Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Tranh thủ đi thu phục cảm tình 1
Ngày đăng: 22:19 16/02/21
CHƯƠNG 520: TRANH THỦ ĐI THU PHỤC CẢM TÌNH 1.
Đinh Nhị Cẩu thật sự không muốn đi, hắn ở trấn Độc Sơn vừa mới làm ra kế hoạch phát triễn nhà vườn trồng hoa ở thôn Hoàng Thủy loan, từ sau đó mấy cái thôn khác cũng cố gắng dần dần lục lọi tìm ra được một dạng thích hợp tự phát triển sản nghiệp cho thôn mình, đúng lúc này mà đi thật sự là tiện nghi cho người kế nhiệm rồi, nhưng cũng hết cách rồi, hắn cũng không có khả năng đem cái chỗ này biến thành địa bàn của mình, hắn là một quan viên chính phủ, chứ không phải là thổ phỉ chiếm núi làm vua.
– Có phải là vẫn suy nghĩ chưa thông?
Vô luận hắn là nghĩ như thế nào, Khấu Đại Bằng cũng là người dẫn dắt cho hắn trêи con đường làm quan thuở ban đầu, cho nên lần này Khấu Đại Bằng được đề bạt làm phó chủ tịch huyện, còn hắn thì lại trở về thị trấn Lâm Sơn, mà trước khi về thị trấn Lâm Sơn nhận nhiệm vụ, hắn vẫn phải đến tìm Khấu Đại Bằng để hỏi ý kiến.
– Vâng, cháu vẫn có chút không nghĩ ra, tại trấn Độc Sơn cháu đang làm rất tốt công việc của mình đấy, việc gì mà phải đem cháu điều tới nơi này, bây giờ chỗ này hiện tại không có thứ gì, nghèo rớ mồng tơi, cháu phải làm lại từ đầu rồi.
Đinh Nhị Cẩu cằn nhằn nói.
– Cháu phải đưa ánh mắt nhìn xa hơn một chút , khi con đường cái này lưu thông, tiềm lực thị trấn Lâm Sơn có thể không cần nói ai cũng biết, ai nấy đều thấy được, đây là lãnh đạo tin tường mới dùng đến cháu, chú không biết là ai đề cử cháu, nhưng chú cảm thấy hình như bí thư Lâm đang rất là thưởng thức cháu, với lại lúc cháu ở trấn Độc Sơn làm khá tốt, ít nhất mấy cái thôn khác đã bắt đầu có phương hướng phát triển của riêng mình rồi, điểm này thật không đơn giản, cháu có biết rõ vì sao không? Hiện tại nông thôn bất ổn, đủ các loại vấn đề xảy ra va chạm với chính quyền, làm cho mối quan hệ với chính quyền vơi dân chúng rất là khẩn trương, nhưng khi cháu ở tại trấn Độc Sơn biểu hiện làm cho lãnh đạo rất cao hứng, ít nhất bọn họ cũng nhìn thấy cháu là một người có thể làm công tác động viên khích lệ quần chúng, hơn nữa cháu còn tuổi trẻ như vậy, hiện tại không giống như xưa rồi, sử dụng đề bạt vượt cấp là chính phủ cho phép, bởi vì trước kia quá bảo thủ, cứ đem công tác làm bao nhiêu năm mà phân năng nhẹ, làm nhuệ khí quan viên bị mài thành toàn là những ông lão già đời , lời nói của chú, cháu có hiểu chưa?
– Vâng cám ơn chú , cháu sẽ cố làm tốt công tác mới này.
– Ừ, điểm này chú tin tưởng, tiểu tử ngươi là cái loại người có năng lực lại nhanh nhẹn, từ lần đầu tiên nhìn thấy cháu là chú đã biết ngay, lúc trước khi cháu nói không cần tiền là chú biết ngay cháu toan tính không nhỏ. À.. chú nghe nói bởi vì chuyện của chú tại ủy ban thanh tra kỷ luật, cháu có tìm Lý Kế Ngũ để nhờ giúp đỡ?
– Ai dà…Lý Kế Ngũ làm sao nghe lời của cháu, chẳng qua là cháu tìm đến Thành Công con trai của thường vụ phó chủ tịch TP Thành Thiên Hạc, Lý Kế Ngũ là dượng của y, kỳ thật mấu chốt vẫn là do bản thân của chú không có vấn đề gì cả , chứ nếu có liên can, chỉ sợ Lý Kế Ngũ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chú.
– Ừ, chú biết rồi, thật ra lần này chú không lo lắng là cháu đến thị trấn Lâm Sơn thì có thể mở ra cục diện mới hay không, mà sự lo lắng của chú là những người cán bộ kia có thể không phục cháu, dù sao bọn họ cũng đều là nhìn thấy cháu từ lúc khởi đầu thì ra sao, cháu đến thị trấn, nhất định phải làm cho giỏi về chuyện đoàn kết các lão đồng chí cán bộ, mặc dù không hy vọng bọn họ có thể giúp gì cho cháu, nhưng ít nhất thì không ngáng lại chân cháu.
– Vâng cháu biết, đường cái sắp đã làm xong, trước khi thị trấn Lâm Sơn nghênh đón một vòng cơ hội phát triển mới, cháu cũng tin tưởng, bọn họ cũng sẽ không đấu đá lẫn nhau hình thành lực cản sự phát triển của thị trấn Lâm Sơn, nếu làm ngược lại thì bọn họ sẽ trở thành những cán bộ đắc tội trước nhân dân thị trấn Lâm Sơn, ai cũng sẽ không tha thứ bỏ qua cho bọn họ.
Đinh Nhị Cẩu nói những câu này lúc, thần sắc rất nghiêm túc và trang trọng, trong lúc mơ hồ hiển lộ ra một bộ khí thế uy nghiêm đáng sợ, cũng làm cho Khấu Đại Bằng nên trong nội tâm, vốn còn muốn nói nhờ hắn chiếu cố đến chủ nhiệm văn phòng Tần Nga Hương, cuối cùng cũng nhịn mà không có nói ra.
Chính ông được điều lên trêи huyện, duy nhất không có cách nào giải thích là đối với Tần Nga Hương, chính ông ta lại không thể mang nàng đi theo, cho nên chỉ là có thể để từ từ suy nghĩ tòm biện pháp, hiện tại thế y nghiêm đáng sợ, cũng làm cho Khấu Đại Bằng cảm giác mình có chút mua dây buộc mình rồi, vì chuyện Tần Nga Hương đút lót đưa cho Trịnh Minh Đường, đó cùng là một chuyện uy hϊế͙p͙ ông , thật sự là nếu biết vậy thì chẳng có nên làm .
……………………………………………………………………………………….
Khi thấy một một người trước đây cũng chưa là cái gì cả, bây giờ hiện tại bình tĩnh ngồi đối diện với chính mình trong nhà, Vương Bạch Lệ trong lòng cũng có cảm giác khó chịu, vì cái gì mà tiểu tử này vận khí tốt như vậy , ngắn ngủi thời gian leo nhanh như vậy, hiện tại thì thị trấn Lâm Sơn chuẩn bị đón cơ hội phát triển mới, thì tiểu tử này lại tới hái đào, điều này làm cho trong lòng bất kỳ ai cũng đều có cảm giác khó chịu.
Mối quan hệ của Vương Bạch Lệ và Đinh Nhị Cẩu cũng như đối với Hồ Giai Giai chỉ đơn thuần là thỏa mãn nhu cầu xác thịt lẫn nhau, đều có chung một quy tắc ngầm, không ai mắc nợ dây dưa với ai, đây là chuyện tư, thích thì đến không thì thôi, không bao giờ bắt quàng sang chuyện công, chuyện công là ích lợi bản thân về tiền đồ của mỗi người, cũng có cạnh tranh sòng phẳng, cũng có hớp tác vì lợi ích chung, đó mới là vấn đề mấu chốt, vì thế không có gì lạ khi nữ bí thư thị trấn Vương Bạch Lệ cảm thán.
– Bí thư Vương, cháu là từ thị trấn Lâm Sơn lớn lên, cho nên lúc nào cũng nhớ về xuất thân về cội nguồn của mình là từ nông thôn đi ra, cho nên hôm nay trước khi đến đây nhậm chức, ghé qua nhà dì để xem dì có lời gì dặn dò hay không?
Lần này trở lại thị trấn Lâm Sơn , Đinh Nhị Cẩu tư thái hạ mình rất thấp, hắn biết rõ, mình còn tuổi trẻ gặp phải hầu như toàn bộ cán bộ lãnh đạo ở đây đều thuộc hàng cha chú, nhất định là sẽ có người không phục, vì thế Đinh Nhị Cẩu tận lực mềm mỏng với mọi người, có như vậy thì mới tranh thủ được một ít hảo cảm của các cán bộ lão đồng chí, ít nhất để cho bọn họ biết rõ hắn Đinh Nhị Cẩu Bất không phải là thứ người càn rỡ chi nhân, hắn có kế hoạch chậm rãi chờ làm ra thành tích, cho đến lúc đó dựng nên uy tín của mình cũng không muộn….
– Ừ, Trường Sinh, vốn là trước đây dì cùng với bí thư Khấu nhập gánh hợp lực cũng rất tốt, bây giờ cháu có thể lại quay trở về, dì càng cao hứng hơn, nói như thế nào đây, cháu đã từng làm thư ký cho lãnh đạo huyện, lại đang ở trấn Độc Sơn một mình đảm đương một phía trải qua, làm được rất nhiều chuyện, dì hy vọng, cháu quay lại quê hương của mình, cũng có thể làm tốt như tại trấn Độc Sơn, dẫn đầu làm tốt kinh tế tại thị trấn Lâm Sơn, dì nắm giữ đại cục, sẽ hết sức phối hợp cùng cháu làm tốt kinh tế, có yêu cầu gì, có đề nghị gì, cháu cứ việc nói, chúng ta thì dễ thương lượng rồi , mấu chốt là chúng ta sẽ hợp lực đoàn kết làm tốt, cháu thấy dì nói có đúng hay không?
– Vâng cháu sẽ nghe theo lời bí thư Vương nói, nếu không có chuyện gì khác, cháu chuẩn bị ngày mai sẽ đi xuống thị trấn xem một chút.
Vương Bạch Lệ đứng lên, khách sáo đem Đinh Nhị Cẩu đưa ra tận cửa, nhưng lúc này Vương Bạch Lệ lại có hàm ý khác, cái gì gọi là nắm giữ đại cục, cái gì gọi là mấu chốt là làm tốt đoàn kết , là ai là ai đoàn kết? Ta xem, chỉ cần ngươi cùng ta ngay bây giờ đoàn kết là đủ rồi…
– Ừ, có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau liên hệ…….
Vương Bạch Lệ lời còn chưa nói hết, Đinh Nhị Cẩu đã thuần thục tìm được vị trí đôi môi anh đào, hai bàn tay cách cái áo nắn bóp, Vương Bạch Lệ lập tức đôi mi thanh tú nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở thở hào hển.
Dưới sự trêu đùa Đinh Nhị Cẩu, Vương Bạch Lệ hai gò má ửng hồng, một bộ dáng không nhẫn nại được nửa, Đinh Nhị Cẩu đem Vương Bạch Lệ đổ ngã lên ở trêи ghế sa lon, hai tay theo đường cong cặp đùi một đường đụng đến trêи làn gấu cái váy, đẩy lên đến trêи tận thắt lưng Vương Bạch Lệ, lộ ra bên trong cái qυầи ɭót màu trắng chấm bi nhỏ che kín cái âʍ ɦộ.
Hắn khéo léo quỳ gối trước mặt Vương Bạch Lệ, nhẹ nhàng nâng lên đôi chân đẹp, từ bẹn đùi chậm rãi hướng về phía trước cái âʍ ɦộ ɭϊếʍ lên, tiếp theo ngay tại cái khe rảnh âʍ ɦộ hơi hơi nhô ra hút mạnh một chút…
– A!
Đinh Nhị Cẩu đã vươn tay nắm lấy cái chân của Vương Bạch Lệ kéo tới chính đũng quần của mình, Vương Bạch Lệ lập tức hiểu ý, dùng lòng bàn chân mát xa trong quần hắn cây ƈôи ȶɦịt đã trướng đại, khi hắn hai tay nắm ở dây lưng cái qυầи ɭót đè một cái, Vương Bạch Lệ biết hắn muốn cởi qυầи ɭót của xuống, rất phối hợp cái ʍôиɠ đít hơi nhỏm lên về trước…
Vương Bạch Lệ bờ ʍôиɠ đẫy đà tròn xoe nhưng cũng không mập mạp lắm, đường cong tuyệt đối nóng bỏng, vừa tròn lại kiều, cái rãnh đít thật sâu, tùy tiện liếc mắt nhìn cũng có thể làm cho tâm thần người nhộn nhạo, huống chi là trực tiếp nhìn thấy cái lổ hậu môn như ẩn như hiện phía dưới đồn biện! Phía ngoài cái mu âʍ ɦộ phương thảo mọc um tùm thành một thảm cỏ đen nhánh bóng mà táo động.
Cứ như vậy một người đàn bà xinh đẹp vô biên quyến rũ thục phụ nằm trêи sofa, hai gò má bộ đỏ bừng quả thực thật là làm cho người ta phún huyết rồi, Đinh Nhị Cẩu theo bắt đầu từng từng tấc hướng về phía cái khe thịt âʍ ɦộ ɭϊếʍ lên, từ sâu trong ngọc thể tản mát ra cái mùi hăng hăng con cái bài tiết dịch nhờn khi động ɖu͙ƈ, kϊƈɦ thích lên toàn bộ dây thần kinh của hắn.
Đinh Nhị Cẩu thật sự không muốn đi, hắn ở trấn Độc Sơn vừa mới làm ra kế hoạch phát triễn nhà vườn trồng hoa ở thôn Hoàng Thủy loan, từ sau đó mấy cái thôn khác cũng cố gắng dần dần lục lọi tìm ra được một dạng thích hợp tự phát triển sản nghiệp cho thôn mình, đúng lúc này mà đi thật sự là tiện nghi cho người kế nhiệm rồi, nhưng cũng hết cách rồi, hắn cũng không có khả năng đem cái chỗ này biến thành địa bàn của mình, hắn là một quan viên chính phủ, chứ không phải là thổ phỉ chiếm núi làm vua.
– Có phải là vẫn suy nghĩ chưa thông?
Vô luận hắn là nghĩ như thế nào, Khấu Đại Bằng cũng là người dẫn dắt cho hắn trêи con đường làm quan thuở ban đầu, cho nên lần này Khấu Đại Bằng được đề bạt làm phó chủ tịch huyện, còn hắn thì lại trở về thị trấn Lâm Sơn, mà trước khi về thị trấn Lâm Sơn nhận nhiệm vụ, hắn vẫn phải đến tìm Khấu Đại Bằng để hỏi ý kiến.
– Vâng, cháu vẫn có chút không nghĩ ra, tại trấn Độc Sơn cháu đang làm rất tốt công việc của mình đấy, việc gì mà phải đem cháu điều tới nơi này, bây giờ chỗ này hiện tại không có thứ gì, nghèo rớ mồng tơi, cháu phải làm lại từ đầu rồi.
Đinh Nhị Cẩu cằn nhằn nói.
– Cháu phải đưa ánh mắt nhìn xa hơn một chút , khi con đường cái này lưu thông, tiềm lực thị trấn Lâm Sơn có thể không cần nói ai cũng biết, ai nấy đều thấy được, đây là lãnh đạo tin tường mới dùng đến cháu, chú không biết là ai đề cử cháu, nhưng chú cảm thấy hình như bí thư Lâm đang rất là thưởng thức cháu, với lại lúc cháu ở trấn Độc Sơn làm khá tốt, ít nhất mấy cái thôn khác đã bắt đầu có phương hướng phát triển của riêng mình rồi, điểm này thật không đơn giản, cháu có biết rõ vì sao không? Hiện tại nông thôn bất ổn, đủ các loại vấn đề xảy ra va chạm với chính quyền, làm cho mối quan hệ với chính quyền vơi dân chúng rất là khẩn trương, nhưng khi cháu ở tại trấn Độc Sơn biểu hiện làm cho lãnh đạo rất cao hứng, ít nhất bọn họ cũng nhìn thấy cháu là một người có thể làm công tác động viên khích lệ quần chúng, hơn nữa cháu còn tuổi trẻ như vậy, hiện tại không giống như xưa rồi, sử dụng đề bạt vượt cấp là chính phủ cho phép, bởi vì trước kia quá bảo thủ, cứ đem công tác làm bao nhiêu năm mà phân năng nhẹ, làm nhuệ khí quan viên bị mài thành toàn là những ông lão già đời , lời nói của chú, cháu có hiểu chưa?
– Vâng cám ơn chú , cháu sẽ cố làm tốt công tác mới này.
– Ừ, điểm này chú tin tưởng, tiểu tử ngươi là cái loại người có năng lực lại nhanh nhẹn, từ lần đầu tiên nhìn thấy cháu là chú đã biết ngay, lúc trước khi cháu nói không cần tiền là chú biết ngay cháu toan tính không nhỏ. À.. chú nghe nói bởi vì chuyện của chú tại ủy ban thanh tra kỷ luật, cháu có tìm Lý Kế Ngũ để nhờ giúp đỡ?
– Ai dà…Lý Kế Ngũ làm sao nghe lời của cháu, chẳng qua là cháu tìm đến Thành Công con trai của thường vụ phó chủ tịch TP Thành Thiên Hạc, Lý Kế Ngũ là dượng của y, kỳ thật mấu chốt vẫn là do bản thân của chú không có vấn đề gì cả , chứ nếu có liên can, chỉ sợ Lý Kế Ngũ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chú.
– Ừ, chú biết rồi, thật ra lần này chú không lo lắng là cháu đến thị trấn Lâm Sơn thì có thể mở ra cục diện mới hay không, mà sự lo lắng của chú là những người cán bộ kia có thể không phục cháu, dù sao bọn họ cũng đều là nhìn thấy cháu từ lúc khởi đầu thì ra sao, cháu đến thị trấn, nhất định phải làm cho giỏi về chuyện đoàn kết các lão đồng chí cán bộ, mặc dù không hy vọng bọn họ có thể giúp gì cho cháu, nhưng ít nhất thì không ngáng lại chân cháu.
– Vâng cháu biết, đường cái sắp đã làm xong, trước khi thị trấn Lâm Sơn nghênh đón một vòng cơ hội phát triển mới, cháu cũng tin tưởng, bọn họ cũng sẽ không đấu đá lẫn nhau hình thành lực cản sự phát triển của thị trấn Lâm Sơn, nếu làm ngược lại thì bọn họ sẽ trở thành những cán bộ đắc tội trước nhân dân thị trấn Lâm Sơn, ai cũng sẽ không tha thứ bỏ qua cho bọn họ.
Đinh Nhị Cẩu nói những câu này lúc, thần sắc rất nghiêm túc và trang trọng, trong lúc mơ hồ hiển lộ ra một bộ khí thế uy nghiêm đáng sợ, cũng làm cho Khấu Đại Bằng nên trong nội tâm, vốn còn muốn nói nhờ hắn chiếu cố đến chủ nhiệm văn phòng Tần Nga Hương, cuối cùng cũng nhịn mà không có nói ra.
Chính ông được điều lên trêи huyện, duy nhất không có cách nào giải thích là đối với Tần Nga Hương, chính ông ta lại không thể mang nàng đi theo, cho nên chỉ là có thể để từ từ suy nghĩ tòm biện pháp, hiện tại thế y nghiêm đáng sợ, cũng làm cho Khấu Đại Bằng cảm giác mình có chút mua dây buộc mình rồi, vì chuyện Tần Nga Hương đút lót đưa cho Trịnh Minh Đường, đó cùng là một chuyện uy hϊế͙p͙ ông , thật sự là nếu biết vậy thì chẳng có nên làm .
……………………………………………………………………………………….
Khi thấy một một người trước đây cũng chưa là cái gì cả, bây giờ hiện tại bình tĩnh ngồi đối diện với chính mình trong nhà, Vương Bạch Lệ trong lòng cũng có cảm giác khó chịu, vì cái gì mà tiểu tử này vận khí tốt như vậy , ngắn ngủi thời gian leo nhanh như vậy, hiện tại thì thị trấn Lâm Sơn chuẩn bị đón cơ hội phát triển mới, thì tiểu tử này lại tới hái đào, điều này làm cho trong lòng bất kỳ ai cũng đều có cảm giác khó chịu.
Mối quan hệ của Vương Bạch Lệ và Đinh Nhị Cẩu cũng như đối với Hồ Giai Giai chỉ đơn thuần là thỏa mãn nhu cầu xác thịt lẫn nhau, đều có chung một quy tắc ngầm, không ai mắc nợ dây dưa với ai, đây là chuyện tư, thích thì đến không thì thôi, không bao giờ bắt quàng sang chuyện công, chuyện công là ích lợi bản thân về tiền đồ của mỗi người, cũng có cạnh tranh sòng phẳng, cũng có hớp tác vì lợi ích chung, đó mới là vấn đề mấu chốt, vì thế không có gì lạ khi nữ bí thư thị trấn Vương Bạch Lệ cảm thán.
– Bí thư Vương, cháu là từ thị trấn Lâm Sơn lớn lên, cho nên lúc nào cũng nhớ về xuất thân về cội nguồn của mình là từ nông thôn đi ra, cho nên hôm nay trước khi đến đây nhậm chức, ghé qua nhà dì để xem dì có lời gì dặn dò hay không?
Lần này trở lại thị trấn Lâm Sơn , Đinh Nhị Cẩu tư thái hạ mình rất thấp, hắn biết rõ, mình còn tuổi trẻ gặp phải hầu như toàn bộ cán bộ lãnh đạo ở đây đều thuộc hàng cha chú, nhất định là sẽ có người không phục, vì thế Đinh Nhị Cẩu tận lực mềm mỏng với mọi người, có như vậy thì mới tranh thủ được một ít hảo cảm của các cán bộ lão đồng chí, ít nhất để cho bọn họ biết rõ hắn Đinh Nhị Cẩu Bất không phải là thứ người càn rỡ chi nhân, hắn có kế hoạch chậm rãi chờ làm ra thành tích, cho đến lúc đó dựng nên uy tín của mình cũng không muộn….
– Ừ, Trường Sinh, vốn là trước đây dì cùng với bí thư Khấu nhập gánh hợp lực cũng rất tốt, bây giờ cháu có thể lại quay trở về, dì càng cao hứng hơn, nói như thế nào đây, cháu đã từng làm thư ký cho lãnh đạo huyện, lại đang ở trấn Độc Sơn một mình đảm đương một phía trải qua, làm được rất nhiều chuyện, dì hy vọng, cháu quay lại quê hương của mình, cũng có thể làm tốt như tại trấn Độc Sơn, dẫn đầu làm tốt kinh tế tại thị trấn Lâm Sơn, dì nắm giữ đại cục, sẽ hết sức phối hợp cùng cháu làm tốt kinh tế, có yêu cầu gì, có đề nghị gì, cháu cứ việc nói, chúng ta thì dễ thương lượng rồi , mấu chốt là chúng ta sẽ hợp lực đoàn kết làm tốt, cháu thấy dì nói có đúng hay không?
– Vâng cháu sẽ nghe theo lời bí thư Vương nói, nếu không có chuyện gì khác, cháu chuẩn bị ngày mai sẽ đi xuống thị trấn xem một chút.
Vương Bạch Lệ đứng lên, khách sáo đem Đinh Nhị Cẩu đưa ra tận cửa, nhưng lúc này Vương Bạch Lệ lại có hàm ý khác, cái gì gọi là nắm giữ đại cục, cái gì gọi là mấu chốt là làm tốt đoàn kết , là ai là ai đoàn kết? Ta xem, chỉ cần ngươi cùng ta ngay bây giờ đoàn kết là đủ rồi…
– Ừ, có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau liên hệ…….
Vương Bạch Lệ lời còn chưa nói hết, Đinh Nhị Cẩu đã thuần thục tìm được vị trí đôi môi anh đào, hai bàn tay cách cái áo nắn bóp, Vương Bạch Lệ lập tức đôi mi thanh tú nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở thở hào hển.
Dưới sự trêu đùa Đinh Nhị Cẩu, Vương Bạch Lệ hai gò má ửng hồng, một bộ dáng không nhẫn nại được nửa, Đinh Nhị Cẩu đem Vương Bạch Lệ đổ ngã lên ở trêи ghế sa lon, hai tay theo đường cong cặp đùi một đường đụng đến trêи làn gấu cái váy, đẩy lên đến trêи tận thắt lưng Vương Bạch Lệ, lộ ra bên trong cái qυầи ɭót màu trắng chấm bi nhỏ che kín cái âʍ ɦộ.
Hắn khéo léo quỳ gối trước mặt Vương Bạch Lệ, nhẹ nhàng nâng lên đôi chân đẹp, từ bẹn đùi chậm rãi hướng về phía trước cái âʍ ɦộ ɭϊếʍ lên, tiếp theo ngay tại cái khe rảnh âʍ ɦộ hơi hơi nhô ra hút mạnh một chút…
– A!
Đinh Nhị Cẩu đã vươn tay nắm lấy cái chân của Vương Bạch Lệ kéo tới chính đũng quần của mình, Vương Bạch Lệ lập tức hiểu ý, dùng lòng bàn chân mát xa trong quần hắn cây ƈôи ȶɦịt đã trướng đại, khi hắn hai tay nắm ở dây lưng cái qυầи ɭót đè một cái, Vương Bạch Lệ biết hắn muốn cởi qυầи ɭót của xuống, rất phối hợp cái ʍôиɠ đít hơi nhỏm lên về trước…
Vương Bạch Lệ bờ ʍôиɠ đẫy đà tròn xoe nhưng cũng không mập mạp lắm, đường cong tuyệt đối nóng bỏng, vừa tròn lại kiều, cái rãnh đít thật sâu, tùy tiện liếc mắt nhìn cũng có thể làm cho tâm thần người nhộn nhạo, huống chi là trực tiếp nhìn thấy cái lổ hậu môn như ẩn như hiện phía dưới đồn biện! Phía ngoài cái mu âʍ ɦộ phương thảo mọc um tùm thành một thảm cỏ đen nhánh bóng mà táo động.
Cứ như vậy một người đàn bà xinh đẹp vô biên quyến rũ thục phụ nằm trêи sofa, hai gò má bộ đỏ bừng quả thực thật là làm cho người ta phún huyết rồi, Đinh Nhị Cẩu theo bắt đầu từng từng tấc hướng về phía cái khe thịt âʍ ɦộ ɭϊếʍ lên, từ sâu trong ngọc thể tản mát ra cái mùi hăng hăng con cái bài tiết dịch nhờn khi động ɖu͙ƈ, kϊƈɦ thích lên toàn bộ dây thần kinh của hắn.