Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Nổi máu chó cứu mỹ nhân
Ngày đăng: 22:22 16/02/21
Hầu như tất cả mọi người không tin đây là kết quả xử lý sự kiện Lý Nhị Tước, nhưng đây lại là sự thật, có người nói Đinh Nhị Cẩu bị oan uổng, chịu tội thay cho người, cũng có người nói hắn tại vì bộc lộ quá sắc sảo, nên kết cục xuất hiện như vậy là thế tất nhiên .
Chỉ có Đinh Nhị Cẩu bây giờ cũng chả buồn để ý tới những việc này nữa, đối với kết quả như vậy, hắn đã từng cố gắng tránh cho đừng để xảy ra, nhưng suy nghĩ lại thì thấy mình là còn quá non nớt, hắn cứ nghĩ đến nếu như chính mình cứ lấy chân thành đối đãi với người, là có thể người sẽ không lấn ta, ý nghĩ như vậy là tốt, nhưng sự thật thì tàn khốc hơn nhiều, hắn vốn chỉ muốn từ trong tay Hạ Phi tiếp nhận xử lý chuyện này, thậm chí hắn có thể xử lý chuyện này rất tốt, vốn là cũng muốn tránh khỏi liên lụy trách nhiệm, nhưng cuối cùng thì vẫn không thể tránh được, vì thế khiến cho tinh thần hắn rất là uể oải.
– Nhị Cẩu, hãy nhìn xa hơn một chút, cháu còn trẻ, bí thư Lâm làm như vậy cũng là vì không còn có biện pháp nào khác, nếu để cháu tiếp tục gánh lấy vị trí chủ tịch thị trấn, nói không chừng cháu sẽ còn bị công kϊƈɦ thêm nữa, theo một ý nghĩa khác mà nói, để cháu thôi giữ chức này cũng là một sự bảo hộ với cháu, cháu phải thông suốt được vấn đề này.
Bên trong phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu, Khấu Đại Bằng và hắn ngồi đối diện nhau, hai người trước kia là vì thông qua một người đàn bà mà biết nhau, nhưng bây giờ quan hệ của bọn họ đã vượt xa tình cảnh của ngày trước xa rồi.
– Chú à…cháu biết, cũng tại sau phía sau của cháu không có người chống lưng, bí thư Lâm đây cũng không có cách giải quyết, cũng như quả hồng chín mềm dễ bóp mà, nhưng bất quá là cháu thật sự không muốn rời đi khỏi thị trấn Lâm Sơn, hiện tại vừa mới bắt đầu có chút khởi sắc, thật là không cam lòng được.
– Yên tâm đi, có chú cố thủ tại chỗ này, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.
Khấu Đại Bằng an ủi hắn, để cho một phó chủ tịch huyện tạm thời kiêm nhiệm chủ tịch thị trấn, có thể nhìn ra Lâm Xuân Hiểu ra quyết định này là biết bao quyết đóa , liên tiếp có rất nhiều đời bí thư trước kia đều không có ai dám dám như vậy, không hổ là năm xưa nàng là con dao sắt bén của ủy ban kiểm tra kỷ luật. .
– Thôi việc cũng xong rồi, biết rõ chú ở nơi này cũng không bao lâu thời gian, vùng đất này đã không muốn cho cháu sống, cháu sẽ dứt khoát đi xa một chút tìm vùng đất lành chim đậu, bằng cấp chính quy của cháu vẫn chưa có học xong, cháu có ý định nghỉ ngơi một vài ngày cho khỏe, rồi ôn tập tiệp tục thi để lấy cho xong bằng cấp, nơi đây không an cư lạc nghiệp, thì cháu đi chỗ khác.
– Ha ha, thằng nhóc này, ai dámkhông để cho cháu ở đây , muốn ăn đòn phải không?
– Chú nên hiểu tậm trạng của cháu bây giờ, cái tư vị bị bãi quan này không dễ chịu chút nào đâu, thôi không đề cập đến nữa, việc cần giao tiếp của cháu thì cháu cũng đã giao tiếp xong rồi, mấy năm vừa qua chưa được nghỉ ngơi, thừa cơ hội này hảo hảo chơi đùa cho khỏe vậy.
Đinh Nhị Cẩu tự an ủi mình .
……………………………………………………………………………………….
Nhân vật số 2 của thị trấn Lâm Sơn bị bãi miễn, làm cho rất nhiều người thật bất ngờ, Đinh Nhị Cẩu có vài người bạn tốt muốn đưa tiễn hắn đi, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu đã lái xe rời khỏi thị trấn ngoài 10 km rồi, Lâm Xuân Hiểu kêu La Hương Nguyệt gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu, bảo hắn đến huyện ủy cô có vài lời muốn nói muốn cùng hắn, Đinh Nhị Cẩu trả lời qua điện thoại người nhà mình vẫn còn nằm viện ở trêи tỉnh, cho nên phải tới tỉnh thành, vì đã không còn đảm nhiệm chức vụ gì nữa trong cơ quan nhà nước, nên có ý định chăm sóc tốt cho người nhà.
– Tiểu tử ngu ngốc này, đây là giận tôi đấy.
Lâm Xuân Hiểu nghe La Hương Nguyệt báo cáo, nàng ung dung cười cười, cũng không có để ý tới .
– Dù là ai cũng phải khó chịu trong lòng khi việc xảy ra như thế này, bí thư Lâm …em thấy Đinh Trường Sinh rất là bị oan uổng.
La Hương Nguyệt thay Đinh Nhị Cẩu phàn nàn nói .
– Em cũng hiểu được hắn oan uổng?
Lâm Xuân Hiểu hỏi ngược lại .
– Vâng.. việc này là bởi vì nguyên nhân từ ai chắc chị cũng biết mà, thế thì tại sao lại bãi chức hắn?”
– Đúng vậy, chúng ta đều biết là chuyện gì xảy ra, nhưng là đại chúng ở bên ngoài đa số mọi người là không biết, em xem thử ở trêи truyền thông và mạng internet là viết như thế nào ? Hắn còn có thể tiếp tục đảm nhận được vị trí này ở thị trấn sao? Chị bãi miễn chức vụ của hắn cũng là có nguyên nhân, còn em lại nói lên sự việc của hắn, nếu là đơn giản như vậy thì nói làm gì nữa. Nếu bị người ngoài tiếp tục đào sâu, không khéo còn có thể gây ra thêm càng nhiều nữa sự phiền toái , thừa dịp hiện mọi người không cóp chú ý đến nhiều nữa vì việc mới xử lý xong, tranh thủ thời gian để cho hắn biến mất ở trong tầm mắt mọi người, rồi qua đi một thời gian ngắn rồi hãy tính sau.
– Vâng…em có phản đối gì đâu ? Nhưng việc này tại sao chị không nói cho hắn biết rỏ vậy?”
– Em xem tên tiểu tử này đi, tính tình còn thật trẻ con, hắn có để cho chị có cơ hội nói sao ? Mọi việc giờ coi như xong rồi, nếu có thời gian em và hắn nói chuyện đi, chị hiện tại cũng chẳng quản đến hắn nữa.
………………………………………………………………………………………….
Mùa thu ánh sáng mặt trời chiếu sáng cả vùng đất, Đinh Nhị Cẩu một tay nắm chặt tay lái, để cho xe vững vàng chạy trêи đường đến thành phố Giang Đô, một tay duỗi ra ngoài xe, vươn ra bàn tay đón gió, cảm thụ gió thu lạnh rét thấu xương.
Khi xe chạy một đến bên dưới một dốc núi, thì từ phía trước ven đường trong bụi cỏ nhảy thoát ra một người, làm Đinh Nhị Cẩu giật mình, luống cuống tay chân đạp mạnh thắng lại, mùi khét lẹt của bánh xe bám sát trêи đường nhựa trôi tới, Đinh Nhị Cẩu nhìn về phía trước thì thấy một người sắp sửa chạm vào đầu xe, hắn tức giận mở mạnh cửa xe, bước xuống chỉ vào một cô gái đang hốt hoảng đứng đó mắng lớn.
– Con bà nó, bộ cô muốn chết hả ? Nếu muốn chết thì nhảy xuống vách núi đi, làm chi mà nhảy ra trước đầu xe suýt nữa hại chết tôi !
– Trời ơ! Làm tôi sợ muốn chết tưởng bị xe tông trúng rồi, xin lỗi … tôi không phải là cố ý, tôi cũng là vì bị hốt hoảng sợ bị mấy tên lưu manh đuổi kịp, hình như là bọn chúng muốn bắt tôi mang đi bán, nên tôi lén chạy ra ngoài đây, có thể cho tôi quá giang đoạn đường….úi trời, bọn chúng đi tới kìa … nhanh lên, van cầu anh.
Cô gái trẻ rất đáng thương nói, Đinh Nhị Cẩu nhìn theo ngón tay của cô gái chỉ, thật sự là chứng kiến có mấy gã đàn ông đang cầm côn bổng hướng bên này chạy tới.
– Cô nói là sự thật? Không có ăn trộm đồ đạc của người ta chứ?
Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ hỏi.
– Đừng hỏi nhiều nữa đi mau, anh xem tôi như thế này mà giống như là trộm đồ sao? Đưa điện thoại di động cho tôi mượn chút để báo động, nếu không kịp thì xong đời rồi.
Cô gái trẻ chạy như bay về phía trong xe của Đinh Nhị Cẩu, chỉ có hắn là vẫn không có chạy, từ lúc bị bãi quan đến bây giờ, hắn vẫn rất muốn tìm một người nào đó để phát tiết sự bực bội trong lòng, thậm chí còn định đi lên tỉnh đăng ký lớp học quyền anh, mỗi ngày tìm mấy cây thịt đánh cho ra đánh một trận, phát tiết một chút cảm xúc trong lòng mình, không ngờ tới hôm nay liền gặ, nếu như cô bé này nói là sự thật , cứu một mạng người còn hơn xây cả bảy tháp phù đồ, dù sao Đinh Nhị Cẩu cũng đã có luyện Thái Cực thập tam thức của lão đạo sĩ, làm việc thiện Phật gia cùng Đạo gia đều là giống nhau về đạo lý tế thế.
– Ở đàng kia …hắc hắc, chui vào trong xe rồi, uy, con bé kia xuống xe mau, nếu không xuống, chúng tao sẽ lập tức mang xe lẫn người dẫn đi, có xuống hay không?
Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu đang đứng ở bên cạnh, nhưng những gã này giống như không xem hắn ra cái gì cả .
– Lão Tam, lên đi , đem cô gái nhỏ này kéo xuống, còn dám chạy, sau khi trở về chúng tao sẽ thu thập cho biết thế nào là lễ độ….
Lời còn chưa dứt, một tên bước tới kéo cửa xe , nhưng đã bị cô gái khóa trái ở bên trong, nàng núp ở phía sau chỗ ngồi chính giữa, toàn thân run rẩy, lo lắng nhìn bên ngoài xe những tên ác nhân này….