Ngày đăng: 22:19 16/02/21

CHƯƠNG 515: HAI CÁI MÙI KHÁC NHAU.

– Em bộ thật sự cứ muốn như vậy, lén lén lút lút cùng hắn sống hết cả đời à, em không có nghĩ qua là đi tìm một người đàn ông chính thức sao?

Tạ Phương Quỳnh cùng với Lưu Hương Lê lẫn nhau an ủi, dần dần trong tiếp xúc thân thể rất là quen thuộc, đúng là Tạ Phương Quỳnh có cảm tình quan tâm đến cho Lưu Hương Lê..

Tuy hai người cùng một chỗ thường xuyên bυ" ɭϊếʍ lẫn nhau, nhưng hai người đàn bà cũng biết, làm gì cũng không có thể so với cây ƈôи ȶɦịt thật sự của người đàn ông.

Nhưng đàn ông thì lại không nhất định đáng tin, Tạ Phương Quỳnh qua bài học với Trọng Hải đã nhận được quá nhiều tổn thương, thế cho nên cô bây giờ đối với đàn ông vẫn có một loại cảm giác sợ hãi, cho nên khi chứng kiến Lưu Hương Lê nhắc đến Đinh Nhị Cẩu với biểu lộ say mê, cô thật là có chút ghen ghét .

– Chuyện em và Nhị Cẩu làm sao thay đổi được, em thích hắn, trong thời điểm em bị khó khăn nhất, hắn giúp cho em, với lại em tin tưởng kết cục của em hiện tại bây giờ là tốt nhất rồi, khi Nhị Cẩu đến với em thì hắn chẳng sợ điều tai tiếng gì cả, hắn đúng là một nam nhân, không có một người đàn ông có thể được như hắn, mạnh mẽ cường tráng như vậy! À..chị Phương Quỳnh, chi bằng cả hai chúng ta cùng làm chị em đi…

Lưu Hương Lê xoay mặt nhìn Tạ Phương Quỳnh nói.

– Chị em? Chúng ta không phải là vẫn chị em sao?

– Em nói chị em không phải là theo ý chị nói, mà là nói về cái chuyện kia, chị có hiểu không?

Lưu Hương Lê chăm chú nhìn Tạ Phương Quỳnh .

– À? Ý em nói là chị với em cùng một chỗ với hắn . . .

– Đúng vậy, em biết chị vẫn rất muốn được thỏa mãn, mỗi lần nhìn chị như vậy, em biết ngay chị đang rất cần người đàn ông chân chính vuốt ve qua, này để em cho chị biết , cái vật kia của Đinh Nhị Cẩu. . .rất to đấy…chứ không như, ngón tay của em đâu..

Nói xong thì hai ngón tay của Lưu Hương Lê đã luồn vào dưới cái váy của Tạ Phương Quỳnh, vạch ra mép cái qυầи ɭót, cắm hai ngón tay vào trong ɦσα ɦuyệt của Tạ Phương Quỳnh nghịch ngợm, rất nhanh…rât nhanh dịch nhờn đã thấm ướt đến chân kẽ hai ngón tay của Lưu Hương Lê.

Lưu Hương Lê ko hề biết rằng Tạ Hách Dương đã qua 1 lần trực tiếp dùng tay nắm lấy cây ƈôи ȶɦịt khổng lồ của Đinh Nhị Cẩu….

……………………………………………………………………………….

“Cộc…cộc….cộc…”

– Bà chủ Tạ có ở đây không? Đinh Nhị Cẩu đi vào lầu năm, gõ cửa văn phòng Tạ Phương Quỳnh.

– Bà chủ Tạ? Em muốn cho chị gặp ai vậy?

Chu Hồng Kỳ không hiểu hỏi

– Thấy người chị sẽ biết.

Đinh Nhị Cẩu ra vẻ thần bí nói ra .

– Ồ, tại sao là hai người, mau vào ngồi.

Một lát sau, ra mở cửa quả nhiên là Tạ Phương Quỳnh, sau khi vào cửa, nhìn thấy Lưu Hương Lê đã ở bên trong, ngược lại là làm cho Đinh Nhị Cẩu thật bất ng .

– Chị Hương Lê.. chị ở đây à?

Đinh Nhị Cẩu ngập ngùng nói ra.

– Đúng thế, chị là phía đối tác, chị không có ở đây bà chủ Tạ bịp tiền thì chị làm sao bây giờ …

– Đinh Trường Sinh nói bà thủ Tạ chính là bà à, đại tiểu thư Tạ gia không ở trêи tỉnh phụ giúp công ty của nhà mình, mà lại chạy nơi này làm gì, một vùng dã ngoại hoang vu .

Chu Hồng Kỳ cùng Tạ Phương Quỳnh ở trêи tỉnh đều là những con em cán bộ cao cấp trong vòng, cho nên thường xuyên rủ nhau đi ăn nhậu ở các quán bar, ngày đó Tạ Phương Quỳnh và Trọng Hải là đôi vợ chồng, còn chú Trọng Hải là Trọng Phong Dương và cha của Chu Hồng Kỳ tuy không là cùng một phe cánh, nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến lứa con cái đồng trang lứa chơi chung , huống chi là nhà của bọn họ ở cùng một khu.

Nhìn thấy Chu Hồng Kỳ và Tạ Phương Quỳnh rất quen thuộc, vì vậy Lưu Hương Lê liền tự mình đi ra ngoài, còn Đinh Nhị Cẩu cũng là thức thời, theo đuôi Lưu Hương Lê cũng đi ra, hai người một trước một sau tiến vào bên cạnh phòng làm việc của Lưu Hương Lê .

– Chuyện kinh doanh ở đây chị cũng không có quan tâm bao nhiêu, chị tới nơi này chủ yếu là nghỉ ngơi, tại đây nhìn cảnh sắc chung quanh thật đẹp, ở chỗ này thật là ưa thích, sáng sớm nghe gà gáy minh rời giường, buổi tối còn có nghe một hai tiếng chó sủa, nhưng sau này đợi con đường này sau khi làm xong, tại nơi đây không muốn là sẽ thay đổi đến như thế nào đây.

………………………………………………………………………………….

– Thoạt nhìn qua bà có vẻ là thích nơi này. À..thời gian trước trêи mạng lưu truyền sôi sùng sục chuyện vợ chồng của bà, bộ hai người thật sự chia tay rồi à.

– Ừ.. chúng ta duyên phận đã hết, người ta cũng đã có con với người đàn bà khác rồi, bà nói thử xem, tui còn có thể mặt dạn mặt dày ở lại trêи tỉnh sao? Cho nên , tranh thủ thời gian làm cái nhà hàng ở đây, coi như xong rồi, thôi không nói chuyện này, còn bà làm sao vậy, cả ngày lúc nào cũng vội vàng không thấy đến bóng dáng, vấn đề của hôn nhân của bà giải quyết sao rồi?

Tạ Phương Quỳnh rót cho Chu Hồng Kỳ chén nước hỏi.

– Giải quyết cái gì mà giải quyết, chuyện này vẫn không dễ ..

– Giải quyết? Vậy gia đình bà ngắm đến công tử nhà nào vậy?

– Công tử? Hừ, thứ công tử kia muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng tui không có thèm, hơn nữa bây giờ những thứ công tử ca này, nguyên một đám không say sưa suốt ngày thì cũng là cắn thuốc đấy, thân thể bạc nhược không ra hồn gì cả, đến lúc đó không thỏa mãn được mình thì biết tìm ai để nói rõ lý lẽ đây? Đi vụng trộm kiếm trai ở bên ngoài thì cũng không an toàn, cho nên chi bằng bây giờ một lần tìm gã nào cường tráng, một bước đúng chỗ, cho nên tui xuống nông thôn để tìm thử xem có hay không.

Chu Hồng Kỳ tùy tiện nói ra, cả người nằm trêи ghế sa lon, đôi chân mang giày cứ như vậy tùy ý để lên trêи bàn trà, lại đúng là điển hình chính là một quân nhân càn quấy bất cần đời

– Ha ha ..đến nông thôn tìm trai ? Bà cho rằng đây là vùng đất để bà đi săn gà à?

– Hắc hắc, tui đã là tìm ra rồi, mới vừa rồi đây , như thế nào? Người này bà biết đấy.

– Cái gì tui biết? Ý bà là… là Đinh Trường Sinh?

– Đúng vậy… đúng vậy, tui nhận biết hắn từ lâu rồi, còn là huấn luyện viên của hắn, không nghĩ tới tên tiểu tử này, trong thời gian ngắn như vậy liền đã có tiền đồ, bây giờ còn làm chủ tịch trấn, so với hồi ấy còn làm viên cảnh sát thật đúng là không nhìn ra.

Chu Hồng Kỳ nói thản nhiên, hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của Tạ Phương Quỳnh, vừa rồi cô cùng Lưu Hương Lê vẫn còn thương nghị như thế nào để cùng…giường với Đinh Nhị Cẩu, như thế nào bỗng dưng một chuyến trở mặt, Đinh Nhị Cẩu trở thành người có chủ rồi .

– Hồng Kỳ, bà đùa à? Hắn chỉ là một con dế nhũi, nhà họ Chu có thể đồng ý sao?

Tạ Phương Quỳnh hỏi dò .

– Tui thấy hắn cũng không có tệ, gia đình tui bây giờ nản đến mức không cần hỏi con cái nhà ai, cũng không hỏi xuất xứ thân thế như thế nào, chỉ cần là một thằng đàn ông còn sống là được rồi, cho nên tui có thể xách hắn về nhà là bọn họ liền đốt nhang ăn mừng tui hết ế rồi, làm gì mà có thời giờ chọn chọn, lựa lựa nữa.

Chu Hồng Kỳ thở dài, bất đắc dĩ nói .

Tạ Phương Quỳnh im lặng, lần này chơi lớn rồi, Lưu Hương Lê kia thì làm sao bây giờ? Mới vừa rồi còn tâm tâm niệm niệm, giờ đã thiên biến rồi, chuyện này có nên cho Lưu Hương Lê biết không đây? Lưu Hương Lê nếu biết thì sẽ có biết bao thương tâm a, Tạ Phương Quỳnh quả thực có chút đau đầu rồi.

……………………………………………………………………………………….

Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống trêи ghế làm việc Lưu Hương Lê , đem Lưu Hương Lê ngồi ở trêи đùi của mình , một tay cắm vào trong váy của cô , từ khi đi hợp tác cùng với Tạ Phương Quỳnh, cô càng ngày càng theo phong cách trêи tỉnh rồi, hiện tại cũng thường xuyên đeo mắc cái váy ngắn.

Một bàn tay của Lưu Hương Lê nâng niu mặt của Đinh Nhị Cẩu, bất chợt lổ mũi chó của hắn thoáng cái phát hiện ra một cái mùi bên dưới của người đàn bà thoàng thoảng từ những ngón tay của Lưu Hương Lê phát ra , thì ra là 2 ngón tay của Lưu Hương Lê vừa rồi cắm vào bên trong ɦσα ɦuyệt của Tạ Phương Quỳnh quấy phá, cái mùi dịch nhờn tiết ra còn đọng ở trêи kẽ tay, rồi tiếp theo là Đinh Nhị Cẩu cùng Chu Hồng Kỳ, cho nên cô cũng chưa kịp lau chùi kỹ càng.

Hắn rút vội đầu ngón tay cũng đang đùa nghịch bên trong cái khe hở âʍ ɦộ của Lưu Hương Lê đưa lên chóp mũi của mình ngửi để so sánh, thật lạ kỳ, đúng là khác nhau, của Lưu Hương Lê từ đầu ngón tay của hắn thì cái mùi ngây ngây hăng hắc nhàn nhạt, cái mùi từ nơi kẻ tay của Lưu Hương Lê thì hăng gắt nồng đậm lộ rỏ, cái mùi là lạ này lại lập tức kϊƈɦ động trong tâm trí hắn ngay tức khắc, lẽ nào Lưu Hương Lê và Tạ Phương Quỳnh…đó là điều mà hắn đã từng nghi ngờ lâu nay qua thái độ cử chỉ thân thiết của hai người đàn bà này thật không tầm thường..

– Nhớ em không?

– Nhớ…

Lưu Hương Lê mỗi lần cùng Đinh Nhị Cẩu cùng một chỗ, lúc nào cũng giống như là lần đầu tiên gặp nhau vậy, luôn cực kỳ dễ dàng động tình, Đinh Nhị Cẩu còn chưa có sờ mó bao nhiêu, thì cô đã là nhuyễn như mì sợi, bên dưới cái ɦσα ɦuyệt chất lỏng đã ri rỉ ra rồi.

– Nhớ ở chỗ nào..

– Chỗ nào cũng nhớ hết… đúng rồi, đi cùng với em là người phụ nữ nào vậy? Có phải là…..