Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Có tiền đồ…
Ngày đăng: 22:23 16/02/21
CHƯƠNG 623: CÓ TIỀN ĐỒ…
– Cái gì? Tiểu Đường… cháu nói ngày đó cứu các người chính là người thanh niên đang ngồi kia sao?
Cố Thanh Sơn nhướng mày hỏi, thời gian vừa qua ông rất bận rộn điều tra tới cùng là ai đã muốn xuống tay với mình, rõ ràng tại hiện trường có nhiều cảnh sát như vậy, trong nhà cũng chỉ có một kẻ bắt cóc, vậy mà không có áp dụng phương thức bắt sống để khai thác, lại trực tiếp bắn chết, trong chuyện này quá vội vàng nên có điểm đáng nghi ngờ, cho nên khi ấy ông cũng không có thời gian tìm kiếm xem là ai cứu được con của mình .
– Vậy thì chúng ta đi qua bàn bên đó hỏi thăm một chút.
Cố Thanh Sơn đứng lên nói .
– Cha, mình gọi hắn tới đây là được rồi, cha là trưởng phòng tổ chức cán bộ thành phố, đâu cần tự mình đến đó.
Cố Hiểu Manh thật sự là không muốn đi gặp Đinh Nhị Cẩu, cho nên nàng mới nói ra một câu như vậy, khi nghe nàng nói ra lời này, ngay cả Đường Tình Tình cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nếu không phải là nể mặt mũi cha mẹ của nàng đang ở tại đây, Đường Tình Tình nhất định sẽ quở trách Cố Hiểu Manh một trận.
– Đứa nhỏ này, sao có thể nói như như vậy, cậu ta là ân nhân cứu mạng của con, cũng là ân nhân cả nhà của chúng ta, đi mau….. cùng nhau đến nhìn xem nói vài lời cảm ơn với người ta.
Cố Hiểu Manh vừa mới nói xong, thì mẹ của nàng là Dương Hiểu liền không vui, trêи mặt có điểm tức giận, một mỹ phụ thành thục, cử chỉ thanh tao lịch sự, mỹ phụ mặc cái sườn xám màu bạch diệp lộ trần cánh tay, hai иɦũ ɦσα đầy đặn cao ngất, hai đóa mẫu đơn đỏ thẫm vừa vặn thiết kế tại nơi hai bầu иɦũ ɦσα, cái sườn xám từ nơi sườn đột nhiên ôm chặt, sau đó tới trêи bờ ʍôиɠ như là buông ra, càng xông ra cái ʍôиɠ mượt mà, vạt áo dài đến gần gối đắp, thật cao xẻ tà thẳng đến trêи giữa hai đùi, chỉ thấy mỹ phụ lúc đứng lên hai bầu иɦũ ɦσα khẽ run thật là sinh động, nơi bụng dưới hơi hơi nhô ra, khi hai chân đong đư, phía sau hai cái ʍôиɠ thịt lượn lờ nhẹ nhàng, mị lực thành thục của người đàn bà này bày ra không bỏ sót, khí chất thật là duyên dáng sang trọng, thủy uông uông hai mắt hữu thần lộ ra mê người phong tình, phù dung ngọc diện, khóe mắt tuy có nếp nhăn nhàn nhạt nhưng không làm giảm đi mị thái mà còn ngược lại tăng thêm vài phần thành thục, cao nhã, đoan trang, tú lệ trung niên mỹ phụ.
Ngày đó Dương Hiểu mang theo Cố Hiểu Manh đi đến bệnh viện, kiểm tra toàn diện sức khỏe của nàng, điều bọn họ lo lắng nhất là Cố Hiểu Manh bị kẻ bắt cóc xâm phạm, vì đối với một cô gái trẻ nếu điều đó xảy ra, là một sự tàn phá trong tâm hồn và thể xác khó mà có thể tưởng tượng được, nhưng sau khi có kết quả kiểm tra thì bọn họ yên tâm, rồi sau đó nghe được Đường Tình Tình kể lại tình huống, bọn họ càng cảm thấy sự nguy hiểm tột cùng khi ấy, do đó khi nghe Đường Tình Tình nói là thấy được ân nhân cứu mạng, Dương Hiểu có biểu hiện bị kϊƈɦ động đến dường nào.
Trùng hợp là khi gia đình Cố Thanh Sơn cùng Đường Tình Tình đi về hướng bàn của Đinh Nhị Cẩu thì cũng là lúc Đinh Nhị Cẩu quay đưa lưng về phía bọn họ, ngược lại phía đối diện là Trọng Hải thì quay mặt chính diện về hướng Cố Thanh Sơn đang đi đến, Trọng Hải nhận thức ra ngay Cố Thanh Sơn, vì đây là một trong những thường ủy của Thành phố Hồ Châu, còn Trọng Hải chỉ là tân khoa thường vụ phó khu trưởng, cho nên khi Trọng Hải vừa nhìn thấy Cố Thanh Sơn tới gần, ông lấy làm rất kinh ngạc, cũng giống như là Cố Thanh Sơn nhìn trông thấy Trọng Hải vậy, đã vậy Cố Thanh Sơn còn tưởng rằng người cứu con gái mình là Trọng Hải.
– Xin chào trưởng phòng Cố, ngài cũng.. tới đây dùng cơm à?
Trọng Hải nhìn thấy đúng là Cố Thanh Sơn đang hướng về phía mình đi tới, vì vậy vội vàng đứng lên chào hỏi .
Đinh Nhị Cẩu thì như lọt vào trong đám sương mù, nhưng khi nhìn thấy Trọng Hải đứng lên, vì vậy hắn cũng tranh thủ thời gian đứng lên theo, vừa xoay người đã nhìn thấy bốn người này, trong đó có một cô gái thì có chút quen mặt , đó là đối với Đường Tình Tình, bởi vì lúc ấy Cố Hiểu Manh bị lột ra tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ , thật đúng là không dễ nhớ, bởi vì khi một người phụ nữ bị cỡi ra hết quần áo, cơ bản thì nhìn lướt qua ai cũng hơi giống nhau, đều không khác mấy, cho nên nhớ người ngoại trừ là đặc thù bộ mặt bên ngoài, điểm trọng yếu nhất tựu là y phục mang trêи người .
– Xin chào, anh có còn nhớ đến tôi không?
Đường Tình Tình không để ý gì tới Trọng Hải, một bước chạy đến bên người Đinh Nhị Cẩu, vui mừng mà hỏi.
– À..à… là cô sao…trùng hợp vậy, cô cũng tới đây dùng cơm?
Đinh Nhị Cẩu cũng không để ý đến gia đình Cố Thanh Sơn, mà là nhìn Đường Tình Tình nói ra.
– Trọng Hải, cậu cũng ở đây ăn cơm a, chàng trai này là người quen của cậu hả?
Cố Thanh Sơn sau khi nghe Đường Tình Tình nói chuyện với Nhị Cẩu thì cũng đã tin tưởng ngày đó cứu con gái của mình chính là chàng trai trẻ tuổi trước mắt kia, nhưng ông cũng nhận thức được Trọng Hải, thứ nhất là bởi vì Trọng Hải là cháu trai của phó bí thư tỉnh ủy Trọng Phong Dương, thứ hai là vì Trọng Hải lúc tới TP Hồ Châu cũng đã tới hướng mình báo cáo, tuy không phải là mình tiễn đưa Trọng Hải nhậm chức, nhưng là đối với Trọng Hải này, Cố Thanh Sơn rất là chú ý, gần đây có lời đồn là Trọng Phong Dương sắp điều chuyển đi , nhưng lời đồn đãi chỉ là đồn đãi, đặc biệt là trong chốn quan trường, đó là thiên biến vạn hóa đấy, trước mắt đối với hiện trạng chính đàn của Tp Hồ Châu mà nói, ai cũng muốn tìm một chỗ dựa ổn định, chỉ là chưa có cơ hội thích hợp , Trọng Hải mới tới thời gian rất ngắn, ông cũng đang quan sát Trọng Hải .
– Vâng.. cũng xem như là người nhà, lúc trước hắn là thư ký của em ở Huyện Hải Dương, này Tiểu Đinh… vị này chính là Cố trưởng phòng tổ chức cán bộ Thành phố Hồ Châu .
Trọng Hải hướng Đinh Nhị Cẩu nói .
– Xin chào lãnh đạo.
– Ừ.. được rồi, Tiểu Đinh, cháu để cho chú tìm được thật là khó khăn a, cám ơn cháu, chú thay mặt cả gia đình chú rất là cám ơn cháu.
Cố Thanh Sơn là một người ân oán phân minh, cho nên khi ông nhận định được Đinh Nhị Cẩu là người cứu con gái mình, mặc dù là ông chức vụ cao cao tại thượng, nhưng trong lúc này đúng là không có một chút ra vẻ kiểu cách, bất quá một màn này làm choTrọng Hải cùng Đinh Nhị Cẩu thật là lúng túng.. .
– Lãnh đạo, ngài đây là … chúng ta hình như là… lần đầu tiên gặp mặt mà.
Đinh Nhị Cẩu thử thăm dò nói.
– Ra đây Hiểu Manh, nhanh lên tới cám ơn Tiểu Đinh đi con.
Đúng lúc này Cố Hiểu Manh đành phải đi tới, nhưng nàng không nói gì, chỉ là hướng Đinh Nhị Cẩu cúi đầu chào, liền lui về bên cạnh mẹ mình Dương Hiểu.
– Đứa nhỏ này, bình thường thì nói rất nhiều, giờ thì đúng lúc này không có mở miệng gì hết vậy.
Cố Thanh Sơn cũng mỉm cười nói .
Trọng Hải thì không hiểu những người này đến cùng đang đùa giỡn diễn cái trò gì, nhưng ông biết rõ một điều , đây đối với Đinh Nhị Cẩu mà nói, nhất định là một cơ hội, chỉ là không biết cơ hội này sẽ mang đến cho Đinh Nhị Cẩu cái gì , vì vậy vội vàng nói:
– Thưa Cố trưởng phòng, ngài nếu không thấy phiền, chi bằng chúng ta ăn cơm chung nhé, em mới tới Hồ Châu công tác, cũng xem như là người của TP Hồ Châu, lãnh đạo cũng cho em một cơ hội, để cho em có dịp biểu hiện một chút nhé.
Trọng Hải lời nói này không có một chút gì là thuộc loại con cháu nhà quan có gốc lớn, cho nên Cố Thanh Sơn nghe qua rất là sảng kɧօáϊ.
– Được a, tất cả mọi người cùng ngồi đi.
Cố Thanh Sơn vừa vặn cũng muốn mượn cơ hội này cùng với Trọng Hải tâm sự, cho nên rất thoải mái ngồi xuống .
– Trưởng phòng ạ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?
Trọng Hải nghi hoặc nhìn Cố Thanh Sơn, vừa liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, ông nghĩ thầm, thằng tiểu tử này thật sự là một phúc tướng, mới vừa đến TP Hồ Châu, rõ ràng đã cùng với trưởng phòng tổ chức cán bộ câu thông rồi.
– À…chuyện như thế này, trước đây con gái tôi bị người bắt cóc, may mắn mà có Tiểu Đinh, bằng không sẽ xảy ra chuyện gì kho lường còn chưa biết, cho nên cả nhà của tôi đều rất cảm kϊƈɦ Tiểu Đinh, mà này… Tiểu Đinh, cháu bây giờ công tác ở đâu? Có còn đi theo Trọng Hải không vậy?
Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi.
– Dạ… vửa rồi ở Huyện Hải Dương, cháu phạm sai lầm, cho nên Trọng khu trưởng vừa đem cháu đưa đến hồ khu ..
– Ồ? Phạm sai lầm?
Cố Thanh Sơn không hiểu nhìn về phía Trọng Hải .
– Vâng..cũng không cần nhắc nữa, tiểu tử này vừa rồi bị vạ lây khiến cho dư luận xôn xao, nên người bị lột sạch, cũng là chuyện ngoài ý muốn, em cảm thấy hắn còn trẻ, trầm luân đáng tiếc, vì vậy nên đem hắn tới nơi này để tạo cho hắn một cơ hội.
– Ừ, vậy sắp xếp xong xuôi chưa? Nằm ở ngành nào?
– Cảm ơn Cố trưởng phòng quan tâm, đã sắp xếp cho hắn xong xuôi, đưa xuống công tác làm thanh tra phòng giáo ɖu͙ƈ ở hồ khu
– Cũng tốt, nếu Tiểu Đinh hữu dũng hữu mưu, thì nhất định rất có tiền đồ ah.
Cố Thanh Sơn nói .
– Trường Sinh, còn không cảm ơn Cố trưởng phòng, phụ trách tổ chức cán bộ thành phố nói cậu có tiền đồ, thì nhất định cậu sẽ có tiền đồ.
Trọng Hải nữa đùa nữa thật nói ra .
– Cái gì? Tiểu Đường… cháu nói ngày đó cứu các người chính là người thanh niên đang ngồi kia sao?
Cố Thanh Sơn nhướng mày hỏi, thời gian vừa qua ông rất bận rộn điều tra tới cùng là ai đã muốn xuống tay với mình, rõ ràng tại hiện trường có nhiều cảnh sát như vậy, trong nhà cũng chỉ có một kẻ bắt cóc, vậy mà không có áp dụng phương thức bắt sống để khai thác, lại trực tiếp bắn chết, trong chuyện này quá vội vàng nên có điểm đáng nghi ngờ, cho nên khi ấy ông cũng không có thời gian tìm kiếm xem là ai cứu được con của mình .
– Vậy thì chúng ta đi qua bàn bên đó hỏi thăm một chút.
Cố Thanh Sơn đứng lên nói .
– Cha, mình gọi hắn tới đây là được rồi, cha là trưởng phòng tổ chức cán bộ thành phố, đâu cần tự mình đến đó.
Cố Hiểu Manh thật sự là không muốn đi gặp Đinh Nhị Cẩu, cho nên nàng mới nói ra một câu như vậy, khi nghe nàng nói ra lời này, ngay cả Đường Tình Tình cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nếu không phải là nể mặt mũi cha mẹ của nàng đang ở tại đây, Đường Tình Tình nhất định sẽ quở trách Cố Hiểu Manh một trận.
– Đứa nhỏ này, sao có thể nói như như vậy, cậu ta là ân nhân cứu mạng của con, cũng là ân nhân cả nhà của chúng ta, đi mau….. cùng nhau đến nhìn xem nói vài lời cảm ơn với người ta.
Cố Hiểu Manh vừa mới nói xong, thì mẹ của nàng là Dương Hiểu liền không vui, trêи mặt có điểm tức giận, một mỹ phụ thành thục, cử chỉ thanh tao lịch sự, mỹ phụ mặc cái sườn xám màu bạch diệp lộ trần cánh tay, hai иɦũ ɦσα đầy đặn cao ngất, hai đóa mẫu đơn đỏ thẫm vừa vặn thiết kế tại nơi hai bầu иɦũ ɦσα, cái sườn xám từ nơi sườn đột nhiên ôm chặt, sau đó tới trêи bờ ʍôиɠ như là buông ra, càng xông ra cái ʍôиɠ mượt mà, vạt áo dài đến gần gối đắp, thật cao xẻ tà thẳng đến trêи giữa hai đùi, chỉ thấy mỹ phụ lúc đứng lên hai bầu иɦũ ɦσα khẽ run thật là sinh động, nơi bụng dưới hơi hơi nhô ra, khi hai chân đong đư, phía sau hai cái ʍôиɠ thịt lượn lờ nhẹ nhàng, mị lực thành thục của người đàn bà này bày ra không bỏ sót, khí chất thật là duyên dáng sang trọng, thủy uông uông hai mắt hữu thần lộ ra mê người phong tình, phù dung ngọc diện, khóe mắt tuy có nếp nhăn nhàn nhạt nhưng không làm giảm đi mị thái mà còn ngược lại tăng thêm vài phần thành thục, cao nhã, đoan trang, tú lệ trung niên mỹ phụ.
Ngày đó Dương Hiểu mang theo Cố Hiểu Manh đi đến bệnh viện, kiểm tra toàn diện sức khỏe của nàng, điều bọn họ lo lắng nhất là Cố Hiểu Manh bị kẻ bắt cóc xâm phạm, vì đối với một cô gái trẻ nếu điều đó xảy ra, là một sự tàn phá trong tâm hồn và thể xác khó mà có thể tưởng tượng được, nhưng sau khi có kết quả kiểm tra thì bọn họ yên tâm, rồi sau đó nghe được Đường Tình Tình kể lại tình huống, bọn họ càng cảm thấy sự nguy hiểm tột cùng khi ấy, do đó khi nghe Đường Tình Tình nói là thấy được ân nhân cứu mạng, Dương Hiểu có biểu hiện bị kϊƈɦ động đến dường nào.
Trùng hợp là khi gia đình Cố Thanh Sơn cùng Đường Tình Tình đi về hướng bàn của Đinh Nhị Cẩu thì cũng là lúc Đinh Nhị Cẩu quay đưa lưng về phía bọn họ, ngược lại phía đối diện là Trọng Hải thì quay mặt chính diện về hướng Cố Thanh Sơn đang đi đến, Trọng Hải nhận thức ra ngay Cố Thanh Sơn, vì đây là một trong những thường ủy của Thành phố Hồ Châu, còn Trọng Hải chỉ là tân khoa thường vụ phó khu trưởng, cho nên khi Trọng Hải vừa nhìn thấy Cố Thanh Sơn tới gần, ông lấy làm rất kinh ngạc, cũng giống như là Cố Thanh Sơn nhìn trông thấy Trọng Hải vậy, đã vậy Cố Thanh Sơn còn tưởng rằng người cứu con gái mình là Trọng Hải.
– Xin chào trưởng phòng Cố, ngài cũng.. tới đây dùng cơm à?
Trọng Hải nhìn thấy đúng là Cố Thanh Sơn đang hướng về phía mình đi tới, vì vậy vội vàng đứng lên chào hỏi .
Đinh Nhị Cẩu thì như lọt vào trong đám sương mù, nhưng khi nhìn thấy Trọng Hải đứng lên, vì vậy hắn cũng tranh thủ thời gian đứng lên theo, vừa xoay người đã nhìn thấy bốn người này, trong đó có một cô gái thì có chút quen mặt , đó là đối với Đường Tình Tình, bởi vì lúc ấy Cố Hiểu Manh bị lột ra tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ , thật đúng là không dễ nhớ, bởi vì khi một người phụ nữ bị cỡi ra hết quần áo, cơ bản thì nhìn lướt qua ai cũng hơi giống nhau, đều không khác mấy, cho nên nhớ người ngoại trừ là đặc thù bộ mặt bên ngoài, điểm trọng yếu nhất tựu là y phục mang trêи người .
– Xin chào, anh có còn nhớ đến tôi không?
Đường Tình Tình không để ý gì tới Trọng Hải, một bước chạy đến bên người Đinh Nhị Cẩu, vui mừng mà hỏi.
– À..à… là cô sao…trùng hợp vậy, cô cũng tới đây dùng cơm?
Đinh Nhị Cẩu cũng không để ý đến gia đình Cố Thanh Sơn, mà là nhìn Đường Tình Tình nói ra.
– Trọng Hải, cậu cũng ở đây ăn cơm a, chàng trai này là người quen của cậu hả?
Cố Thanh Sơn sau khi nghe Đường Tình Tình nói chuyện với Nhị Cẩu thì cũng đã tin tưởng ngày đó cứu con gái của mình chính là chàng trai trẻ tuổi trước mắt kia, nhưng ông cũng nhận thức được Trọng Hải, thứ nhất là bởi vì Trọng Hải là cháu trai của phó bí thư tỉnh ủy Trọng Phong Dương, thứ hai là vì Trọng Hải lúc tới TP Hồ Châu cũng đã tới hướng mình báo cáo, tuy không phải là mình tiễn đưa Trọng Hải nhậm chức, nhưng là đối với Trọng Hải này, Cố Thanh Sơn rất là chú ý, gần đây có lời đồn là Trọng Phong Dương sắp điều chuyển đi , nhưng lời đồn đãi chỉ là đồn đãi, đặc biệt là trong chốn quan trường, đó là thiên biến vạn hóa đấy, trước mắt đối với hiện trạng chính đàn của Tp Hồ Châu mà nói, ai cũng muốn tìm một chỗ dựa ổn định, chỉ là chưa có cơ hội thích hợp , Trọng Hải mới tới thời gian rất ngắn, ông cũng đang quan sát Trọng Hải .
– Vâng.. cũng xem như là người nhà, lúc trước hắn là thư ký của em ở Huyện Hải Dương, này Tiểu Đinh… vị này chính là Cố trưởng phòng tổ chức cán bộ Thành phố Hồ Châu .
Trọng Hải hướng Đinh Nhị Cẩu nói .
– Xin chào lãnh đạo.
– Ừ.. được rồi, Tiểu Đinh, cháu để cho chú tìm được thật là khó khăn a, cám ơn cháu, chú thay mặt cả gia đình chú rất là cám ơn cháu.
Cố Thanh Sơn là một người ân oán phân minh, cho nên khi ông nhận định được Đinh Nhị Cẩu là người cứu con gái mình, mặc dù là ông chức vụ cao cao tại thượng, nhưng trong lúc này đúng là không có một chút ra vẻ kiểu cách, bất quá một màn này làm choTrọng Hải cùng Đinh Nhị Cẩu thật là lúng túng.. .
– Lãnh đạo, ngài đây là … chúng ta hình như là… lần đầu tiên gặp mặt mà.
Đinh Nhị Cẩu thử thăm dò nói.
– Ra đây Hiểu Manh, nhanh lên tới cám ơn Tiểu Đinh đi con.
Đúng lúc này Cố Hiểu Manh đành phải đi tới, nhưng nàng không nói gì, chỉ là hướng Đinh Nhị Cẩu cúi đầu chào, liền lui về bên cạnh mẹ mình Dương Hiểu.
– Đứa nhỏ này, bình thường thì nói rất nhiều, giờ thì đúng lúc này không có mở miệng gì hết vậy.
Cố Thanh Sơn cũng mỉm cười nói .
Trọng Hải thì không hiểu những người này đến cùng đang đùa giỡn diễn cái trò gì, nhưng ông biết rõ một điều , đây đối với Đinh Nhị Cẩu mà nói, nhất định là một cơ hội, chỉ là không biết cơ hội này sẽ mang đến cho Đinh Nhị Cẩu cái gì , vì vậy vội vàng nói:
– Thưa Cố trưởng phòng, ngài nếu không thấy phiền, chi bằng chúng ta ăn cơm chung nhé, em mới tới Hồ Châu công tác, cũng xem như là người của TP Hồ Châu, lãnh đạo cũng cho em một cơ hội, để cho em có dịp biểu hiện một chút nhé.
Trọng Hải lời nói này không có một chút gì là thuộc loại con cháu nhà quan có gốc lớn, cho nên Cố Thanh Sơn nghe qua rất là sảng kɧօáϊ.
– Được a, tất cả mọi người cùng ngồi đi.
Cố Thanh Sơn vừa vặn cũng muốn mượn cơ hội này cùng với Trọng Hải tâm sự, cho nên rất thoải mái ngồi xuống .
– Trưởng phòng ạ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?
Trọng Hải nghi hoặc nhìn Cố Thanh Sơn, vừa liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, ông nghĩ thầm, thằng tiểu tử này thật sự là một phúc tướng, mới vừa đến TP Hồ Châu, rõ ràng đã cùng với trưởng phòng tổ chức cán bộ câu thông rồi.
– À…chuyện như thế này, trước đây con gái tôi bị người bắt cóc, may mắn mà có Tiểu Đinh, bằng không sẽ xảy ra chuyện gì kho lường còn chưa biết, cho nên cả nhà của tôi đều rất cảm kϊƈɦ Tiểu Đinh, mà này… Tiểu Đinh, cháu bây giờ công tác ở đâu? Có còn đi theo Trọng Hải không vậy?
Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi.
– Dạ… vửa rồi ở Huyện Hải Dương, cháu phạm sai lầm, cho nên Trọng khu trưởng vừa đem cháu đưa đến hồ khu ..
– Ồ? Phạm sai lầm?
Cố Thanh Sơn không hiểu nhìn về phía Trọng Hải .
– Vâng..cũng không cần nhắc nữa, tiểu tử này vừa rồi bị vạ lây khiến cho dư luận xôn xao, nên người bị lột sạch, cũng là chuyện ngoài ý muốn, em cảm thấy hắn còn trẻ, trầm luân đáng tiếc, vì vậy nên đem hắn tới nơi này để tạo cho hắn một cơ hội.
– Ừ, vậy sắp xếp xong xuôi chưa? Nằm ở ngành nào?
– Cảm ơn Cố trưởng phòng quan tâm, đã sắp xếp cho hắn xong xuôi, đưa xuống công tác làm thanh tra phòng giáo ɖu͙ƈ ở hồ khu
– Cũng tốt, nếu Tiểu Đinh hữu dũng hữu mưu, thì nhất định rất có tiền đồ ah.
Cố Thanh Sơn nói .
– Trường Sinh, còn không cảm ơn Cố trưởng phòng, phụ trách tổ chức cán bộ thành phố nói cậu có tiền đồ, thì nhất định cậu sẽ có tiền đồ.
Trọng Hải nữa đùa nữa thật nói ra .