Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Quậy tung động tĩnh càng lớn càng tốt

Ngày đăng: 22:24 16/02/21

CHƯƠNG 633. QUẬY TUNG ĐỘNG TĨNH CÀNG LỚN CÀNG TỐT.

Trong lúc Trịnh Hiểu Ngãi cảm thấy chuyện này xem như tạm xong đã qua, phần đáng lo còn lại là để cho trường học bồi thường chút ít tiền là xong việc, nhưng chỉ qua một đêm hướng gió đã hoàn toàn thay đổi rồi, đầu tiên là báo Trung Nam pháp chế thông qua cách đặc biệt đã phỏng vấn được trực tiếp những cảnh sát phá án , cảnh sát đã đem toàn bộ quá trình vụ án tiết lộ cho một phóng viên bí mật báo pháp chế Trung Nam, rồi sau đó báo Trung Nam pháp chế ngay lập tức đăng lên trêи vị trí trang đầu tựa đề: “ Vì thu tiền dạy học thêm mà dẫn đến thảm án…”

Toàn bộ đem vụ án đưa tin toàn bộ tình huống sự thật, có thể nói rất nhiều chuyện chi tiết, tỉ mĩ , trong tay Trịnh Hiểu Ngãi đang cầm tờ báo xem qua, đúng lúc này chủ nhiệm văn phòng Lưu Quyên hốt hoảng gõ cửa đi vào.

– Chuyện gì xảy ra? Làm gì nôn nóng quá như vậy?

Trịnh Hiểu Ngãi đang xem tin trêи báo, trong nội tâm đang suy nghĩ làm cách nào đem chuyện này để chìm xuồng, cho nên trong lòng cũng vội vàng xao động bất an .

– Chị Trịnh, đã xảy ra chuyện, phòng giáo ɖu͙ƈ khu của chúng ta bị đăng lên báo.

– Tôi biết rồi, thì trêи tay tôi đang cầm tờ báo đây này.

Trịnh Hiểu Ngãi bực bội nói .

– Trưởng phòng, trêи tay chị mới chỉ là một tờ báo, chị xem đây này, các trang báo điện tử trêи mạng đều đưa tin về phòng giáo ɖu͙ƈ chúng ta, có lẽ rất nhanh sẽ có phóng viên đến đây phỏng vấn tìm hiểu, chị tính xem có cần phải tránh mặt không?

Lưu Quyên nhỏ giọng nói .

Chỉ cần xảy ra chuyện, đại bộ phận quan viên lãnh đạo đứng đầu đều là tránh né được thì tránh né, nếu có thể để cho phó chức ra mặt ứng phó, chức vị chính tuyệt đối sẽ không ra mặt, đây là một truyền thống lâu nay, cho nên phản ứng đầu tiên của Lưu Quyên là làm quân sư để cho lãnh đạo của mình tránh né đi .

– Cái gì? Còn có việc đăng báo chí điện tử?

Trịnh Hiểu Ngãi chấn động, Lưu Quyên chủ nhiệm phòng làm việc rất xứng đáng, đem tất cả bài đăng về chuyện giáo ɖu͙ƈ hồ khu gom lại cho Trịnh Hiểu Ngãi xem, nôi dung na ná giống nhau là chất vấn phòng giáo ɖu͙ƈ tại đây làm việc thất trách, văn bản Bộ giáo ɖu͙ƈ rõ ràng quy định là không cho phép học ngoại khóa mà dùng danh nghĩa học bù thêm, nhưng trường mẫu Hồ Châu hành vi càng nghiêm trọng hơn, chẳng những là mở lớp dạy thêm mà còn thu học phí, rồi rầm rộ các cuộc thảo luận trêи báo về đạo đức người thầy giáo triển khai, cho nên phóng viên các nơi liền không dứt chạy tới tỉnh Trung Nam, TP Hồ Châu phỏng vấn .

…………………………………………………………………………………………….

Buổi tối nay, Đinh Nhị Cẩu không có việc gì rãnh rổi, đi đến nơi ở của Trọng Hải.

Trọng Hải nhấp một ngụm trà, nhìn xem hắn ngồi đối diện dương dương đắc ý, lúc này trong ngoài tỉnh tin tức đều phát ra tin hai học sinh nữ trường Hồ Châu bị thầy giáo bức tử bởi vì chưa có tiền đóng phí học thêm.

– Chuyện này là do cậu làm?

Trọng Hải hỏi.

– Dạ…cứ xem như thế đi, em chỉ là cung cấp manh mối mà thôi, những thứ khác cũng không cần em nhaung tay vào.

– Hừ… nói cho cùng đứng sau lưng chủ mưu cũng là cậu, chuyện này làm có chút quá đáng, dù sao cậu cũng đạ là một phần tử của Hồ Châu, nếu đưa tin đối với TP Hồ Châu không tốt, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng liên quan đến tình hình kinh tế chung của TP Hồ Châu với sự đầu tư từ bên ngoài, về điều này cậu có cân nhắc hay chưa?

Trọng Hải bất động thần sắc nói ra.

– Lãnh đạo, chỉ khi nào lãnh đạo phân tích sâu xa, thì em cũng mở mang trí óc thêm ra được ích lợi không nhỏ, nhưng bởi vì tầm nhìn của em mãi mãi không bằng lãnh đạo, em chỉ đứng nhìn về góc độ hệ thống giáo ɖu͙ƈ hồ khu, em chỉ muốn làm nên chuyện tốt, còn những thứ khác, anh mắt của em thực sự là không có nhìn thấy đáo, cho nên em cần lãnh đạo hướng dẫn em nhiều hơn , đến lúc đó may ra em sẽ tiến bộ mau hơn.

– Lập thành tích có rất nhiều phương thức, không cần phải áp dụng loại phương thức kiểu phá ra rồi lập lại, xã hội chúng ta phát triển đến giai đoạn này, đã qua thời kỳ phá bỏ cái cũ, xây dựng cái mới, cho nên tốt nhất là dùng phương thức từ từ mưu tính, cậu làm theo kiểu này, sẽ đắc tội rất nhiều người.

– Có lẽ vậy, nhưng em không có tầm nhìn sâu rộng, em chỉ thấy ngứa mắt nên muốn đẩy ngã rồi lặp lại, việc bắt học thêm thu tiền ở hồ khu vấn đề chỉ mới là phẩn nổi của tảng băng, em không có đủ năng lực rung chuyển tất cả trong hệ thống giáo ɖu͙ƈ kiểu này, nhưng quyền nằm trong phạm vi chức vụ của em, em phải bảo đảm tất cả các giáo viên phải là dạy học công bằng, đã nhận tiền lương thì phải có trách nhiệm, chứ đừng đứng lớp dạy học cho có lệ, dạy thêm lấy tiền mới là thực sự, phản ứng của dân chúng sẽ ra sao về chuyện này ? Đinh Nhị Cẩu nói những lời này, biểu lộ rất nghiêm túc, chính điều này hắn làm cho Trọng Hải có chút động dung .

– Được rồi tiểu tử, bây giờ cứng cáp rồi phải không, học được cách cùng tôi biện luận rồi hả?

Trọng Hải cười mắng.

– Em làm sao dám, chỉ là em không muốn thấy càng nhiều đứa bé giống như như hai học sinh kia đi đến tuyệt lộ, ngoài ra, em cũng muốn mượn cơ hội này chỉnh đốn các giáo viên ở hồ khu, đã thân là nhà sư phạm, thì không nên vì cái lợi nhỏ mà bán đứng đi chức nghiệp của mình .

– Đinh Trường Sinh, thật ra theo tôi được biết còn có nhiều chuyện mà cậu còn chưa hiểu hết đâu, đương nhiên đây là tôi nói trêи tỉnh thành, một giáo viên dạy thêm ở bên ngoài thì kiếm ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn trong năm, cái này tính bình quân, còn giáo viên dạy giỏi khả năng hơn mấy triệu, đây chỉ là phỏng đoán nhưng đã qua kiểm tra kỷ lưỡng, nhưng bọn họ lại không cần đóng thuế, thu nhập dạy thêm cao hơn nhiều tiền lương đứng lớp của bọn họ, vậy cậu nghĩ xem là do bọn họ vì cái bí quá hoá liều, hay là do lợi ích ở bên trong nên bị mê hoặc lấy.

– Lãnh đạo, những chuyện này anh cũng biết à?

– Không áp dụng biện pháp, cũng không có nghĩa là không biết, vẫn là một câu nói « không tại kỳ vị thì bất mưu kỳ chánh « , tôi hiện tại chỉ là thường vụ phó khu trưởng hồ khu, sự tình chân chính cũng không có thể làm được nhiều chuyện, cho nên dù có rất nhiều ý nghĩ, cũng chỉ là nghĩ cách mà thôi, nếu muốn làm một chuyện gì thật tốt, không cố kỵ đến ai, để làm được chuyện muốn làm của chính mình, thì mình phải là người đứng đầu, cũng chỉ có những người đứng đầu thì mới có thể quán triệt thực hiện được ý đồ của mình mà thôi.

Trọng Hải bất đắc dĩ nói .

– Em hiểu được.. ai dà cũng như em bây giờ chỉ là phó chủ nhiệm, lúc trước vì cái gì mà không trực tiếp làm được chủ nhiệm, mà lại để cho trưởng phòng giáo ɖu͙ƈ kiêm nhiệm , kỳ thật thứ này cũng ngang với cứt đầy hầm cầu, Trịnh Hiểu Ngãi từ trước đến nay không một lần đến văn phòng thanh tra giáo ɖu͙ƈ , đã vậy ở đó còn chừa sẵn cho Trịnh Hiểu Ngãi một gian phòng làm việc rộng lớn, thật sự là quá lãng phí, em thấy để cho em trực tiếp làm chủ nhiệm văn phòng thanh tra giáo ɖu͙ƈ thì thấy còn tạm được.

Đinh Nhị Cẩu khoe khoang nói.

– Lòng tham sẽ không thành được đại sự, cậu phải là đi từng bước chân thì vẫn tốt hơn, ít nhất cậu phải làm cho các lãnh đạo TP Hồ Châu chứng kiến thành tích của cậu, bằng không mà nói, nếu bọn họ biết rõ mối quan hệ của tôi và cậu, thì ở phía sau lưng sẽ không phục, hiện giờ phòng giáo ɖu͙ƈ ở đây đã mở ra một lỗ hổng, vậy cậu phải hung hãn cắn một cái, nếu đã làm chuyện này, thì phải cắn đến cùng, không thấy xương cốt thì không bỏ qua mới được.

– Lãnh đạo, không phải anh mới vừa nói em chuyện này không tốt sao? Bây giờ lại…. lại . . .”

– Sự tình đã đến bước này, đã là không còn cách nào lui quân, chỉ có cách là làm một lần cho đến đáy ngọn nguồn, thì mới có thể xong việc, nếu không thì cái chức phó chủ nhiệm thanh tra giáo ɖu͙ƈ của cậu chỉ còn nước đi quét rác, đây là một cái cơ hội tốt lập uy, tôi hi vọng là cậu không nên bỏ qua.

Trọng Hải thái độ khác thường, ngược lại là khích lệ khiến cho Đinh Nhị Cẩu quậy tung động tĩnh càng lớn càng tốt .