Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Giả bộ hồ đồ à!
Ngày đăng: 22:23 16/02/21
CHƯƠNG 619: GIẢ BỘ HỒ ĐỒ À! .
Gần trưa Đinh Nhị Cẩu giật mình tỉnh lại, nhìn xem thấy mình nằm ở trêи người Chu Hồng Kỳ ngủ, cảm giác khi tỉnh táo lại rất là áy náy, tối hôm qua hai nguời lên thuyền xong thì đại chiến một trận kịch liệt, tình huống xảy ra thật ngoài dự liệu của hắn…
– Chị cũng tỉnh lại rồi à… chuyện tối hôm qua …em..
– Bỏ đi… chị say, em cũng say…tất cả là do rượu, không cần nói đến, mà chị cũng không muốn nhắc lại nữa.
Chu Hồng Kỳ nói ra nhẹ tênh tựa như xem chuyện đêm qua giữa hắn và nàng không có gì xảy ra vậy, Chu Hồng Kỳ đã trở lại đúng là Chu Hồng Kỳ.
…………………………………………………………………………………………..
Khi chân Đinh Nhị Cẩu đạp lên phi trường Giang Đô, tâm trạng lo lắng của hắn mới hoàn toàn an tĩnh lại…
– Chị đến đâu để em đưa chị đi?
– Không cần, chị có xe đến đón rồi, chị về trước báo cáo tình hình, khi nào có thời gian chị đến tìm em.
Chu Hồng Kỳ nói xong cầm hành lý của mình đi ra khỏi sân bay, Đinh Nhị Cẩu theo ở phía sau, quả nhiên, mới ra cửa ngoài, thì đã nhìn thấy một người mang kính mác tiếp nhận hành lý của Chu Hồng Kỳ, rồi cùng nàng lập tức lên xe đi ngay.
Đinh Nhị Cẩu thì không còn có vận mạng tốt như vậy, hắn chỉ có thể đón lấy xe buýt quay về nội thành, ngồi trêи xe mở điện thoại di động ra xem, thì thấy 7, 8 cuộc gọi nhỡ của La Hương Nguyệt.
Vì vậy hắn tranh thủ thời gian gọi lại cho nàng.
Lúc này thì La Hương Nguyệt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa nằm nửa dựa vào trêи vách tường phòng tắm, lộ ra cái mu với đám lông đen không nồng đậm lắm, lông mu nhìn về phía trêи rất là nhu nhuyễn, chỉ có dài nhàn nhạt cỡ bằng một nắm nhỏ ở trêи mặt âʍ ɦộ, hai bên mép ngoài phi thường nhẵn mịn, bởi vì da của nàng hết sức trắng nõn, dưới lớp da những mạch máu nhỏ đều lờ mờ có thể thấy được, dưới bụng mặt gò mu cao cao phồng lấy, phía trêи bao lấy dày đặc da thịt mềm mại, như trong truyền thuyết bánh bao mới ra lò trắng noãn một chút cũng không quá qua, theo chính diện nhìn xem cái này bánh bao, một khe nứt thịt lõm xuống, dưới nhục phùng như là đem bánh bao chia làm hai nửa, hình thành hai mảnh mép ngoài màu mỡ, nhục phùng hợp lại vô cùng kín đáo, với vào ở chỗ sâu trong chính giữa hai đùi, lộ ra một chút màu hồng phấn hai mép nhỏ, trong đó quang cảnh tràn ngập hấp dẫn, không có một điểm sắc tố màu đậm lắng đọng, làm cho người nhìn thấy huyết mạch phun trương, muốn nước miếng ướt át…
– Đinh Nhị Cẩu, cuối cùng đến giờ em mới chịu gọi điện thoại cho chị, có phải là đang chơi trò trốn tìm với chị mấy ngày nay phải không? Hừ.. có bản lãnh thì đừng gọi điện thoại cho chị ah.
– Không phải vậy đâu chị La, là như thế này, vừa rồi em đang ở trêи máy bay, cho nên điện thoại phải tắt, có chuyện gì chị muốn chỉ thị dặn dò vậy?
– Chỉ thị? Chị nào dám chỉ thị với em, Đinh Nhị Cẩu, em đúng là thứ chả ra gì, ngày trước chị đến tỉnh thành tìm em, em đã nói sẽ không rời khỏi huyện Hải Dương đấy, thế mà bây giờ lật mặt thay đổi nhanh chóng, xin hỏi Đinh tiên sinh đó là ý gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu sững sờ, quả nhiên việc này thật đúng là đến rồi, nhưng lại tới quá nhanh, Trọng Hải không phải là đã nói là phải qua mấy tháng nữa, chẳng lẽ hiện tại đem việc bên kia sắp xếp xong xuôi rồi sao? Việc đến bất ngờ hắn hoàn toàn không biết trước, nếu là như vậy, hắn thật sự là không có lời nào có thể giải thích với La Hương Nguyệt, lâu nay hắn chưa từng lộ ra ý tứ là rời khỏi huyện Hải Dương cho bất cứ ai biết… .
– Thế nào, có phải là bị chị nói trúng tim đen rồi, nên không có lời gì để phản đối a.
La Hương Nguyệt gặp đầu bên kia điện thoại, Đinh Nhị Cẩu chậm chạp không nói lời nào, còn cho là mình nói nặng lời rồi, nên cũng có chút hối hận, đối với một người muốn đi, dù sao cũng từng là đồng sự, mình làm sao lại nói nặng như vậy? Chính mình tội tình gì mà làm như vậy chứ?
– Chị La , thật ra…em cũng là hôm nay mới biết chị… để ý đến em như vậy, nhưng là vì công tác cách mạng, chúng ta phải học được cách che dấu tình cảm riêng tư của mình , chúng ta là một viên gạch cách mạng tiên phong, nơi nào cần thì tới nơi đó . . .
– Đinh Trường Sinh, em đi chết đi á.
“Ục ục . . .”
Trong lỗ tai Đinh Nhị Cẩu truyền đến âm thanh điện thoại bận, hắn cười cười lại gọi điện thoại tới.
– Đinh Trường Sinh, về sau đừng gọi điện thoại cho chị nữa, chị không có đồng sự như em vậy .
La Hương Nguyệt mới vừa rồi bị Đinh Nhị Cẩu nói nên sắc mặt đỏ bừng, nhưng khi ngẫm lại, nàng biết hắn không phải là con người như vậy, ngược lại còn rất tốt nữa, trước kia hai người cũng thường xuyên hay nói chuyện đùa giỡn chạm tay chạm chân, nhưng sao lần này vì cái gì khi nghe tin hắn sẽ rời khỏi nơi đây, thì không biết làm sao mình lại nổi giận cơ chứ? Ngẫm lại nên nàng tiếp tục nhận điện thoại của Đinh Nhị Cẩu.
– Chị à , lần này em đi ra ngoài du lịch, cho nên không biết rỏ lắm việc gì xảy ra, chị vừa nhận điện thoại liền mắng em như té nước, ít ra thì em cũng phải biết vì cái gì bị mắng chứ, đến cùng là chuyện gì vậy?
– Hừ..em thật là không biết ư ? Có phải là đang giả bộ hồ đồ làm như không biết gì? Lệnh điều động em từ trêи tỉnh đã đến huyện Hải Dương rồi, em còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo chị hả? Chuyện này làm bí thư Lâm rất tức giận, đồng chí Trường Sinh, em cũng làm hơi quá đấy, chuyện bí thư Lâm khó xử thì em cũng biết, em phải để cho nàng có chút thời gian, thì nàng mới còn có thể trọng dụng em lại được, làm sao em cứ như vậy mà không chịu nhịn lại một mực dứt áo ra đi, bây giờ ở chỗ này không có ai khác, em nói thật cho chị biết, có phải là em ghi hận bí thư Lâm phải không?
La Hương Nguyệt lúc này tính tình cũng mềm nhũn ra, dù nói thế nào mình có thể lên làm thư ký Huyện ủy, trong này mặt cũng có sự quan hệ Đinh Nhị Cẩu rất lớn , cho nên nàng cũng áy náy lời nói mới vừa rồi hơi nặng với hắn .
– Chị La , việc này nên làm sáng tỏ một chút ah, thứ nhất, em không biết rõ về cái gì lệnh điều động, thứ hai, em cũng không có ghi hận ai cả, em nói rồi, chuyện em làm, sự tình em chịu trách nhiệm, nhưng nếu em không làm mà bắt em chịu trách nhiệm, em cũng không muốn vác nỗi oan ức này, em ở trong chốn quan trường hỗ lăn lộn cũng qua một thời gian rồi, trong này quy củ em vẫn hiểu, nhưng mọi thứ không thể làm quá giới hạn bất hợp lí a.
– Chị hiểu ý tứ của em, lần này em không đi là không được sao?
La Hương Nguyệt hỏi.
– Chị cho rằng chuyện này huyên náo động tĩnh lớn như vậy, chị có thấy nếu em tiếp tục sống ở chỗ này thì còn có tiền đồ sao? Hơn nữa, em cũng tin câu nói, có thể ở nơi này thì cây sẽ chết héo, nhưng nếu chuyển qua nơi khác thì cây sẽ sống tốt, nơi này không lưu mình, thì còn có nơi khác lưu…
– Ai, đúng vậy, rốt cục bây giờ em đã thừa nhận ở đây không phải là nhà mình rồi, được rồi, đại chủ nhiệm Đinh, chúc em sớm ngày phát đạt, đến lúc đó có thể quang tông diệu tổ.
– Chủ nhiệm? Cái gì chủ nhiệm? Chị La, chị có thể nói rõ ràng được không? Em không hiểu lắm.
Đinh Nhị Cẩu thật đúng là không biết Trọng Hải sắp xếp cho mình một chức vị gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là chức vụ chủ nhiệm khu văn phòng ủy ban, đó là nơi khu trưởng độc chiếm, Trọng Hải chỉ là thường vụ phó khu trưởng, không có khả năng đem hắn an bài thành chủ nhiệm phòng làm việc của khu thành phố mới ở Hồ Châu.
– Em thật sự không biết sao? Chị nghe nói em đến khu mới ở Hồ Châu làm phó chủ nhiệm thanh tra giáo ɖu͙ƈ, bất quá là chị cảm thấy hình như là giống như là giáng cấp em vâỵ, ở đây trước đó ở thị trấn Lâm Sơn em là là chánh khoa, tới đó ngược lại trở thành phó khoa, vậy mà em cứ muốn đi đến đó làm chức vụ phó chủ nhiệm không có gì thực quyền này?
La Hương Nguyệt có chút giễu cợt nói .
– À… người như em đã mắc phải sai lầm, Đảng cùng nhân dân còn có thể để cho em ra làm việc, còn có thể cho em ăn miếng cơm, em cũng đã cảm thấy rất hài lòng rồi, còn làm cái gì quan, cái gì quyền, con người của em không có quyền lựa chọn công tác, ai bảo năng lực của em không mạnh, phải không chị La?
– Ưm.. thôi tốt rồi, lời hữu ích chị cũng đã nói ra hết, xem ra là chị không lưu được vị đại thần này rồi, như thế nào đây? Lúc nào quay trở lại đây chị sẽ đưa tiễn em nhé, em đi lần này đoán chừng là lâu lắm không về được, bất kể như thế nào, chúng ta cũng là ….đồng sự một thời nhé.
– Chị La, chị cũng đừng khách sáo, qua mấy ngày nữa đi, em trở về một chuyến, còn có chút việc sắp xếp, thuận tiện làm cho xong, xem như là trước sau vẹn toàn a.
Đinh Nhị Cẩu thanh âm cũng có chút trầm thấp, nói thật, hắn thật sự không đành lòng rời đi khỏi thị trấn Lâm Sơn, bởi vì tại nơi đây, hắn gởi lại quá nhiều mộng tưởng, nơi đây là nơi hắn xuất phát, nhưng bây giờ hắn giống như là cây bồ công anh, ly khai rời khỏi gốc, đi tha hương mọc rể nảy mầm.
Phó chủ nhiệm thanh tra phòng giáo ɖu͙ƈ khu, hắn thật không ngờ là Trọng Hải sẽ an bài cho hắn một cái chức vụ như vậy, nhìn qua có lẽ Trọng Hải ở tại nơi đó triển khai công việc cũng không tốt lắm, đương nhiên, có thể là bây giờ không có chức vụ thích hợp cho hắn, trước hết cứ để cho Đinh Nhị Cẩu qua đi làm quen một chút hoàn cảnh rồi tính sau.
Gần trưa Đinh Nhị Cẩu giật mình tỉnh lại, nhìn xem thấy mình nằm ở trêи người Chu Hồng Kỳ ngủ, cảm giác khi tỉnh táo lại rất là áy náy, tối hôm qua hai nguời lên thuyền xong thì đại chiến một trận kịch liệt, tình huống xảy ra thật ngoài dự liệu của hắn…
– Chị cũng tỉnh lại rồi à… chuyện tối hôm qua …em..
– Bỏ đi… chị say, em cũng say…tất cả là do rượu, không cần nói đến, mà chị cũng không muốn nhắc lại nữa.
Chu Hồng Kỳ nói ra nhẹ tênh tựa như xem chuyện đêm qua giữa hắn và nàng không có gì xảy ra vậy, Chu Hồng Kỳ đã trở lại đúng là Chu Hồng Kỳ.
…………………………………………………………………………………………..
Khi chân Đinh Nhị Cẩu đạp lên phi trường Giang Đô, tâm trạng lo lắng của hắn mới hoàn toàn an tĩnh lại…
– Chị đến đâu để em đưa chị đi?
– Không cần, chị có xe đến đón rồi, chị về trước báo cáo tình hình, khi nào có thời gian chị đến tìm em.
Chu Hồng Kỳ nói xong cầm hành lý của mình đi ra khỏi sân bay, Đinh Nhị Cẩu theo ở phía sau, quả nhiên, mới ra cửa ngoài, thì đã nhìn thấy một người mang kính mác tiếp nhận hành lý của Chu Hồng Kỳ, rồi cùng nàng lập tức lên xe đi ngay.
Đinh Nhị Cẩu thì không còn có vận mạng tốt như vậy, hắn chỉ có thể đón lấy xe buýt quay về nội thành, ngồi trêи xe mở điện thoại di động ra xem, thì thấy 7, 8 cuộc gọi nhỡ của La Hương Nguyệt.
Vì vậy hắn tranh thủ thời gian gọi lại cho nàng.
Lúc này thì La Hương Nguyệt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa nằm nửa dựa vào trêи vách tường phòng tắm, lộ ra cái mu với đám lông đen không nồng đậm lắm, lông mu nhìn về phía trêи rất là nhu nhuyễn, chỉ có dài nhàn nhạt cỡ bằng một nắm nhỏ ở trêи mặt âʍ ɦộ, hai bên mép ngoài phi thường nhẵn mịn, bởi vì da của nàng hết sức trắng nõn, dưới lớp da những mạch máu nhỏ đều lờ mờ có thể thấy được, dưới bụng mặt gò mu cao cao phồng lấy, phía trêи bao lấy dày đặc da thịt mềm mại, như trong truyền thuyết bánh bao mới ra lò trắng noãn một chút cũng không quá qua, theo chính diện nhìn xem cái này bánh bao, một khe nứt thịt lõm xuống, dưới nhục phùng như là đem bánh bao chia làm hai nửa, hình thành hai mảnh mép ngoài màu mỡ, nhục phùng hợp lại vô cùng kín đáo, với vào ở chỗ sâu trong chính giữa hai đùi, lộ ra một chút màu hồng phấn hai mép nhỏ, trong đó quang cảnh tràn ngập hấp dẫn, không có một điểm sắc tố màu đậm lắng đọng, làm cho người nhìn thấy huyết mạch phun trương, muốn nước miếng ướt át…
– Đinh Nhị Cẩu, cuối cùng đến giờ em mới chịu gọi điện thoại cho chị, có phải là đang chơi trò trốn tìm với chị mấy ngày nay phải không? Hừ.. có bản lãnh thì đừng gọi điện thoại cho chị ah.
– Không phải vậy đâu chị La, là như thế này, vừa rồi em đang ở trêи máy bay, cho nên điện thoại phải tắt, có chuyện gì chị muốn chỉ thị dặn dò vậy?
– Chỉ thị? Chị nào dám chỉ thị với em, Đinh Nhị Cẩu, em đúng là thứ chả ra gì, ngày trước chị đến tỉnh thành tìm em, em đã nói sẽ không rời khỏi huyện Hải Dương đấy, thế mà bây giờ lật mặt thay đổi nhanh chóng, xin hỏi Đinh tiên sinh đó là ý gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu sững sờ, quả nhiên việc này thật đúng là đến rồi, nhưng lại tới quá nhanh, Trọng Hải không phải là đã nói là phải qua mấy tháng nữa, chẳng lẽ hiện tại đem việc bên kia sắp xếp xong xuôi rồi sao? Việc đến bất ngờ hắn hoàn toàn không biết trước, nếu là như vậy, hắn thật sự là không có lời nào có thể giải thích với La Hương Nguyệt, lâu nay hắn chưa từng lộ ra ý tứ là rời khỏi huyện Hải Dương cho bất cứ ai biết… .
– Thế nào, có phải là bị chị nói trúng tim đen rồi, nên không có lời gì để phản đối a.
La Hương Nguyệt gặp đầu bên kia điện thoại, Đinh Nhị Cẩu chậm chạp không nói lời nào, còn cho là mình nói nặng lời rồi, nên cũng có chút hối hận, đối với một người muốn đi, dù sao cũng từng là đồng sự, mình làm sao lại nói nặng như vậy? Chính mình tội tình gì mà làm như vậy chứ?
– Chị La , thật ra…em cũng là hôm nay mới biết chị… để ý đến em như vậy, nhưng là vì công tác cách mạng, chúng ta phải học được cách che dấu tình cảm riêng tư của mình , chúng ta là một viên gạch cách mạng tiên phong, nơi nào cần thì tới nơi đó . . .
– Đinh Trường Sinh, em đi chết đi á.
“Ục ục . . .”
Trong lỗ tai Đinh Nhị Cẩu truyền đến âm thanh điện thoại bận, hắn cười cười lại gọi điện thoại tới.
– Đinh Trường Sinh, về sau đừng gọi điện thoại cho chị nữa, chị không có đồng sự như em vậy .
La Hương Nguyệt mới vừa rồi bị Đinh Nhị Cẩu nói nên sắc mặt đỏ bừng, nhưng khi ngẫm lại, nàng biết hắn không phải là con người như vậy, ngược lại còn rất tốt nữa, trước kia hai người cũng thường xuyên hay nói chuyện đùa giỡn chạm tay chạm chân, nhưng sao lần này vì cái gì khi nghe tin hắn sẽ rời khỏi nơi đây, thì không biết làm sao mình lại nổi giận cơ chứ? Ngẫm lại nên nàng tiếp tục nhận điện thoại của Đinh Nhị Cẩu.
– Chị à , lần này em đi ra ngoài du lịch, cho nên không biết rỏ lắm việc gì xảy ra, chị vừa nhận điện thoại liền mắng em như té nước, ít ra thì em cũng phải biết vì cái gì bị mắng chứ, đến cùng là chuyện gì vậy?
– Hừ..em thật là không biết ư ? Có phải là đang giả bộ hồ đồ làm như không biết gì? Lệnh điều động em từ trêи tỉnh đã đến huyện Hải Dương rồi, em còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo chị hả? Chuyện này làm bí thư Lâm rất tức giận, đồng chí Trường Sinh, em cũng làm hơi quá đấy, chuyện bí thư Lâm khó xử thì em cũng biết, em phải để cho nàng có chút thời gian, thì nàng mới còn có thể trọng dụng em lại được, làm sao em cứ như vậy mà không chịu nhịn lại một mực dứt áo ra đi, bây giờ ở chỗ này không có ai khác, em nói thật cho chị biết, có phải là em ghi hận bí thư Lâm phải không?
La Hương Nguyệt lúc này tính tình cũng mềm nhũn ra, dù nói thế nào mình có thể lên làm thư ký Huyện ủy, trong này mặt cũng có sự quan hệ Đinh Nhị Cẩu rất lớn , cho nên nàng cũng áy náy lời nói mới vừa rồi hơi nặng với hắn .
– Chị La , việc này nên làm sáng tỏ một chút ah, thứ nhất, em không biết rõ về cái gì lệnh điều động, thứ hai, em cũng không có ghi hận ai cả, em nói rồi, chuyện em làm, sự tình em chịu trách nhiệm, nhưng nếu em không làm mà bắt em chịu trách nhiệm, em cũng không muốn vác nỗi oan ức này, em ở trong chốn quan trường hỗ lăn lộn cũng qua một thời gian rồi, trong này quy củ em vẫn hiểu, nhưng mọi thứ không thể làm quá giới hạn bất hợp lí a.
– Chị hiểu ý tứ của em, lần này em không đi là không được sao?
La Hương Nguyệt hỏi.
– Chị cho rằng chuyện này huyên náo động tĩnh lớn như vậy, chị có thấy nếu em tiếp tục sống ở chỗ này thì còn có tiền đồ sao? Hơn nữa, em cũng tin câu nói, có thể ở nơi này thì cây sẽ chết héo, nhưng nếu chuyển qua nơi khác thì cây sẽ sống tốt, nơi này không lưu mình, thì còn có nơi khác lưu…
– Ai, đúng vậy, rốt cục bây giờ em đã thừa nhận ở đây không phải là nhà mình rồi, được rồi, đại chủ nhiệm Đinh, chúc em sớm ngày phát đạt, đến lúc đó có thể quang tông diệu tổ.
– Chủ nhiệm? Cái gì chủ nhiệm? Chị La, chị có thể nói rõ ràng được không? Em không hiểu lắm.
Đinh Nhị Cẩu thật đúng là không biết Trọng Hải sắp xếp cho mình một chức vị gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là chức vụ chủ nhiệm khu văn phòng ủy ban, đó là nơi khu trưởng độc chiếm, Trọng Hải chỉ là thường vụ phó khu trưởng, không có khả năng đem hắn an bài thành chủ nhiệm phòng làm việc của khu thành phố mới ở Hồ Châu.
– Em thật sự không biết sao? Chị nghe nói em đến khu mới ở Hồ Châu làm phó chủ nhiệm thanh tra giáo ɖu͙ƈ, bất quá là chị cảm thấy hình như là giống như là giáng cấp em vâỵ, ở đây trước đó ở thị trấn Lâm Sơn em là là chánh khoa, tới đó ngược lại trở thành phó khoa, vậy mà em cứ muốn đi đến đó làm chức vụ phó chủ nhiệm không có gì thực quyền này?
La Hương Nguyệt có chút giễu cợt nói .
– À… người như em đã mắc phải sai lầm, Đảng cùng nhân dân còn có thể để cho em ra làm việc, còn có thể cho em ăn miếng cơm, em cũng đã cảm thấy rất hài lòng rồi, còn làm cái gì quan, cái gì quyền, con người của em không có quyền lựa chọn công tác, ai bảo năng lực của em không mạnh, phải không chị La?
– Ưm.. thôi tốt rồi, lời hữu ích chị cũng đã nói ra hết, xem ra là chị không lưu được vị đại thần này rồi, như thế nào đây? Lúc nào quay trở lại đây chị sẽ đưa tiễn em nhé, em đi lần này đoán chừng là lâu lắm không về được, bất kể như thế nào, chúng ta cũng là ….đồng sự một thời nhé.
– Chị La, chị cũng đừng khách sáo, qua mấy ngày nữa đi, em trở về một chuyến, còn có chút việc sắp xếp, thuận tiện làm cho xong, xem như là trước sau vẹn toàn a.
Đinh Nhị Cẩu thanh âm cũng có chút trầm thấp, nói thật, hắn thật sự không đành lòng rời đi khỏi thị trấn Lâm Sơn, bởi vì tại nơi đây, hắn gởi lại quá nhiều mộng tưởng, nơi đây là nơi hắn xuất phát, nhưng bây giờ hắn giống như là cây bồ công anh, ly khai rời khỏi gốc, đi tha hương mọc rể nảy mầm.
Phó chủ nhiệm thanh tra phòng giáo ɖu͙ƈ khu, hắn thật không ngờ là Trọng Hải sẽ an bài cho hắn một cái chức vụ như vậy, nhìn qua có lẽ Trọng Hải ở tại nơi đó triển khai công việc cũng không tốt lắm, đương nhiên, có thể là bây giờ không có chức vụ thích hợp cho hắn, trước hết cứ để cho Đinh Nhị Cẩu qua đi làm quen một chút hoàn cảnh rồi tính sau.