Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Đôi mắt chiếm được tiện nghi

Ngày đăng: 22:22 16/02/21

CHƯƠNG 608: ĐÔI MẮT CHIẾM ĐƯỢC TIỆN NGHI.

– Dương Lệ, năm nay em bao nhiêu tuổi vậy?

– Hỏi tuổi để làm gì hả anh? Tuổi của phụ nữ không phải là tùy tiện có thể hỏi!

Dương Lệ cười cười nói .

Đinh Nhị Cẩu định muốn nói thêm cái gì thì trong phòng khách từ lầu dưới truyền đến tiếng nói chuyện, Đinh Nhị Cẩu lắng nghe, thì nghe được tiếng nói của mấy người, trong đó có giọng của Trọng Hải.

– À thôi được, ông chủ của anh đến rồi đến rồi.

Đinh Nhị Cẩu hướng về phía Dương lệ nói ra, nàng cũng tranh thủ thời gian chạy xuống lầu dưới, đêm nay nàng phụ trách chiêu đãi công tác ở sảnh Tư Đại Lâm, cho nên cũng không có thời gian cùng Đinh Nhị Cẩu tốn hơi thừa lời nữa, bất quá có một nghìn đồng tiền boa của Đinh Nhị Cẩu đưa cho, nhiêu đây đã đủ nửa tháng tiền lương của nàng rồi .

Trọng Hải mang đến bốn người, vừa trông thấy hình dáng của Đinh Nhị Cẩu, trong lòng Trọng Hải nhất thời có cảm giác ấm áp, chính ông ta sở dĩ gọi hắn tới, là vì đã lâu không gặp , hai người thật ra vẫn tình nghĩa như là huynh đệ, mà ngay cả gần đây không khoa trương, chú của ông đối với tiểu tử này cũng đã nhìn bằng con mắt khác.

– Trường Sinh, tới để tôi giới thiệu một chút, đây chính là thư ký không biết trời cao đất rộng của tôi tên là Đinh Trường Sinh, trước kia làm chủ tịch thị trấn Lâm Sơn nhưng bởi vì mấy ngày hôm trước gặp chuyện, nên bây giờ bị người bóc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, một cọng lông cũng không còn.

Còn không đợi Đinh Nhị Cẩu đi đến bên cạnh, Trọng Hải đã khẽ vươn tay đem Đinh Nhị Cẩu quàng đến bên cạnh mình, tay phải vươn ra như bạn thân đồng dạng khoác lên trêи bờ vai Đinh Nhị Cẩu, hưng phấn hướng mọi người giới thiệu nói .

– Xin chào các vị lãnh đạo, thật là xấu hổ làm cho lãnh đạo mất mặt.

Đinh Nhị Cẩu cười cười , hướng mọi người cúi đầu chào, sau đó xoay người nói với Trọng Hải.

– Khục, chuyện này hồi sau hãy nói, tôi trước giới thiệu cho cậu mấy vị lãnh đạo, vị này là Phạm chủ nhiệm phòng thương nghiệp, vị này chính là trưởng phòng tài chánh Đặng văn Hoa, đây là Diệp Kinh Thiên chủ nhiệm văn phòng làm việc Tỉnh ủy, vị mỹ nữ kia là Liễu Sinh Sinh đoàn trưởng ca múa nhạc của tỉnh… nhanh lên, châm trà cho các vị lãnh đạo.

Trọng Hải thân mật vỗ vỗ sau lưng của Đinh Nhị Cẩu.

Đinh Nhị Cẩu đã trải qua sự huấn luyện trong chốn quan trường, cho nên cơ trí rất nhiều , tranh thủ thời gian đến đến bên bàn trà pha chế, dưới sự hỗ trợ của Dương Lệ dâng nước trà, Trọng Hải sau khi giới thiệu xong, về sau cũng không có ai để ý tới Đinh Nhị Cẩu, cũng phải thế thôi, những người này đều là những nhân vật có hạng của tỉnh thành, bình thường luôn có một bộ cao cao tại thượng, cho dù là nể mặt Trọng Hải nên nhìn qua Đinh Nhị Cẩu vài lần, bọn họ có thể tới nơi này, mấu chốt là vì Trọng Hải.

Một lát sau, nước trà tốt rồi , Đinh Nhị Cẩu lần lượt châm trà ngon cho năm người, xong rồi hắn im lặng ngồi một bên nghe mấy người lãnh đạo, thông qua câu chuyện bọn họ, hắn mới biết được Trọng Hải đã có cơ hội mới rồi, bất quá lần này không phải là công tác ở Thành phố Bạch Sơn, mà là chuyển qua thành phố Hồ Châu, có thể nói nếu như Trọng Hải còn ở tại huyện Hải Dương làm chủ tịch huyện, chức vụ bí thư Huyện ủy tuyệt đối không tới phiên Lâm Xuân Hiểu, nhưng bởi vì một nước đi không cẩn thận nên cả bàn cờ đều thua, sau này nhiều cơ hội tốt tại đây không nắm chắc được, vì tương lai không lâu, huyện Hải Dương sẽ trở thành một huyện nền kinh tế tăng trưởng rất nhanh trở thành huyện lớn, đây là điều nhất định, bất cứ là người cán bộ nào còn công tác tại huyện Hải Dương làm tới mấy năm sau, đều có thể nhờ vào kinh tế tăng trưởng của huyện mà được đề bạt lên chức, nhưng cơ hội này đối với Trọng Hải xem như là tuột khỏi tầm tay, tương tự vứt bỏ cơ hội còn có Đinh Nhị Cẩu kèm theo sau đó. .

Đinh Nhị Cẩu vẫn không có nghe hiểu được Trọng Hải sẽ công tác vị trí nào ở Hồ Châu, nhưng vừa qua chuyển xuống làm huyện trưởng, như vậy đoán chừng tại Hồ Châu, chức vụ cũng sẽ tương đương, Đinh Nhị Cẩu bất giác ai thán cho mình, chính mình xem như là té ngã , không biết lúc nào có thể đứng lên.

Lắng nghe các lãnh đạo trò chuyện thì gia tăng thêm một ít tri thức trong chốn quan trường, nhưng là Đinh Nhị Cẩu chưa có đạt được cảnh giới cao như vậy khi ngồi nghe hóng hớt, hắn không chú ý lắng nghe mấy lãnh đạo nói chuyện, mà hắn đang chăm chú ngắm nhìn một người đàn bà xinh đẹp, tư thế của nàng cũng giống như hắn ngồi im giữ yên lặng lắng nghe, đó chính là đoàn trưởng ca múa nhạc của tỉnh Liễu Sinh Sinh.

Nàng nhìn về phía trêи rất yên lặng, Đinh Nhị Cẩu thật sự là đoán không được người đàn bà này tại sao lại xuất hiện ở tại đây, nàng chắc là theo chân một trong bốn người lãnh đạo này tới, bất quá một người đàn bà nổi tiếng lại xinh đẹp như vậy, không phải là người đàn ông bình thường khó mà có thể chạm vào được .

Nàng hôm nay mặc một cái váy áo màu xám nhạt hoa nhỏ, đầu gối dưới làn váy lộ ra cặp chân ngọc thon dài, cái áo sơ mi lụa tơ trắng khinh bạc hơi hở rộng cổ, dưới cặp mắt hoạt bát rung động của Đinh Nhị Cẩu; màu da trắng sáng dưới váy ngắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ ra một đoạn đùi ngọc đầy đặn , bao vây lấy tất chân màu da trong suốt, đôi giày cổ điển màu ngà sữa cao gót làm nổi bật lên gì sự uyển chuyển đường cong đẹp đẽ .

Quả thực không thể tin, người đàn bà này ít nhất cũng phải tiếp cận gần bốn mươi tuổi, nhưng là tuế nguyệt tựa hồ ở trêи người nàng không có để lại chút dấu vết nào , da thịt trắng noãn, nhìn về phía trêи sờ lên, có lẽ còn rất trơn mề , về điểm này Đinh Nhị Cẩu có thể khẳng định, hắn nhìn qua bên cạnh Dương Lệ đang vội vàng phục vụ, cao thấp so sánh thì biết liền, Dương lệ phảng phất là một người nẩy nở trẻ tuổi, tuy nhiên không phảỉ là non lắm, nhưng Dương Lệ thì không có một chút hương vị của người đàn bà thành thục.

Đúng lúc này Diệp Kinh Thiên đang kể về một chuyện cười , Liễu Sinh Sinh cũng đang che miệng khẽ cười, càng lúc nàng càng cười nhịn không được, toàn thân loạn chiến, trong lúc toàn thân run run lên thời điểm, liên đới đến bộ ngực với hai bầu иɦũ ɦσα đầy đặn chỉ cách cái áo sơ mi trắng tơ lụa phập phồng lên xuống không thôi .

Đinh Nhị Cẩu lúc này mới chú ý tới, xuyên thấu qua cái áo tơ trắng lụa, lờ mờ có thể trông thấy hình dáng cái nịt иɦũ ɦσα màu tím, mà đường viền ren khêu gợi kia tựa hồ bao che không hết cặp иɦũ ɦσα trắng như tuyết, sức sống bầu иɦũ ɦσα tràn đầy mười phần, cho dù là cái nịt иɦũ ɦσα có hoàn thành vững chắc nhiệm vụ cố định , nhưng cũng là rất miễn cưỡng.

Kiều mỵ khuôn mặt, hùng vĩ hai ngọn núi, ʍôиɠ tròn màu mỡ, đôi tất chân bao vây lấy cặp đùi thon dài vừa phải, nhìn trước mắt phong cảnh xinh đẹp cám dỗ động lòng người, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy mình có chút miệng đắng lưỡi khô…

Thân thể hắn cũng bắt đầu trở nên khô nóng, người đàn bà này thật sự là quá mê người, Đinh Nhị Cẩu chỉ cảm thấy tâm hoả dâng lên, giống như là cao thủ võ lâm trong lúc tu luyện võ công lại bị tẩu hỏa nhập ma vậy , cơ hồ nếu hắn không khống chế được chính mình, thân thể một mực không thế nào nghe tâm trí, sẽ tự tiện hành động…

Liễu Sinh Sinh cũng không phải là người ngu, nàng nhận thấy bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi vẫn nhìn chính mình , nàng làm sao mà không biết, vì vậy nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt, nhìn theo ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu, lúc này nàng mới phát hiện tầm mắt của hắn đang như là si ngốc chằm chằm nhìn vào trước ngực của mình, mà hôm nay mình lại mặc áo đơn bạc, tựa hồ có hơi xuân quang tiết ra ngoài, lại để cho đôi mắt bại hoại của tên tiểu tử này chiếm được tiện nghi.