Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Nói lung tung thật hay

Ngày đăng: 22:22 16/02/21

CHƯƠNG 595: NÓI LUNG TUNG THẬT HAY.

– Nói thật, xảy ra chuyện như vậy, chính tôi cũng cảm thấy rất áy náy, nếu như cán bộ của chùng tôi cùng quần chúng trao đổi cho thông suốt, thêm một chút kiên nhẫn, như vậy thì sẽ không phát sinh bi kịch như vậy, ở tại đây chúng tôi sẽ cho mọi người một cam kết, đó chính là chúng ta sẽ triệt để điều tra chân tướng chuyện này, vào mỗi ngày kết quả điều tra của chúng tôi tiến triễn đến đâu sẽ hướng về xã hội công bố một lần, bất luận là bởi vì nguyên nhân gì, nếu thì cũng phải có người gánh lấy trách nhiệm, đương nhiên, nếu trách nhiệm thuộc về tôi, tôi cũng gánh vác không khước từ, bây giờ tôi sẽ giới thiệu sơ lược cho mọi người hiểu được tình huống là như thế này… . . .

………………………………………………………………………………………..

– Tổi đã nói xong cho mọi người biết được chuyện xảy ra như thế nào rồi, bây giờ mọi người cứ đặt câu hỏi, nhưng bởi vì vấn đề thời gian không thể kéo dài, nên mọi người hãy tóm gọn hỏi những vấn đề chủ yếu, mỗi người một vấn đề xin cứ nói.

Đinh Nhị Cẩu biết là buổi họp báo thường thì các phóng viên chú ý đến hình thức người phát biểu nhiều hơn nội dung chính, chỉ cần có người đứng ra nói chuyện, ánh mắt truyền thông cũng sẽ bị cuốn hút tới, cho đến lúc đó vô luận là nói cái gì, họ sẽ không quan tâm đến nội dung của người chết sẽ ra sao, mà là quan viên chính phủ dính líu ở trong chuyện này nên phải chịu trách nhiệm gì, đây mới là điều xã hội đại chúng quan tâm khi bọn họ đưa tin.

Nếu đến thời đại mà toàn dân đều biết thông qua mạng lưới internet truyền thông tự phát biểu cái nhìn chính kiến của mình, chỉ có dân chúng lên tiếng, thì đây mới là mục đích buổi họp báo thật sự .

– Chủ tịch Đinh, tôi có một vấn đề , xin hỏi Lý Nhị Tước đến cùng là chết như thế nào, có người nói là có người đẩy xuống lầu mới chết, có chuyện này không?

Người hỏi câu này chính là người vừa rồi bị Đinh Nhị Cẩu dạy dỗ cho mấy câu, Đinh Nhị Cẩu nhìn xem cái microphone cầm trong tay của hắn viết là đài truyền hình Giang Đô, thì ra là đài tỉnh , bà mẹ mày tưởng là ngon lắm à, vừa nhìn đến đây Đinh Nhị Cẩu lại nổi giận trong bụng, một cái đài của tỉnh đấy, mày gào thét cái gì? Thấy nơi đây còn có nhiều báo chí đài truyền hình khác, nên lộ ra để chứng tỏ mình hả!

Nhưng tức thì tức, Đinh Nhị Cẩu vẫn phải là trả lời tên hỗn đản này, về vấn đề y hỏi, nhưng hắn đã nhớ kỹ mặt mày rồi, sau này gặp Chu Hồng Kỳ nói lại một câu, không cho đài tỉnh khai trừ mày thì lão tử cũng không phải là họ Đinh nữa, đồng chí Đinh Nhị Cẩu của chúng ta nhìn về phía trêи rất bình tỉnh, nhưng đó là giả bộ đấy, hắn hiện tại hận trước mắt không thể đem tên này ra giải quyết tại chỗ cho hả giận.

– Đối với vấn đề của anh, tôi không biết anh nghe cái câu “ Nghe có người nói….” là anh nghe ai nói! Hoặc là chính anh tưởng tượng ra! Ngay tại đây, tôi thông báo cho mọi người một sự thật đã làm sáng tỏ, chính là căn cứ vào công an thị trấn Lâm Sơn Trấn cùng đội công an hình cảnh huyện Hải Dương điều tra, Lý Nhị Tước chính là từ trêи lầu nhảy xuống, ông ta tử vong hoàn toàn do nguyên nhân tự sát, không có khả năng bị ai giết, đầy là tin tức từ công an truyền tới, nếu không tin, các vị có thể đi công an huyện chứng thực.

– Tôi có một vấn đề cần hỏi, bên ngoài đều nói Lý Nhị Tước là vì bị trưng thu đất bị bức tử, đây là thật sao? Mời Chủ tịch Đinh cho một câu trả lời thuyết phục.

– Đối với vấn đề này, tôi cũng không muốn nói nhiều lời nữa, trong quá trình trưng thu đất cán bộ của chúng tôi có khả năng tồn tại cùng thôn dân chưa có thông hiểu với nhau, nhưng tuyệt không có giống như anh hỏi là bức tử dân chúng, bởi vì việc trưng thu đất không phải chỉ liên quan đến vài hộ, mà là cả trăm hộ quần chúng, đại đa số quần chúng việc trưng thu đất vẫn là rất thuận lợi, nhưng chuyện gì cũng phải có ngoại lệ, cũng như chuyện của Lý Nhị Tước là trường hợp ngoại lệ, chúng tôi cảm thấy rất áy náy, bởi vì chúng tôi không có làm tốt công tác với hộ của Lý Nhị Tước, mới đưa đến sự bức xúc của Lý Nhị Tước dẫn đến việc tự sát, nhưng chúng tôi kiên quyết phản đối áp dụng phương thức cực đoan như của Lý Nhị Tước để diễn tả kháng nghị, bởi vì sự tình rồi sẽ tìm được biện pháp giải quyết, đúng không?

Chỉ có một mình Đinh Nhị Cẩu chủ trì cuộc họp báo tiến hành hơn ba tiếng đồng hồ, còn Khấu Đại Bằng thì chờ tại phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu uống hơn hai tiếng nước trà, cái văn phòng này cũng đã từng là phòng làm việc của ông, nhìn thấy cách bài trí cơ bản cũng không thay đổi, ngay cả cái bàn là do lúc chính mình vừa lên làm chủ tịch thị trấn mua, Vương Bạch Lệ không đổi, Đinh Nhị Cẩu cũng không đổi.

…………………………………………………………………………………………..

– Chủ tịch Đinh, tôi thật sự là quá bội phục anh rồi, anh nói lung tung thật là hay.

Vừa ra cửa phòng họp, Tiểu Đan nhỏ giọng đối với Đinh Nhị Cẩu nói.

– Đi mau, cái gì mà là nói lung tung, nhanh giấy giùm chô tôi cốc nước, đám người này không dễ lừa, khát chết tôi rồi.

– Vâng… tôi lập tức đi.

Tiểu Đan bây giờ đối với Đinh Nhị Cẩu thật là bội phục, trong ánh mắt nàng đó là một sự sùng bái tiểu tinh tinh.

Vào trong văn phòng, thấy Khấu Đại Bằng đang ngồi ở cái ghế của mình.

– Chú đến lâu chưa vậy?.

Đinh Nhị Cẩu vội vàng hỏi, sau đó cởi ra vài cái nút áo, sau lưng Đinh Nhị Cẩu toàn bộ ướt đẫm mồ hôi .

– Ừ… đến một hồi rồi, chú đang xem tin tức trêи mạng .

Khấu Đại Bằng đứng lên đến ghế sa lon ngồi, Đinh Nhị Cẩu vội vàng tránh qua một bên, sau đó bưng lên ly nước rót đầy cho Khấu Đại Bằng ly, cung kính bưng cho ông .

– Bước tiếp theo sau là so chú phải cầm lái rồi , bất quá chú chỉ cần chỉ huy ở phía sau là được, cháu phụ trách… đấu tranh đi tiên phong, nếu đến lúc đó cháu hướng gió đón không đúng, chú tranh thủ thời gian cứ rút lui là được, chuyện này cháu không muốn liên quan gì đến chú, chỉ cần còn chú ở đây, trong nội tâm của cháu đã an tâm rồi, nếu cháu có sơ xuất gì, thì còn có cơ hội lại đứng lên, cháu tuổi còn trẻ mà…

– Ừ.. cháu dạo này làm tốt lắm, lại còn biết thay người khác suy tính, có tiến bộ , vậy bước kế tiếp cháu định làm như thế nào?

– Vẫn phải là hết sức làm công tác động viên người nhà của Lý Nhị Tước, dù sao chỉ cần người nhà của ông ta không lộn xộn, thì mới có chỗ thương lượng, cháu đã báo cáo cho bí thư Lâm, chuyện này cuối cùng khẳng định vẫn là phải cuất tiền để dọn dẹp, tình huống hiện tại là chúng ta phải cố nắm giữ chủ động, lát nữa cháu đến nhà của Lý Nhị Tước nhìn xe , bày tỏ một chút thành ý của chúng ta, chứ có trốn tránh thì cũng sẽ không giải quyết được gì.

– Chỉ một mình cháu đi à? Vương Bạch Lệ không ra mặt?

– Đừng nhắc đến dì Vương nữa, chuyện này phát sinh lúc là do bí thư Vương đem Hạ Phi đẩy ra, căn cứ tình huống trước mắt, nếu Hạ Phi còn xử lý chuyện này, nói không chừng còn xảy ra nhiễu loạn lớn hơn, Hạ Phi nhất định sẽ hết sức che dấu phủi lấy trách nhiệm của mình, cho nên bí thư Lâm bảo cháu phụ trách xử lý chuyện này.

– Ừ, trải qua xong chuyện này, con đường làm quan của Vương Bạch Lệ trêи cơ bản coi như xong rồi, lãnh đạo nào cũng không thích một người gặp chuyện làm con rùa đen rút đầu như vậy, một chút đảm đương cũng không có, thì còn có tư cách gì mà làm lãnh đạo, chú nghĩ chuyện này bí thư Lâm sẽ nhận thấy và xem xét .