Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Chị là tình nhân của người khác

Ngày đăng: 22:24 16/02/21

CHƯƠNG 648: CHỊ LÀ TÌNH NHÂN CỦA NGƯỜI KHÁC.

– Có phải là em đã chọn được người thích hợp?

Trịnh Hiểu Ngãi bất động thanh sắc hỏi.

– Có thích hợp hay không còn phải xem ý của lãnh đạo, phòng giáo ɖu͙ƈ của chúng ta kỳ thật không thiếu người khác thay thế, em thì không biết Dương Hoa Thành trước đây công tác như thế nào ở văn phòng thanh tra, nhưng Dương Hoa Thành cũng rất muốn tìm một cơ hội để báo cáo với trưởng phòng về công tác của mình , nhưng vẫn không có dịp, nếu như chị thấy không có quá khó khăn, thì không ngại gì tạo cho Dương Hoa Thành một cơ hội.

Đinh Nhị Cẩu uống ngụm nước trà rồi nói ra .

– Dương Hoa Thành người này chị biết, năng lực làm việc cũng có, nhưng chị nghe chủ nhiệm văn phòng Lưu Quyên nói, người này làm việc có thiên về cảm xúc, có lẽ rèn luyện cũng được.

Trịnh Hiểu Ngãi giả ngây giả dại nói .

Trêи quan trường chính là như vậy, chỉ nói ba phần, còn dư bảy phần thì không nói, ngươi muốn thì là cứ tự đoán ra, như vậy thì mới là người cơ trí, nếu đoán không ra, thì có thể về sau ngươi cũng khỏi phải nghĩ đến chuyện tái nhập vào con mắt của lãnh đạo.

– Vâng… Dương Hoa Thành bây giờ có lẽ thừa hiểu nên đã kềm chế được cảm xúc của mình nhiều rồi…

– Được rồi, không nói chuyện người khác nữa, tối nay là chị mời khách dùng cơm, cũng xem như là tiễn đưa em, trước kia chị chưa có nhìn kỹ lý lịch của em, vừa rồi mới xem qua, quả thật kinh nghiệm của em là muôn màu muôn vẻ, chị càng tin tưởng, bí thư Lưu tuyển chọn em không phải là ngẫu hứng, mà là sớm có dự tính từ trước, không nghĩ tới em mới vừa tới Hồ Châu gần hai tháng mà đã lọt vào ánh mắt của lãnh đạo, chúc mừng em.

Trịnh Hiểu Ngãi cùng Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện nhau, giơ ly rượu lên, bên trong là rượu nho đỏ tươi, tay cầm ly rượu Trịnh Hiểu Ngãi lắc lư..

– Trưởng phòng, chắc không nên uống rượu, em tửu lượng không tốt, nhỡ mà uống say, xảy ra chuyện không hay, thì rất mất mặt.

Đinh Nhị Cẩu cười cười nói …

– Haha có thể xảy ra chuyện gì chứ, em có trông thấy tại đây có thể nói là tứ phía bị nước bao quanh, nếu em dám đùa nghịch hồ đồ, chị sẽ đem em ném xuống hồ , đến lúc đó để cá ăn em..

Trịnh Hiểu Ngãi vừa nói, vừa đứng lên cùng với Đinh Nhị Cẩu chạm cốc, nhìn xem nàng khom người đưa tới chén rượu, hiển lộ ra cái rãnh sâu hoắm trêи bầu иɦũ ɦσα, Đinh Nhị Cẩu vội vàng giơ ly rượu lên, âm thanh tiếng thủy tinh chạm nhau , phát ra tiếng vang thật dễ nghe.

Đinh Nhị Cẩu nhìn xem ly rượu chát trong tay, phục vụ viên cầm bình rượu đứng ở bên cạnh Đinh Nhị Cẩu , một người phục vụ khác thì vội vàng gắp thức ăn, Đinh Nhị Cẩu ngửa cổ uống rượu vào, phục vụ viên lại rót đầy.

– Tốt rồi, mội người đi ra ngoài đi, tự chúng ta phục vụ lấy cũng được rồi.

Trịnh Hiểu Ngãi nói những lời này rất là kịp thời, để cho Đinh Nhị Cẩu thoát khỏi quẫn cảnh vì không quen kiểu cách phục vụ như thế, nhưng hắn không biết là sở dĩ Trịnh Hiểu Ngãi kêu các phục vụ viên đi hết, thật ra là vì để cô tốt áp dụng bước kế hoạch tiếp theo.

– À.. tối nay chị mời em ăn bữa cơm này, vì còn có một ý khác, chị cũng sợ em đi rồi, thì sau này sau khó mà gặp mặt, cho nên bây giờ cũng là lấy việc công xem vào chút việc tư a.

– Chị Trịnh, có chuyện gì xin nói thẳng.

Đinh Nhị Cẩu mỉm cười.

– Chị có đứa em họ tên gọi Trịnh Mẫn Giang có cái công ty nằm trong khu vực giải tỏa ở khu Long Cảng, chị biết là em đi đến Long Cảng, chủ yếu là phụ trách việc phá bỏ và dời đi nơi khác, làm phiền em lúc thích hợp có thể chiếu cố hắn một chút.

Trịnh Hiểu Ngãi mặc dù nói rất chậm, nhưng đầu óc Đinh Nhị Cẩu lại xoay chuyển nhanh chóng, thật không ngờ Trịnh Hiểu Ngãi lại nói chuyện này, hắn không khỏi lộ mặt vẻ khó xử, thật sự là không biết nên trả lời như thế nào cho tốt đây.

– Chị à… khoan nói là em đối với người em họ của chị với cái công ty thuộc cái dạng gì cũng không biết, nhưng cho là nếu biết, chị nghĩ xem, em vẫn còn chưa nhậm chức, cũng không khả năng có một cam kết gì với chị được, đương nhiên, nếu như hợp tình, hợp pháp, em nhất định sẽ chiếu cố, đây là chị đưa ra cho em một vấn đề khó khăn, nhưng nếu dùng năng lực của chị Trịnh, để mà giúp em họ mình phụ trách việc này, em thấy cũng đâu có là gì khó chứ ?

Đinh Nhị Cẩu nhấp một ngụm trà ung dung nói ra .

Trịnh Hiểu Ngãi sắc mặt trì trệ , đem ly rượu để lên bàn , mặt không cảm giác nhìn Đinh Nhị Cẩu.

Một phút đồng hồ sau, ánh mắt của Trịnh Hiểu Ngãi ửng đỏ, một vài giọt nước mắt trong suốt từ trêи gương mặt trắng nõn trơn mềm của nàng lặng lẽ chảy xuống, lúc này mới rút ra một cái khăn giấy chậm rãi lau, Đinh Nhị Cẩu ngơ ngác, không khỏi có chút hoảng loạn lên.

– Chị Trịnh , có phải là em nói sai?

Đinh Nhị Cẩu thăm dò hỏi.

– Đinh Trường Sinh, chị biết em nói vậy là có ý gì, có phải là đã nghe nói chị là tình nhân của người khác phải không? Ai nói cho em nghe vậy?

– Về chuyện này…chị Trịnh..lời đồn đãi cũng không thể coi là thật đấy…

– Lời đồn đãi thì không thể coi là thật? Thật vậy sao? Chị cũng không sợ nói cho em biết, chị đúng là tình nhân của người khác, hơn nữa còn là bí thư thành ủy, lời đồn bên ngoài là thật, em có hài lòng chưa ? Em mới vừa nói dùng năng lực của chị để cho em họ của chị nhận việc không phải là việc khó, ý của em là vậy phải không?

Trịnh Hiểu Ngãi liên tiếp hỏi lại dồn Đinh Nhị Cẩu vào chỗ chết .

– Cái chuyện này, kỳ thật mỗi người lựa chọn cách sống khác nhau, đó là quyền của mỗi người.

– Quyền lựa chọn? Hừ… nếu như chị có thể tự mình lựa chọn, chị tình nguyện chết đi cho rồi, nhưng chị không thể…. chị muốn nhìn người hại chị phải chết trước, như vậy thì chị mới có thể an lòng mà chết.

Nói xong Trịnh Hiểu Ngãi lại là ngửa cổ một cái , uống cạn ly rượu.

– Chị trinh… em không có ý tứ như vậy , em muốn nói…..

– Không cần nói, chị hiểu ý của em, chị chính là một người đàn bà tiện nhân, phải không ? Có đôi khi chị thật muốn tự sát chết đi, nhưng chị không cam lòng, bởi vì tên khốn Chu Hồng Quân vẫn còn chưa chết, hắn còn sống, chị chết không nhắm mắt.