Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Trị an tại đây quá kém

Ngày đăng: 22:25 16/02/21

CHƯƠNG 658: TRỊ AN TẠI ĐÂY QUÁ KÉM.

Nghe qua Đinh Nhị Cẩu giới thiệu, Dương Phụng Tê đối với chuyện Đinh Nhị Cẩu nói về giải tỏa mặt bằng, đặc biệt là cái nhà ga cải tạo lại sinh ra hứng thú, vì thế nàng đề nghị cùng đi đến ga xe lửa để nhìn xem qua, tuy vậy nàng cũng không có nói gì về chuyện đầu tư, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì lại không nghĩ bỏ qua cơ hội này, bất luận nói như thế nào, thì hiện tại tập đoàn của Dương Phụng Tê cũng là nhà đầu tư nổi tiếng trong nước.

– Phía trước là ga xe lửa, nơi này trước kia theo qui hoạch vẫn không phải là cái nơi trung tâm, nhưng trải qua mười mấy năm phát triển, cái chỗ này đã trở hình thành khu vực trung tâm ở đây, hiện tại đã có tin, đương sắt cao tốc sắp tới sẽ sáp nhập cùng với cái nhà ga cũ, như vậy thì vào thế tất yếu đối với nhà ga cũ phải tiến hành cải tạo thăng cấp, bởi như vậy, khu vực chúng quanh nhà ga giải tỏa mặt bằng lại càng gia tăng thật lớn khó khăn, vì ai cũng biết, một khi đường sắt cao tốc sáp nhập, sẽ đem lại cho khu vực nay biết bao nhiêu hiệu quả và lợi ích, cho nên ai ai cũng đều không muốn dời đi.

Đinh Nhị Cẩu lái xe chạy chậm rãi đứng trước một khu phố buôn bán nói .

Tuy Đinh Nhị Cẩu đã chạy rất cẩn thận rồi, nhưng xe vẫn bị vấp ổ gà lay động không dứt, điều này chứng minh cho thấy đường phố đã hơn mười năm không có sửa qua rồi, bởi vì thành phố đã có kế hoạch giải tỏa ở chỗ này, đồng thời là chuyện giải tỏa chưa được cứ kéo dài, cho nên thành phố căn bản lại càng bỏ hoang không tu sửa con đường này, dài ước chừng hai cây số rất là gồ ghề, mục đích của thành phố rất rõ ràng, để cho các hộ kinh doanh biết khó mà lui , nhưng là nơi đây sẽ mang lợi ích bản thân , ai mà tự nguyện sẽ lui đây này?

– Tại đây đúng là quá nát, mỗi khi trời mưa xuống, làm sao mà sống được ở nơi này?

Dương Phụng Tê ngồi ở trong xe cau mày nói ra .

– Cái này là kết quả mà thành phố muốn, cho nên bây giờ đông cứng lại rồi, nhưng các hộ kinh doanh lại không nhượng bộ, trong thành phố ngân sách thì lại thiếu tiền, cho nên bài toán chưa có khả năng giải được, hiện tại chỉ là có thể hi vọng ở sự hợp tác của các nhà đầu tư bên ngoài, em cũng có cảm giác cái chỗ này nhất định là kiếm được tiền nếu biết cách khai thác được, tuyệt đối sẽ là một con gà đẻ trứng vàng, nếu phân tích rỏ ràng, sẽcó không ít nhà đầu tư sẽ vừa ý tại đây, công ty của chị hay là sớm chuẩn bị trước thì tốt hơn.

Đinh Nhị Cẩu nói ra, hắn nói không sai, tại nơi đây chắc chắn là kiếm ra tiền .

– Chị cũng chưa quyết được, em phải biết là tập đoàn Bàn Thạch của chị không có thám gia vào thị trường bất động sản, tại vì bất động sản mang lại hiệu quả quá chậm, hơn nữa cũng không phải tất cả bất động sản đều là kiếm được tiền , việc này tự mình chị cũng không làm chủ được, nếu muốn đầu tư, thì người của tập đoàn cần phải đi khảo sát.

– Em cũng qui trình của tập đoàn của chị, cứ thử xem trước một chút.

Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở bên ven đường, sau đó xuống xe cùng Dương Phụng Tê đi dạo, hắn vẫn là lần đầu tiên đi đến chỗ này, tại đây sau này cũng sẽ trở thành bước tiếp theo hắn sẽ đến thường xuyên, cái này cũng gọi là sớm làm quen trận địa .

– Thật sự là chị không hiểu, em vì cái gì mà cần phải làm quan chức nhà nước như vậy, lại đưa em đến ở chỗ nhốn nháo này mà khai triển công việc, chị thật sự là rất đau lòng cho em đấy.

Dương Phụng Tê đeo kính mác lên, đem mái tóc phủ xuống trêи bờ vai, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức rất nhiều người quay đầu lại nhìn, theo sau Đinh Nhị Cẩu cũng bị ghen tị ước ao ..

– Hì..chị khi chào đời đã ngậm lấy chìa khóa vàng rồilàm sao thấu hiểu được tân tư của người ở tầng dưới nhân dân như em…

– Ai..ai.. , không nên tự mình nói lời đáng thương như vậy được không, chị đã cho em vô số lần cơ hội rồi, tại em là người mê làm quan, không muốn đi thì cũng đành chịu , đến bây giờ lại bắt đầu nói móc..

Dương Phụng Tê đối với lý do của Đinh Nhị Cẩu khịt mũi coi thường .

– Ha ha, đây là khát vọng nhân sinh của em, không liên quan gì đến chị, được chưa?

-Ừm…ai ui… . . .

Dương Phụng Tê vừa muốn nói gì, thì bị một một đứa trẻ con từ phía sau chạy tới va chạm vào người, may mắn là Đinh Nhị Cẩu tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, bằng không nhất định sẽ té ngã xuống, nhưng khi nhìn đứa trẻ con chạy mất từ xa xa, Đinh Nhị Cẩu chợt nhớ , liền hỏi:

– Xem lại đồ đạc của chị có mất gì không?

– Uí trời.. , điện thoại di động của chị không còn.

Dương Phụng Tê sờ túi một cái, phát hiện điện thoại bị trộm mất rồi.

– Nhất định là bị đứa bé kia lấy đi, chị chờ ở đây, để em tìm thử xem.

– Chị và em cùng đi.

Dương Phụng Tê bám sát ở phía sau Đinh Nhị Cẩu .

Nhưng Dương Phụng Tê mang giày cao gót, cho nên không thể đi nhanh, còn Đinh Nhị Cẩu lại lo lắng cho nàng bị rớt lại, chỉ một chút do dự này, đứa bé kia đã lẫn trong đám người biến mất.

– Thôi lỡ rồi.. mua cáiđiện thoại di động khác đi, có gì cần thiết lắm không?

– Điện thoại mất thì chẳng là gì, nhưng số điện thoại lưu lại của mọi người đều mất , trong những số điện thoại này, có không ít sô rất là trọng yếu.

Dương Phụng Tê áo não nói ra .

– Số điện thoại di động thì không có việc gì, nếu bọn chúng muốn tiền sẽ còn liên lạc lại với chị, ý em nói là trừ số điện thoại di động ra, còn có cái gì trọng yếu khác không?

– Cái gì trọng yếu khác? Ý em là gì?

– Ưm…ví dụ như những tấm hình …tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà chị tự chụp đấy, hoặc là …chụp lén người khác đang làm cái gì đó…

Đinh Nhị Cẩu cười quỷ nói .

– Hừ.. Nhị Cẩu tử …chị phát hiện ra bây giờ em thật sự là so với trước kia xấu xa hơn nhiều, chị là hạng người như vậy sao?

– Em không nói chị là người như vậy, chỉ là hiện tại điện thoại bây giờ mọi người sử dụng quá thông dụng, cho nên cái gì cũng đều nhét hết vào ở trong điện thoại di động, đến lúc đó điện thoại bị mất rồi, nếu bị kẻ xấu cầm đi, nói không chừng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Đinh Nhị Cẩu nói ra .

– Đáng sợ như vậy à, chị bình thường cũng không để cái gì đó vào trong điện thoại, nhưng điện thoại cũng mới vừa mua tháng trước hết mấy ngàn, tại đây trị an quá kém.

Dương Phụng Tê cau mày nói .

Trong lúc Đinh Nhị Cẩu an ủi Dương Phụng Tê, cách đó không xa, có mấy ánh mắt đàng theo dõi bọn họ chằm chằm, lúc sau có một đứa bé rụt rè đem cái điện thoại của Dương Phụng Tê giao cho một gã đàn ông.

– Được… làm rất tốt, chạy đi chơi đi.

Gã đàn ông khen ngợi, đứa bé nhẹ nhàng thở ra, chạy một hơi ra ngoài .

– Ô…con mẹ nó.. thằng nhóc này này dốt quá rồi, cái điện thoại di động này đáng giá cao nhiêu tiền, trong tay người đàn bà kia có cái túi xách LV mới có giá trị, quá nhọ rồi..

– Đại ca , cái túi xách kia rất đáng tiền sao?

– Đương nhiên, cái túi xách kia là hàng hiệu, lúc trước tại Quảng Châu, tao lấy một cái loại thường, bán đi cũng được 5 vạn, cái này của đàn bà kia là hàng chính phẩm cao cấp, ít nhất bán cũng được trêи dưới 10 vạn, so với cái điện thoại này thì có lợi hơn nhiều…

– Vậy làm sao bây giờ? Nếu không kệ mẹ thằng đi theo người đàn bà kia , trực tiếp tiến lên đoạt lấy là được rồi, dù sao người chúng ta người nhiều mà.

– Cái con mẹ mày, chúng ta là trộm, chứ không phải cường đạo, nếu nói như vậy, nói không chừng sẽ đánh động đến cảnh sát , đến lúc đó chúng ta bị bắt đưa vào nhà tù ngồi xổm hết à?