Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Chính là hắn
Ngày đăng: 22:23 16/02/21
CHƯƠNG 621: CHÍNH LÀ HẮN.
Tại Huyện Hải Dương không ít người muốn tiễn đưa Đinh Nhị Cẩu, nhưng Đinh Nhị Cẩu thằng này vẫn là người có chút nhãn lực nhìn xa , mình là người bị phải ra đi, cho nên không cần phải phiền toái đến người ta, cho nên khi có người gọi điện thoại báo cho hắn biết thì hắn trả lời là mình đã đến Hồ Châu rồi , không còn ở TP Bạch Sơn nữa, ngược lại còn mời mọi người nếu có thời gian thì đến Hồ Châu chơi.
– Lãnh đạo, làm cái chủ nhiệm thanh tra giáo ɖu͙ƈ này là làm cái gì vậy, em không có chút nào hiểu ah.
Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện với Trọng Hải, sau khi rót đầy trà thì hỏi, hắn đến Hồ Châu đã hai ngày rồi, nhưng Trọng Hải vẫn chưa có muốn hắn nhậm chức ngay, chỉ nói lại hắn cứ đi tham quan một vòng nội thành đi, để hiểu thêm một chút về cái thành phố Hồ Châu này.
– Đi tìm hiểu, ít nhiều gì cũng biết thêm chút đỉnh, Trường Sinh, tôi gọi cậu đến đây không phải là để cho cậu làm chủ nhiệm thanh tra giáo ɖu͙ƈ , cậu phải biết, đây chỉ là thời kỳ quá độ, hãy nắm chặt tất cả mọi cơ hội tốt nhất có thể được, rèn luyện chính mình, tôi hy vọng lúc dùng đến cậu, thì cậu có đủ khả năng thực hiện, lần này đã đánh thì phải thắng
– Hì.. lãnh đạo, em hiểu rồi, chỉ là em muốn rỏ ràng một chút, à.. đúng rồi, chị dâu lần này cũng tới Hồ Châu phải không?
– Ừ, qua mấy ngày Dương Lan Hoa sẽ đến đây, đến lúc đó tôi cũng không có thời gian, cậu giúp tôi tiếp đãi cô ấy giùm nhé, tôi hiện tại ở Nam Hồ có thuê một phòng nhỏ, tạm thời ở nơi đó, chỗ đó phong cảnh không tệ, cậu cũng có thể đi đến đó thuê một phòng đi.
Trọng Hải để tờ báo trong tay xuống nói.
– Em thì dễ rồi, chỉ lẻ loi một mình, ở đâu cũng được mà.
Tiểu tử này ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong đầu cũng bắt đầu hoạt động , khi hắn cổ trao đổi với Hạ Hà Tuệ, nàng đã đóng cửa quán ăn ở Huyện Hải Dương, chuẩn bị đến Hồ Châu mở tiệm, xem ra nàng bây giờ rất là tín nhiệm Đinh Nhị Cẩu rồi, cũng khó trách, là đàn bà, tuy lúc mới bắt đầu rất là cẩn thận, lúc ấy đối với Đinh Nhị Cẩu còn tràn đầy oán khí, nhưng một khi trở thành nhân tình của hắn, chuyện gì cũng chẳng lo tới, vào cái hôm Đinh Nhị Cẩu hẹn gặp Hồ Giai Giai, sau đó thì hắn lột quần nàng đè ra trong căn phòng không có khóa cửa, giao cấu với nàng ngay trêи cái ghế sô pha, ghế sô pha phát ra tiếng động kẽo kẹt có thể cũng đã truyền đến bên cạnh phòng bếp, bởi vì sau khi nàng ra ngoài, phục vụ viên cùng đầu bếp nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, có lẽ bọn họ cũng không nghĩ tới bà chủ của mình lợi hại như vậy, tiếng rêи rỉ của nàng “ s…ướng…sướиɠ…trời ơi sướиɠ quá…” đã áp đảo thanh âm tiếng chiên xào trong nhà bếp rỏ mồn một.
– Đúng vậy..cậu có một mình thì quá dễ rồi, một người ăn no mà cũng không lo cả nhà đói bụng, nhưng làm một quan viên chính phủ, cậu phải biết quan trọng nhất là tính ổn định, phương diện chủ yếu nhất là có hay chưa có gia đình, tôi thấy vào độ tuổi của cậu bây giờ, có thể tính đến chuyện kết hôn được rồi, có muốn tôi giới thiệu cho cậu một cô gái trong số các nhà cán bộ mà tôi quen biết.
Trọng Hải dựa ở trêи ghế sa lon, vui vẻ nhìn Đinh Nhị Cẩu nói , cũng chỉ vào thời điểm này, ông mới có thể an tâm hưởng thụ một chút cuộc sống của người bình thường, để cho Trọng Hải có được cảm giác giảm bớt sự mỏi mệt tính toán lâu nay.
– Dạ…thôi miễn đi, tự chính mình em tự tìm là được, con em nhà cán bộ, em hầu hạ không nỗi, đến lúc đó náo loạn mâu thuẫn, cha mẹ người ta tìm tới ông mai chửi đổng, vậy thì cũng không tốt, em thà rằng không tìm vợ, cũng không thể để liên lụy đến lãnh đạo.
Đinh Nhị Cẩu nghiêm trang nói .
– Hừ.. tiểu tử này, nói chuyện không có một câu đứng đắn nào cả, à.. đến đây mấy ngày rồi , đối với TP Hồ Châu cảm thấy thế nào ?
Trọng Hải đang kiểm tra sự nhận xét của hắn nên hỏi đột ngột.
– Lãnh đaọ muốn nghe lời nói dối hay là nói thật?
Đinh Nhị Cẩu xoay chuyển vấn để hỏi lại.
– Ừ..nghe lời nói dối một chút, lời nói thật cũng nghe một chút a.
Trọng Hải cười híp mắt trả lời .
– Lời nói dối thì TP này là một nơi vui vẻ phồn vinh, khắp nơi an lành, không qua vài năm nữa, sau khi xây dựng xong chủ nghĩa xã hội khoa học, thì cuộc sống nhân dân hài hòa, tất cả dân chúng đều rất hạnh phúc ấm no ah.
– Vậy còn lời nói thật thì sao?”
Trọng Hải nhíu cặp lông mày hỏi.
– Nói thật thì tình hình bây giờ chẳng khác nào đang cỡi lưng cọp, cuồn cuộn sóng ngầm đấy.
– Lời nói này ý nghĩa như thế nào?
Trọng Hải hỏi tiếp .
– Thời điểm trước kia khi vừa nhắc tới Thành phố Hồ Châu, đây là một thành phố lớn, Thành phố Bạch Sơn khó có thể mà so bì được, nhưng những năm sau này, Thành phố Bạch Sơn một mực cố gắng đuổi theo, có vẻ như càng đuổi càng gần bắt kịp, thật ra không phải Bạch Sơn phát triển kinh tế nhanh, mà là do tốc độ phát triển của Hồ Châu bị chững lại, cho nên vô tình tạo cơ hội cho Thành phố Bạch Sơn, cho nên bây giờ Thành phố Hồ Châu, đã lâm vào thế vô cùng nguy hiểm, nếu không nhanh chóng quay về quỹ đạo phát triển kinh tế, chậm nhất là năm năm, có lẽ cũng chưa đến, cũng sẽ bị Thành phố Bạch Sơn đuổi theo bắt kịp, vấn đề này không đơn thuần là bị Bạch Sơn đuổi kịp, mà vấn đề nằm ở chỗ Thành phố Hồ Châu bỏ lỡ cơ hội phát triển, đây là đòn trí mạng nhất, chỉ sợ đến lúc đó ai cũng không còn có cách phục hồi..
– Trường Sinh, không phải là tôi khen ngợi cậu, trong khoảng thời gian sau khi tôi rời khỏi cậu, thì cậu tiến bộ không ít a….
– Ha ha, hết cách rồi, đây cũng là em bị tình thế áp bức, không có lãnh đạo ở đây bên cạnh, thì đầu còn ai che gió che mưa, cho nên tự chính mình phải cẩn thận học hỏi, nếu không thì sẽ bị người ta vùi dập không thương tiếc.
Một chút mã thí tâng bốc, hắn đem Trọng Hải nâng lên…
– Vậy cậu nói xem thử Thành phố Hồ Châu còn có cơ hội không?
– Lãnh đạo, trong bụng em suy nghĩ gì lãnh đạo không biết sao? Lãnh đạo cũng đừng có khảo thi em nữa.
Đinh Nhị Cẩu hạ thấp tư thái nói .
– Cái gì mà gọi là khảo thi a, chúng ta xem như là nói chuyện phiếm, cũng không cần coi là thật, nói đi… tôi muốn nghe lời giải thích của cậu, tôi đang nghe.
– Lãnh đạo, dù là kinh tế Thành phố Hồ Châu hiện tại như thế nào đi nữa, ở đây chúng ta xem như là lạc đà gầy, thì chỗ khác xem là ngựa béo đấy, nội tình Hồ Châu ổn định, mấy ngày nay em đi khắp nơi đi lòng vòng, phát hiện nếu như TP Hồ Châu lợi dụng được tài nguyên tự nhiên của mình, đừng nói là TP Bạch Sơn đuổi kịp, chúng ta tiến hành làm lại trong vòng hai năm thì sẽ bằng TP Bạch Sơn chạy theo mười năm, những thứ khác không nói, trước mắt cải tạo lại những khu cũ kỹ, kiến thiết xây dựng thêm khu vực mới, về phía nam tiến hành khai phát, về chuyện làm sao tăng trưởng kinh tế, gần đây xem có xem qua cuốn sách có tựa là “ TQ tương lai của thành thị ở nơi nào? “ em cảm thấy vô cùng bổ ích, thành phố phát triển dựa vào nông thôn thì thời đại này với lối suy nghĩ đó đã qua rồi, nhưng vĩnh viễn chúng ta vẫn không có thể ly khai được vùng nông thôn, nếu như thành thị phát triển mà tách rời nông thôn, như vậy thì giống như có nước mà không có cá, sớm muộn gì cũng thất bại, tình huống hiện tại là, ai có thể lợi dụng được tự thân tài nguyên vùng nông thôn phát triển tốt, kiến thiết hóa thành thị, trong tương lai người đó sẽ thắng.
– Ừ, quyển sách này ở nơi nào? Hôm nào lấy tới cho tôi xem thử.
Trọng Hải cũng động lòng nói .
– Vâng… lần sau em sẽ mang đến cho lãnh đạo.
– Cũng không tệ, Trường Sinh, thông qua lời cậu mới vừa nói, tôi cảm giác rất tốt, cậu không để cho tôi thất vọng, làm rất tốt , nhưng sau này không được phạm sai lầm, nhất là về phương diện kinh tế, tôi rất coi trọng sự phát triển tiền đồ của cậu , hãy dùng cái đầu cho thật tỉnh táo, điều này là trọng yếu nhất.
– Em biết, nhất định sẽ cô gắng không để cho lãnh đạo thất vọng.
– Ừ, đúng rồi, còn có chuyện này, có phải là Tạ Phương Quỳnh vẫn còn ở huyện Hải Dương?
Trọng Hải vừa hỏi đến tình hình của Tạ Phương Quỳnh, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm chấn động, hắn chợt có cảm giác dường như là không trong lòng mình có quỷ bị phát hiện ra vậy, trong đầu hắn thật nhanh thoáng qua cái ngày hắn quay lại nhà hàng của Tạ Phương Quỳnh, lên trêи tầng 4 cao nhất đi tìm phòng của Lưu Hương Lê, nhưng không ngờ vừa đẩy cửa vào, không có Lưu Hương Lê trong đómà lại bắt gặp Tạ Phương Quỳnh đang mặc cái áo ngủ mỏng dính như lá ve sầu tại trong phòng của Lưu Hương Lê.
Hình ảnh Tạ Phương Quỳnh với cái áօ ɭót ngực thật chặc bao vây lấy trêи đôi bầu иɦũ ɦσα nẩy nở của của nàng, tận tình hiện ra ở trước mặt của Đinh Nhị Cẩu một cái rảnh иɦũ ɦσα mê người, hai bầu иɦũ ɦσα tròn trịa chống đỡ lên, tản ra hơi thở đầy cám dỗ, hai cái đùi ngọc đầy đặn, ngay giữa háng nàng là là cái qυầи ɭót màu trắng ngà nhỏ, dưới cái quần mỏng bao vây, cái mu có vẻ đầy đặn đặc biệt thật to hở ra…..
– Vâng, vẫn còn ở Huyện Hải Dương, tại đó chị ấy giống như phát hiện ra mỏ vàng vậy, thời gian gần đây lại đang cùng hai thương nhân Hồng Kông hợp tác xây dựng nhà máy , cái kia tiệm cơm đã sớm sắp thu hồi vốn rồi, cho nên chị ấy bây giờ đang ở Huyện Hải Dương rất là thích thú…
– À.. , vậy thì tốt rồi, không đề cập đến nữa, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.
Tại Huyện Hải Dương không ít người muốn tiễn đưa Đinh Nhị Cẩu, nhưng Đinh Nhị Cẩu thằng này vẫn là người có chút nhãn lực nhìn xa , mình là người bị phải ra đi, cho nên không cần phải phiền toái đến người ta, cho nên khi có người gọi điện thoại báo cho hắn biết thì hắn trả lời là mình đã đến Hồ Châu rồi , không còn ở TP Bạch Sơn nữa, ngược lại còn mời mọi người nếu có thời gian thì đến Hồ Châu chơi.
– Lãnh đạo, làm cái chủ nhiệm thanh tra giáo ɖu͙ƈ này là làm cái gì vậy, em không có chút nào hiểu ah.
Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện với Trọng Hải, sau khi rót đầy trà thì hỏi, hắn đến Hồ Châu đã hai ngày rồi, nhưng Trọng Hải vẫn chưa có muốn hắn nhậm chức ngay, chỉ nói lại hắn cứ đi tham quan một vòng nội thành đi, để hiểu thêm một chút về cái thành phố Hồ Châu này.
– Đi tìm hiểu, ít nhiều gì cũng biết thêm chút đỉnh, Trường Sinh, tôi gọi cậu đến đây không phải là để cho cậu làm chủ nhiệm thanh tra giáo ɖu͙ƈ , cậu phải biết, đây chỉ là thời kỳ quá độ, hãy nắm chặt tất cả mọi cơ hội tốt nhất có thể được, rèn luyện chính mình, tôi hy vọng lúc dùng đến cậu, thì cậu có đủ khả năng thực hiện, lần này đã đánh thì phải thắng
– Hì.. lãnh đạo, em hiểu rồi, chỉ là em muốn rỏ ràng một chút, à.. đúng rồi, chị dâu lần này cũng tới Hồ Châu phải không?
– Ừ, qua mấy ngày Dương Lan Hoa sẽ đến đây, đến lúc đó tôi cũng không có thời gian, cậu giúp tôi tiếp đãi cô ấy giùm nhé, tôi hiện tại ở Nam Hồ có thuê một phòng nhỏ, tạm thời ở nơi đó, chỗ đó phong cảnh không tệ, cậu cũng có thể đi đến đó thuê một phòng đi.
Trọng Hải để tờ báo trong tay xuống nói.
– Em thì dễ rồi, chỉ lẻ loi một mình, ở đâu cũng được mà.
Tiểu tử này ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong đầu cũng bắt đầu hoạt động , khi hắn cổ trao đổi với Hạ Hà Tuệ, nàng đã đóng cửa quán ăn ở Huyện Hải Dương, chuẩn bị đến Hồ Châu mở tiệm, xem ra nàng bây giờ rất là tín nhiệm Đinh Nhị Cẩu rồi, cũng khó trách, là đàn bà, tuy lúc mới bắt đầu rất là cẩn thận, lúc ấy đối với Đinh Nhị Cẩu còn tràn đầy oán khí, nhưng một khi trở thành nhân tình của hắn, chuyện gì cũng chẳng lo tới, vào cái hôm Đinh Nhị Cẩu hẹn gặp Hồ Giai Giai, sau đó thì hắn lột quần nàng đè ra trong căn phòng không có khóa cửa, giao cấu với nàng ngay trêи cái ghế sô pha, ghế sô pha phát ra tiếng động kẽo kẹt có thể cũng đã truyền đến bên cạnh phòng bếp, bởi vì sau khi nàng ra ngoài, phục vụ viên cùng đầu bếp nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, có lẽ bọn họ cũng không nghĩ tới bà chủ của mình lợi hại như vậy, tiếng rêи rỉ của nàng “ s…ướng…sướиɠ…trời ơi sướиɠ quá…” đã áp đảo thanh âm tiếng chiên xào trong nhà bếp rỏ mồn một.
– Đúng vậy..cậu có một mình thì quá dễ rồi, một người ăn no mà cũng không lo cả nhà đói bụng, nhưng làm một quan viên chính phủ, cậu phải biết quan trọng nhất là tính ổn định, phương diện chủ yếu nhất là có hay chưa có gia đình, tôi thấy vào độ tuổi của cậu bây giờ, có thể tính đến chuyện kết hôn được rồi, có muốn tôi giới thiệu cho cậu một cô gái trong số các nhà cán bộ mà tôi quen biết.
Trọng Hải dựa ở trêи ghế sa lon, vui vẻ nhìn Đinh Nhị Cẩu nói , cũng chỉ vào thời điểm này, ông mới có thể an tâm hưởng thụ một chút cuộc sống của người bình thường, để cho Trọng Hải có được cảm giác giảm bớt sự mỏi mệt tính toán lâu nay.
– Dạ…thôi miễn đi, tự chính mình em tự tìm là được, con em nhà cán bộ, em hầu hạ không nỗi, đến lúc đó náo loạn mâu thuẫn, cha mẹ người ta tìm tới ông mai chửi đổng, vậy thì cũng không tốt, em thà rằng không tìm vợ, cũng không thể để liên lụy đến lãnh đạo.
Đinh Nhị Cẩu nghiêm trang nói .
– Hừ.. tiểu tử này, nói chuyện không có một câu đứng đắn nào cả, à.. đến đây mấy ngày rồi , đối với TP Hồ Châu cảm thấy thế nào ?
Trọng Hải đang kiểm tra sự nhận xét của hắn nên hỏi đột ngột.
– Lãnh đaọ muốn nghe lời nói dối hay là nói thật?
Đinh Nhị Cẩu xoay chuyển vấn để hỏi lại.
– Ừ..nghe lời nói dối một chút, lời nói thật cũng nghe một chút a.
Trọng Hải cười híp mắt trả lời .
– Lời nói dối thì TP này là một nơi vui vẻ phồn vinh, khắp nơi an lành, không qua vài năm nữa, sau khi xây dựng xong chủ nghĩa xã hội khoa học, thì cuộc sống nhân dân hài hòa, tất cả dân chúng đều rất hạnh phúc ấm no ah.
– Vậy còn lời nói thật thì sao?”
Trọng Hải nhíu cặp lông mày hỏi.
– Nói thật thì tình hình bây giờ chẳng khác nào đang cỡi lưng cọp, cuồn cuộn sóng ngầm đấy.
– Lời nói này ý nghĩa như thế nào?
Trọng Hải hỏi tiếp .
– Thời điểm trước kia khi vừa nhắc tới Thành phố Hồ Châu, đây là một thành phố lớn, Thành phố Bạch Sơn khó có thể mà so bì được, nhưng những năm sau này, Thành phố Bạch Sơn một mực cố gắng đuổi theo, có vẻ như càng đuổi càng gần bắt kịp, thật ra không phải Bạch Sơn phát triển kinh tế nhanh, mà là do tốc độ phát triển của Hồ Châu bị chững lại, cho nên vô tình tạo cơ hội cho Thành phố Bạch Sơn, cho nên bây giờ Thành phố Hồ Châu, đã lâm vào thế vô cùng nguy hiểm, nếu không nhanh chóng quay về quỹ đạo phát triển kinh tế, chậm nhất là năm năm, có lẽ cũng chưa đến, cũng sẽ bị Thành phố Bạch Sơn đuổi theo bắt kịp, vấn đề này không đơn thuần là bị Bạch Sơn đuổi kịp, mà vấn đề nằm ở chỗ Thành phố Hồ Châu bỏ lỡ cơ hội phát triển, đây là đòn trí mạng nhất, chỉ sợ đến lúc đó ai cũng không còn có cách phục hồi..
– Trường Sinh, không phải là tôi khen ngợi cậu, trong khoảng thời gian sau khi tôi rời khỏi cậu, thì cậu tiến bộ không ít a….
– Ha ha, hết cách rồi, đây cũng là em bị tình thế áp bức, không có lãnh đạo ở đây bên cạnh, thì đầu còn ai che gió che mưa, cho nên tự chính mình phải cẩn thận học hỏi, nếu không thì sẽ bị người ta vùi dập không thương tiếc.
Một chút mã thí tâng bốc, hắn đem Trọng Hải nâng lên…
– Vậy cậu nói xem thử Thành phố Hồ Châu còn có cơ hội không?
– Lãnh đạo, trong bụng em suy nghĩ gì lãnh đạo không biết sao? Lãnh đạo cũng đừng có khảo thi em nữa.
Đinh Nhị Cẩu hạ thấp tư thái nói .
– Cái gì mà gọi là khảo thi a, chúng ta xem như là nói chuyện phiếm, cũng không cần coi là thật, nói đi… tôi muốn nghe lời giải thích của cậu, tôi đang nghe.
– Lãnh đạo, dù là kinh tế Thành phố Hồ Châu hiện tại như thế nào đi nữa, ở đây chúng ta xem như là lạc đà gầy, thì chỗ khác xem là ngựa béo đấy, nội tình Hồ Châu ổn định, mấy ngày nay em đi khắp nơi đi lòng vòng, phát hiện nếu như TP Hồ Châu lợi dụng được tài nguyên tự nhiên của mình, đừng nói là TP Bạch Sơn đuổi kịp, chúng ta tiến hành làm lại trong vòng hai năm thì sẽ bằng TP Bạch Sơn chạy theo mười năm, những thứ khác không nói, trước mắt cải tạo lại những khu cũ kỹ, kiến thiết xây dựng thêm khu vực mới, về phía nam tiến hành khai phát, về chuyện làm sao tăng trưởng kinh tế, gần đây xem có xem qua cuốn sách có tựa là “ TQ tương lai của thành thị ở nơi nào? “ em cảm thấy vô cùng bổ ích, thành phố phát triển dựa vào nông thôn thì thời đại này với lối suy nghĩ đó đã qua rồi, nhưng vĩnh viễn chúng ta vẫn không có thể ly khai được vùng nông thôn, nếu như thành thị phát triển mà tách rời nông thôn, như vậy thì giống như có nước mà không có cá, sớm muộn gì cũng thất bại, tình huống hiện tại là, ai có thể lợi dụng được tự thân tài nguyên vùng nông thôn phát triển tốt, kiến thiết hóa thành thị, trong tương lai người đó sẽ thắng.
– Ừ, quyển sách này ở nơi nào? Hôm nào lấy tới cho tôi xem thử.
Trọng Hải cũng động lòng nói .
– Vâng… lần sau em sẽ mang đến cho lãnh đạo.
– Cũng không tệ, Trường Sinh, thông qua lời cậu mới vừa nói, tôi cảm giác rất tốt, cậu không để cho tôi thất vọng, làm rất tốt , nhưng sau này không được phạm sai lầm, nhất là về phương diện kinh tế, tôi rất coi trọng sự phát triển tiền đồ của cậu , hãy dùng cái đầu cho thật tỉnh táo, điều này là trọng yếu nhất.
– Em biết, nhất định sẽ cô gắng không để cho lãnh đạo thất vọng.
– Ừ, đúng rồi, còn có chuyện này, có phải là Tạ Phương Quỳnh vẫn còn ở huyện Hải Dương?
Trọng Hải vừa hỏi đến tình hình của Tạ Phương Quỳnh, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm chấn động, hắn chợt có cảm giác dường như là không trong lòng mình có quỷ bị phát hiện ra vậy, trong đầu hắn thật nhanh thoáng qua cái ngày hắn quay lại nhà hàng của Tạ Phương Quỳnh, lên trêи tầng 4 cao nhất đi tìm phòng của Lưu Hương Lê, nhưng không ngờ vừa đẩy cửa vào, không có Lưu Hương Lê trong đómà lại bắt gặp Tạ Phương Quỳnh đang mặc cái áo ngủ mỏng dính như lá ve sầu tại trong phòng của Lưu Hương Lê.
Hình ảnh Tạ Phương Quỳnh với cái áօ ɭót ngực thật chặc bao vây lấy trêи đôi bầu иɦũ ɦσα nẩy nở của của nàng, tận tình hiện ra ở trước mặt của Đinh Nhị Cẩu một cái rảnh иɦũ ɦσα mê người, hai bầu иɦũ ɦσα tròn trịa chống đỡ lên, tản ra hơi thở đầy cám dỗ, hai cái đùi ngọc đầy đặn, ngay giữa háng nàng là là cái qυầи ɭót màu trắng ngà nhỏ, dưới cái quần mỏng bao vây, cái mu có vẻ đầy đặn đặc biệt thật to hở ra…..
– Vâng, vẫn còn ở Huyện Hải Dương, tại đó chị ấy giống như phát hiện ra mỏ vàng vậy, thời gian gần đây lại đang cùng hai thương nhân Hồng Kông hợp tác xây dựng nhà máy , cái kia tiệm cơm đã sớm sắp thu hồi vốn rồi, cho nên chị ấy bây giờ đang ở Huyện Hải Dương rất là thích thú…
– À.. , vậy thì tốt rồi, không đề cập đến nữa, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.