Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Nữ trưởng phòng tổ chức

Ngày đăng: 22:25 16/02/21

Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ một hồi lâu, quỷ thần xui khiến lại cầm điện thoại lên, gọi cho Trịnh Hiểu Ngãi, trong lúc này Trịnh Hiểu Ngãi đang nằm nghỉ ngơi, tối hôm qua thật sự là bị Đinh Nhị Cẩu chơi đùa không nhẹ, chẳng những mục đích lúc ban đầu chưa kịp áp dụng, thì cuối cùng Đinh Nhị Cẩu đã đi rồi, nàng thì lúc đó không có dũng khí đứng dậy để ngả bài với hắn, có cảm giác mình thật sự là càng ngày càng vô dụng .

– Này…xin hỏi là ai vậy?

Một giọng nói phi thường lười biếng m truyền vào màng tai Đinh Nhị Cẩu , hắn hiện tại có chút hối hận khi gọi cú điện thoại này rồi.

– Là em… Đinh Trường Sinh”.

– Đinh Trường Sinh?

Trịnh Hiểu Ngãi giật mình một cái, cả người lập tức liền tỉnh táo lại, lấy điện thoại di động xem kỹ lại dãy số, đúng là số điện thoại của hắn .

– Vâng đúng vậy, em có việc muốn báo cho chị biết đây.

Đinh Nhị Cẩu liền vội vàng muốn đem việc vừa nghe qua, tốc chiến tốc thắng nói nhanh, miễn cho qua sự ngượng ngùng chuyện vừa rồi .

– Khoan báo cáo cái đã, dù thế nào đi nữa … Đinh Trường Sinh, sau khi ăn đã no nê xong rồi, lại là chạy đi rất nhanh, em muốn thế nào đây?

– Chị Trịnh, xin lỗi …. xin lỗi, tối hôm qua đúng là uống rượu nhiều quá, càng về sau chuyện gì xảy ra em cũng không nhớ rõ, cho nên … thật sự là em có lỗi . . .

– Đinh Trường Sinh, em yên tâm, chị sẽ không đổ thừa cho em, chỉ là không cần nhanh như vậy thì im lặng dông mất, đàn ông các người, không có một ai tốt cả.

Trịnh Hiểu Ngãi trong nội tâm một hồi khổ sở, mặc dù nàng biết chính mình không thể nào cùng Đinh Trường Sinh lại có thể tiếp tục kết giao về chuyện này , một đêm này… cũng xem như là sương sớm uyên ương ngẫu nhiên kϊƈɦ tình mà thôi, nhưng khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu nói như vậy, trong lòng của nàng vẫn rất là khó chịu.

– Chị à…em không phải là có ý như vậy, nếu chị muốn em phải có trách nhiệm, không có vấn đề gì cả, mấu chốt là không phải từ chỗ của em mà là do từ chỗ của chị, chuyện này em cảm thấy để sau này nói đi, bây giờ để em nói chuyện chính sự nhé.

Đinh Nhị Cẩu đi tới cạnh cửa nghe ngóng ngoài ở bên ngoài, sau đó nhẹ giọng nói:

– Chu Hồng Quân có khả năng đang bị ban kỷ luật thanh tra Hồ Khu bắt giữ, em nge được nghe người của ban kỷ luật thanh tra phá án thảo luận, hình như là ông ta đã thú nhận chuyện của chị cùng với bí thư Tương, em cảm thấy được chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nên báo cho chị biết.

– Em nói cái gì? Ban kỷ luật thanh tra Hồ Khu đã khống chế Chu Hồng Quân? Tin tức có đáng tin cậy được không?”

Trịnh Hiểu Ngãi vừa nghe được tin tức này, đột nhiên cả kinh, thoáng một cái từ trêи giường ngồi dậy, hoàn toàn không để ý hai cái bầu иɦũ ɦσα trắng nõn đầy đặn tại trước ngực của mình đong đưa tới lui.

– Là có thể tin được, phòng làm việc của em gần kề bên phòng của ban kỷ luật thanh tra, lúc bọn họ nói chuyện thì cửa không có đóng…

– Được rồi…chị biết rồi ..Trường Sinh, cám ơn em, gặp lại sau.

Trịnh Hiểu Ngãi vội vàng cúp điện thoại .

Đinh Nhị Cẩu đưa điện thoại di động đặt ở trêи mặt bàn, suy đi nghĩ lại, hắn không biết mình gọi cú điện thoại này đến cùng là có đúng hay không, là phúc hay là họa cũng không biết được, theo phản ứng của Trịnh Hiểu Ngãi, thì có thể suy đoán Chu Hồng Quân quả thật là nắm được tử huyệt của Trịnh Hiểu Ngãi, nếu như không sai, trong tay Chu Hồng Quân còn có chuyện rất bất lợi cho Trịnh Hiểu Ngãi, vậy đây là một chuyện rất là phiền phức, mọi thứ đều có nhân quả, không phải là kẻ nào cũng có thể thay đổi được đấy.

Cùng ngày buổi sáng, Đinh Nhị Cẩu nhận được điện thoại từ phòng tổ chức cán bộ Hồ Khu, trưởng phòng tổ chức Đường Linh Linh hạn gặp Đinh Nhị Cẩu , báo cho hắn mười giờ sáng đến khu ủy của phòng tổ chức cán bộ .

Đối mặt với những người đàn bà quan viên, Đinh Nhị Cẩu đã thấy Lâm Xuân Hiểu là một người đàn bà rất tài trí, đàn bà như vậy thì nam nhân thưởng thức không phải là sắc đẹp, mà là khí chất, còn Trịnh Hiểu Ngãi thì là trời sinh tiềm ẩn bên trong có một loại cảm giác yêu mị, có lẽ ngay chính Trịnh Hiểu Ngãi cũng không biết được bản thân mình như vậy, tối hôm qua Đinh Nhị Cẩu khi khai phá nàng, chỉ dùng một câu rất đúng để mà nói, đúng là Trịnh Hiểu Ngãi rất có tiềm chất nô ɭệ của ɖu͙ƈ vọng, chỉ là nàng vẫn chưa có tìm được chân chính một người hiểu được nàng để mà khai thác mà thôi.

Riêng về trưởng phòng tổ chức cán bộ Đường Linh Linh thuộc về dạng đàn bà hơi nở nang, bản thân nàng tuổi đã không còn trẻ, Đinh Nhị Cẩu đã xem qua lý lịch những lãnh đạo trong Hồ Khu, theo như lý lịch thì Đường Linh Linh năm nay đã 42 tuổi.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phòng làm việc, Đinh Nhị Cẩu đi vào phòng làm việc của Đường Linh Linh, trong văn phòng ngoại trừ một cái bàn tiếp khách, còn lại phần nhiều là các bồn hoa, những năm gần đây, lưu hành thép mốt ngay chỗ ăn cơm cũng có những bồn hoa kéo dài, mỹ danh là vườn sinh thái, mà nhìn về phía trêи thì dường như Đường trưởng phòng cũng rất ưa thích… văn phòng sinh thái.

– Đường trưởng phỏng, chị muốn gặp em phải không?

– Tiểu Đinh đến rồi à, ngồi đi, chờ chị duyệt qua văn bản tài liệu này xong đã nhé.

Nói chuyện là một người đàn bà trung niên, một thân màu đen sáo trang, nhìn qua thấy rất trang trọng, tóc búi lên thật cao, khiến khuôn mặt của mỹ phụ tươi cười lộ tại trước mặt của Đinh Nhị Cẩu, vì nàng đang ngồi nên hắn nhìn không ra chiều cao vóc người, nhưng thân thể với màu đen sáo trang, làm nổi bật làn da như ngọc vậy, khiến cho nàng lại thêm mấy phần xinh đẹp vũ mị thành thục.

Chỉ thấy người đàn bà này mũi ngọc thẳng thắn, hai mắt sáng ngời lộ ra một tia thanh cao lãnh ngạo, có thể là nàng dùng một loại kem dưỡng da, cho nên thoạt nhìn qua chỉ có chừng 30 tuổi, bất quá dưới khuôn mặt kiều mỵ khi nhìn kỹ, dưới khóe mắt nếp nhăn đã không che giấu được rồi, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến sự diễm lệ của Đường Linh Linh , ngược lại tỏa ra mị lực thành thục của người đàn bà mỹ phụ trung niên, so với thiếu phụ bình thường lại tăng thêm một cỗ ý nhị mê người của người đàn bà thành thục.

Khuôn mặt trứng ngỗng không phấn son trang điểm, hai tròng mắt trong veo như nước, cong cong đôi lông mi, bên dưới là cái mũi quật cường khéo léo có chút phần nghịch ngợm, cái miệng xinh xắn như hoa anh đào khi đóng chặt lại cũng như có hơi thở như hương lan bay ra, bên dưới xương quai xanh tinh xảo, trêи ngực hai bầu иɦũ ɦσα đại mật đào, иɦũ ɦσα của phụ nữ thường lấy hình hạt đào là đẹp nhất, mà hình hạt đào của người đàn bà thành thục có thể nói là hiếm hoi cực phẩm, người đàn bà trung niên này cách quần áo cũng có thể nhìn ra được là đôi bầu иɦũ ɦσα của nàng là như thế, cho nên thể nói bầu иɦũ ɦσα của nàng là cực phẩm trong cực phẩm, cái váy liền áo hoàn toàn không thể che giấu hai bầu иɦũ ɦσα đầy đặn này.

………………………………………………………………………………………..

Rốt cục, tại nửa giờ sau, Đường trưởng phòng cuối cùng đối với văn kiện đã duyệt ký xong, thì đôi mắt nàng mới chuyển tới trêи người Đinh Nhị Cẩu .

– Tiểu Đinh… xin lỗi, để cho em chờ lâu như vậy.

Đường Linh Linh dù lịch sự nói xin lỗi, Đinh Nhị Cẩu cũng đâu có dám nói cái gì, chỉ có thể là trả lời vì lãnh đạo có nhiều việc phải làm…

Nhưng khi Đường Linh Linh đứng dậy ra khỏi bàn làm việc, để đến bàn tiếp khách, thì với một con người nhanh nhạy luôn tận dụng cơ hội như Đinh Nhị Cẩu hẳn là sẽ không bỏ qua thời cơ, hắn thừa biết với chiếc váy cao quá đầu gối như thế này, thời điểm dễ bị hớ hênh nhất là khi vừa lúc ngồi xuống…

Thành thục mỹ phụ toàn thân cao thấp tràn đầy khí chất cao nhã, lúc di chuyển hơi lay động cái bờ eo, cùng với cái ʍôиɠ nẩu nở rất mẩy, biểu hiện đầy đủ người đàn bà thành thục no đủ, theo bước chân đi, tiết tấu nhẹ nhàng chớp lên, đôi ʍôиɠ thịt phảng phất muốn phá nứt vỡ bên dưới cái váy liền áo.

Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần dáng người, cho dù mặc quần áo đoan trang cũng đủ để làm cho ɖu͙ƈ vọng nam nhân hừng phát, một đôi đùi đẹp được bao bọc thật tất chân mỏng màu da trong suốt làm người ta có ý nghĩ kỳ quái, cặp đùi đẫy đà cân xứng với bắp chân khi nàng đoan chính đứng thẳng, cái ʍôиɠ đẫy đà tròn xoe đường cong phối hợp hoàn mỹ đến gót chân cùng hiện ra, không cần cố ý kẹp chặt hai chân cũng có thể biết được là cái âʍ ɦộ Đường Linh Linh chặt khít như thế nào.

Lúc Đường Linh Linh chuẩn bị đến bàn tiếp khách ngồi xuống đối diện, Đinh Nhị Cẩu vội vàng chuyển dời ánh mắt, đúng như suy đoán của hắn, thoáng qua ngay chính giữa cặp bắp đùi của Đường Linh Linh xuyên qua gấu váy lõm vào hấp dẫn ánh mắt của hắn, hở ra tựa hồ bị nhét vào một cái bánh bao trêи cái qυầи ɭót màu hồng nhạt, trung gian rãnh mương lộ kia ra rất sâu, hai bên mép ngoài rất có kϊƈɦ thước nổi lên.

Trưởng phòng tổ chức Đường Linh Linh hiện ra bộ dáng động người tới cực điểm….

Đinh Nhị Cẩu đột nhiên nhớ tới đây là đang ở nơi đâu, ngồi đối diện là người nào, sau khi giả vờ cúi đầu cung kính, về sau Đinh Nhị Cẩu ngồi thẳng lại, hai mắt nhìn về phía trước…..