Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Ai có bản lãnh như vậy?

Ngày đăng: 22:25 16/02/21

CHƯƠNG 655: AI CÓ BẢN LÃNH NHƯ VẬY?

Nhìn xem chiếc xe hơi bị nổ tan tành không còn hình dáng, trong không khí khắp nơi tràn ngập mùi khét lẹt lửa cháy, trước mắt trở thành như địa ngục thật là kinh khủng, chỉ chốc lát sau, xe cảnh sát cùng xe cứu hỏa chạy tới, nhưng đã là vô ích, Đinh Nhị Cẩu cũng không muốn gây đến phiền toái cho mình, vì vậy lặng lẽ chạy đến bên cạnh xe Đường Linh Linh lúc này đã an toàn leo lên đường trêи đường cái.

– Đường trưởng phòng, hay là chúng ta tách ra, em đi trước để xem có cái chợ nào em mua bộ quần áo khác, còn bộ này đã không còn có thể mặc được.

Đinh Nhị Cẩu nhìn lại trêи người mình, quần áo dính đầy khói bụi cùng với đôi bàn tay bị trầy xướt rướm máu.

– Tiểu Đinh, em không sao chứ, có bị thương gì không?

Đường Linh Linh ân cần hỏi han, hiện tại nàng càng xác định tin tưởng là lúc trước Đinh Nhị Cẩu cứu cháu gái mình đúng là xuất phát từ lòng hiệp nghĩa, cũng như hôm nay như vậy, rất nguy hiểm, nhưng thằng này vẫn quyết xông tới muốn cứu người, chẳng qua là lực bất tòng tâm mà thôi.

– Đường trưởng phòng, em không sao.

Đinh Nhị Cẩu nói ra .

– Được rồi, nếu không chúng ta sẽ gặp mặt lại ở ngay cổng khu Long Cảng nhé.

Bởi vì chiếc xe nổ tung, cho nên con đường phía trước đã bị cảnh sát che chắn phong tỏa lại điều tra, chiếc xe chở Đường Linh Linh chỉ có thể quay trở lại đi đường vòng , như vậy thì sẽ chậm trễ không ít thời gian.

Đinh Nhị Cẩu đi bộ lên phía trước không bao xa, đã nhìn thấy một khu thương mại mua bán, hắn mua bộ quần áo, kể cả đồ vét, áo sơ mi giầy đều thay đổi, ngay cả dây thắt lưng.

Sau đó đón xe taxi chạy đến khu phố hành chính Long Cảng.

Đường Linh Linh lúc xe đến cách đó không xa Khu phố hành chính Long Cảng tâm tình nàng mới vừa bình ổn trở lại, cũng vừa trông thấy từ trêи xe taxi phía sau bước xuống một cái chàng trai, một thân màu đen âu phục, màu trắng áo sơ mi, màu xanh cà- vạt… làm chàng trai nổi lên dị thường,

– Tiểu Lý, phía sau có phải là Đinh Trường Sinh?

Đường Linh Linh hỏi cô gái ở phía trước tay lái phụ.

– Vâng.. là hắn, tới rất nhanh.

Đinh Nhị Cẩu lại lên xe của Đường Linh Linh, lúc này xe mới hướng về phía trước cổng Khu phố hành chính Long Cảng chạy tới, Đường Linh Linh nghiêng đầu nhìn mấy lần Đinh Nhị Cẩu, tuy không nói gì, nhưng là trong tiềm thức đã so sánh hắn cùng cháu gái mình Đường Tình Tình, thấy cũng là thú vị, khá tốt…cũng may là Đường Linh Linh không phải là mẹ vợ , bằng không mà nói thì hắn sẽ gặp phiền toái .

Lái xe vào Khu phố hành chính Long Cảng, đã nhìn thấy mấy chục người đang đứng ở dưới tòa nhà chờ rồi, tuy địa điểm làm việc của Khu phố hành chính Long Cảng chỉ là một tòa nhà nhỏ ba tầng, nhưng người cũng không ít, trọn vẹn có ba mươi mấy người, già có trẻ có…

– Đường trưởng phòng, xin chào..

Xe Đường Linh Linh vừa dừng lại, một gã đàn ông mập lùn rất nhanh đi lên thay Đường Linh Linh mở cửa xe ra, rất rõ ràng, có thể hưởng thụ được đãi ngộ này nhất định phải là người lãnh đạo đứng đầu, những người khác muốn mở cửa vẫn còn chưa có đủ tư cách kia.

– Uí trời lão Hoàng, làm phiền ông tự mình mở cửa, tôi thật là không gánh nổi đâu ah.

Đường Linh Linh sau khi xuống xe cùng với lão Hoàng bắt tay, sau đó chỉ vào Đinh Nhị Cẩu bắt đầu giới thiệu, đúng lúc này, những người khác cũng bắt đầu xúm lại, lắng nghe Đường trưởng phòng trò chuyện, nhưng Đường Linh Linh làm gì có thể nhớ được các người đó là ai?

– Lão Hoàng, vị này tựu là đồng chí Dinh Trường Sinh, đồng chí không phải là người địa phương của chúng ta, nhưng cũng tới công tác ở thành phố chúng ta được một đoạn thời gian, đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm thanh tra giám sát, thành tích rõ rệt, là người có năng lực, lão Hoàng…tôi đã giao xuống cho tướng tiên phong rồi đấy nhé.

Đinh Nhị Cẩu tuy trong lúc nhất thời không nhớ được nhiều người như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng có tính toán, Khu phố hành chính Long Cảng, bây giờ có một bí thư, một chủ nhiệ , bốn phó chủ nhiệm, đương nhiên kể cả hắn, cũng may, vị trí phó chủ nhiệm của hắn là hàng đầu đấy.

Đường Linh Linh không có ở lại dùng cơm, nàng có thể tự mình tiễn đưa Đinh Nhị Cẩu tới đây, đã là rất mặt mũi cho hắn rồi , nếu còn lưu lại ăn cơm, vậy thì có chút thái quá , cho nên sau khi đem Đinh Nhị Cẩu giới thiệu cho mọi người nhân biết, nàng nhanh chóng quay về…

Sau đó những người trong Khu phố hành chính Long Cảng bắt đầu trở lại phòng họp, đúng ra thực chấtcũng chẳng có nội dung họp gì cả, chủ yếu là làm quen biết với nhau, lúc này còn sớm mới đến thời gian ăn cơm, vì vậy chủ nhiệm phòng làm việc Thẩm Mộc mang theo Đinh Nhị Cẩu đi đến trước phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu sau này để hắn làm quen một chút.

Bí thư Hoàng Hữu Sinh và chủ nhiệm Khương Hòa Bình cùng với phó chủ nhiệm khác, từng người đều trở về phòng làm việc của mình bắt đầu xử lý công việc, nhưng bí thư Hoàng Hữu Sinh đã lên tiếng trước, giữa trưa cấm uống rượu, cho nên tại trong phòng ăn, chỉ đơn giản mời đồng chí Đinh Trường Sinh từ phương xa đến dùng cơm…

– Đinh phó chủ nhiệm, đây là phòng làm việc của cậu, xem xem còn có thiếu cái gì không, tôi sẽ lập tức phái người đi mua.

– Đồ dùng trong nhà đều mới mua sao?”

Nhìn thấy cái ghế dựa và cái bàn làm việc sáng bóng sạch sẻ, cùng với một bộ bàn ghế sa lon màu nâu bằng da thật dùng tiếp khách, cái ghế salon dài đủ để cho một người nằm xuống còn lộ ra rất rộng rãi ….

– Đều là mới mua đấy, xem còn thiếu cái gì không?

– Ừ, được rồi, vất vả Thẩm chủ nhiệm, chỉ là thiếu chút mảng xanh cây lá.

– Chỉ là không biết Đinh phó chủ nhiệm thích loại hoa cỏ gì, chúng tôi không dám tự tiện làm chủ, đợi cậu đến tự định đoạt.

– Tôi cũng không có gì cầu kỳ, như vậy đi, mua mấy chậu dây leo là được rồi, để ở bên kia góc tường cùng dưới bệ cửa sổ là xong”.

– Được, tôi lập tức gọi người đi mua.

Thẩm Mộc nói .

– Trước mắt cứ như vậy đi, làm phiền Thẩm chủ nhiệm rồi.

– Đây là công việc của chúng tôi mà, Đinh phó chủ nhiệm, nếu còn có yêu cầu khác, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được.

Vừa nói, Thẩm Mộc móc ra một tấm danh thϊế͙p͙ đưa cho Đinh Nhị Cẩu, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu có chút thay đổi cách nhìn, làm chủ nhiệm phòng làm việc mà được đến mức này, thật đúng là hiếm thấy.

Thẩm Mộc đi ra gài cửa lại, Đinh Nhị Cẩu đặt ʍôиɠ ngồi ở trêи ghế sa lon, nhắm mắt trầm tư, tâm tư của hắn hiện giờ không ở trong công tác trước mắt , mà là một màn vừa mới phát sinh kia, hồi tưởng lại lúc xe của Đường Linh Linh tránh vôi vụ tai nạn ở phía trước, chiếc xe nghiêng qua một bên, một phần cái váy của Đường Linh Linh tốc lên khi khuôn mặt của hắn ụp vào ngay vị trí của cái mu nàng, mùi hăng nồng pha lẫn khai khai từ cái khe thịt âʍ ɦộ tỏa ra, vài sợi lông đen bướng bỉnh chui ra khỏi đường viền cái qυầи ɭót màu tím nhìn hắn, mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, khi hắn bật người dậy thì Đường Linh Linh vẫn còn cứng đờ chưa hoàn hồn lại, có lã nàng không hề hay biết sự cố lúc ấy, rồi lại gặp Chu Hồng Quân bị chết cứng trong xe, hắn không khỏi lại nghĩ tới chính mình gọi điện thoại cho Trịnh Hiểu Ngãi, thật sự là không biết trong này có cái gì liên quan với nhau không, nếu nói là bởi vì cuộc gọi điện thoại của mình mà để cho Chu Hồng Quân chết oan chết uổng như vậy , trong lòng của hắn thật sự là áy náy, nhưng vấn đề là Trịnh Hiểu Ngãi có bản lãnh như thế này không? Nếu cứ cho như là Trịnh Hiểu Ngãi không có bản lãnh này, thì còn Tưởng Văn Sơn đâu này?