Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Đột nhiên lên cơn bão nổi
Ngày đăng: 22:26 16/02/21
CHƯƠNG 680 : ĐỘT NHIÊN LÊN CƠN BÃO NỔI.
– Em không cần dọa người như vậy được không ! Đúng rồi, gần đây nếu có thời gian rãnh, em hãy rủ Cố Hiểu Manh hẹn đi ra ngoài chơi đùa, hoặc là chúng ta cùng đến nhà nàng chơi cũng được.
Đinh Nhị Cẩu nhớ tới lời Dương Hiểu ủy thác, sẵn dịp gặp Đường Tình Tình ở đây, sớm đem chuyện này nói ra , dù sao các nàng cũng là bạn tốt với nhau.
– Có ý gì ? Anh nói muốn đem Cố Hiểu Manh hẹn đi ra ngoài chơi đùa, chơi cái gì? Sẽ không phải là cũng muốn cái chuyện kia chứ ?
Đường Tình Tình giật mình hỏi .
– Trời ơi em suy nghĩ cái gì vậy?
– Em nói gì sai sao..
Đường Tình Tình giả bộ gương mặt như người vô tội .
– Em thật là…. đêm qua lúc ăn cơm, dì Dương có nói với anh, là rất lo lắng cho Cố Hiểu Manh, rất sợ Hiểu Manh sau này mắc bệnh trầm cảm, dì Dương nhờ anh mang Hiểu Manh đi ra ngoài chơi một chút, điều anh lo lắng là anh cũng không có khả năng thuyết phục hẹn Hiểu Manh đi ra ngoài, chỉ có em là phù hợp vì là bạn bè với nhau….
Đinh Nhị Cẩu vừa muốn nói thêm thì trông thấy một số người từ trong phòng bệnh Cố Thanh Sơn đã ra ngoài…
– Đi … chúng ta vào xem.
Đinh Nhị Cẩu nhấc chân cầm lấy đồ vật, tranh thủ thời gian bước vào phòng bệnh, hắn đoán chừng một lát sau lại có người đến thăm. .
– Tiểu Đinh đến rồi à..
Dương Hiểu vừa trông thấy Đinh Nhị Cẩu, liền nói.
Đinh Nhị Cẩu không có đáp lời, để hoa quả xuống, liền đến bên cạnh giường bệnh Cố Thanh Sơn cúi đầu nhận lỗi.
– Cố chủ nhiệm.. là cháu sai rồi, tối hôm qua đúng ra phải khuyên Cố chủ nhiệm đừng uống nhiều rượu như vậy, đã vậy mà còn cứ mời rượu Cố chủ nhiệm, về sau cháu sẽ không dám nữa.
Đinh Nhị Cẩu vốn là trong mắt Cố Thanh Sơn chính là một thằng nhóc , tối hôm qua sở ông dĩ uống nhiều như vậy, cũng là bởi vì cao hứng, nếu Cố Thanh Sơn không muốn uống rượu của hắn mời, hắn làm sao dám rót rượu cho lãnh đạo uống, đúng ra đạo lý kia ai cũng hiểu, nhưng Đinh Nhị Cẩu có thể vượt lên trước, đem trách nhiệm mời rượu này này nắm vào trêи người mình, đủ thấy tiểu tử này ý nghĩ rất là linh hoạt .
– Hừ ..anh còn biết mình sai rồi hả ? Chưa từng thấy qua ai như anh vậy, tối hôm qua cha của tôi đã không muốn uống, mà anh cứ mời uống, tại đây không chào đón anh đâu, anh đi ra ngoài đi.
Cố Thanh Sơn không có nói gì, nhưng ở bên cạnh là Cố Hiểu Manh không nhịn, nàng thấy Đinh Nhị Cẩu lại xuất hiện thì đã cực kỳ bất mãn, cũng như tối hôm qua trong tiệc rượu, nàng cũng thật không ngờ Đinh Nhị Cẩu sẽ có mắt ở đó, nếu biết rõ Đinh Nhị Cẩu sẽ xuất hiện, thì nàng đã là không đi mà ở nhà .
– Manh Manh … sao con lại nói như vậy?
Dương Hiểu lặng lẽ túm tay áo của Cố Hiểu Manh, ra hiệu nàng không nên nói nữa.
– Không phải sao, Đinh Trường Sinh, có phải là anh thấy đã cứu tôi, cho nên cho là đại ân nhân của nhà tôi, anh cứ nói thẳng ra đi, muốn cái gì, muốn nhà của chúng tôi phải cảm tạ anh như thế nào mới được, còn nếu muốn tôi dập đầu cảm tạ anh, tôi hiện tại sẽ liền dập đầu …
Cố Hiểu Manh dần dần đã mất đi lý trí, tại trong phòng bệnh lớn tiếng nói.
Dương Hiểu không nói được cái gì nữa, Cố Thanh Sơn sắc mặt tái xanh, ông cũng thật sự là không thể tưởng được, con gái mình bình thường tao nhã lịch sự, tại sao lại nói ra những lời như vậy, trong lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đường Tình Tình nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, nàng biết là Đinh Nhị Cẩu bây giờ là người khó xử nhất, gặp phải tình huống như thế này, hắn có thể nói được cái gì, cái gì cũng không thể nói, không thể giải thích, không thể phản bác, nhưng Cố Hiểu Manh vẫn chưa có ý định buông tha hắn, tiếp tục dùng lời nói cay độc liên tiếp.
– Có phải là lúc cứu tôi, thật không ngờ cha của tôi là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ, bây giờ biết rồi, liền muốn bám theo phải không ? Tôi nói cho anh biết, cha tôi không phải là người như vậy, anh đừng hòng muốn từ Cố gia được bất kỳ vật gì . . .
– Chủ nhiệm Cổ… cháu xin đi trước.
Đinh Nhị Cẩu đè nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng cười gượng, chào từ biệt với Cố Thanh Sơn, rồi hướng qua bên Dương Hiểu gật gật đầu chào, hoàn toàn không để ý đến Cố Hiểu Manh đang lớn tiếng quát lớn, hắn quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Đối với Cố Hiểu Manh đột nhiên lên cơn bão nổi, Đường Tình Tình cũng trợn mắt há hốc mồm, nàng cũng không rõ ràng lắm vì cái gì mà bạn tốt của mình Đường Tình Tình có thể làm như vậy.
Khi nhìn thấy cái người bị chính mình mắng đã rời khỏi phòng, Cố Hiểu Manh mớí ngưng lời, cũng không nhìn ai, chạy vào bên trong toilet khóc lớn lên , Đường Tình Tình muốn vào, nhưng bị Dương Hiểu chặn lại .
– Cứ để cho nó khóc đi, phát tiết một chút cũng tốt, cháu chạy ra nói với Tiểu Đinh giùm dì một tiếng, thay chúng ta nói lời xin lỗi, nói hắn đừng có để trong lòng.
Dương Hiểu nhỏ giọng nói, lúc này Cố Thanh Sơn sắc mặt lại càng khó coi, Đường Tình Tình biết rõ lúc này cũng không thích hợp ở lại chỗ này, vì vậy nhanh đi ra ngoài đuổi theo Đinh Nhị Cẩu .
Đinh Nhị Cẩu vừa mới lên xe, chưa kịp khởi động xe chạy, Đường Tình Tình đã đuổi tới , nói thật hắn cũng không rõ ràng lắm vì sao Cố Hiểu Manh đột nhiên bão nổi, chẳng lẽ con em cán bộ cao cấp đều có tính tình khó chịu như vậy, nhưng mình nói chuyện cùng với Cố Thanh Sơn, cũng chẳng qua là khách sáo mà thôi, cha của ngươi không muốn uống, ta còn có thể nắm lỗ mũi của cha người rót vào à , thật sự là nói chuyện không màng đến đạo lý.
– Anh có tiện đường cho en quá giang về với.
Đường Tình Tình không khách sáo, tự mở cửa xe liền ngồi xuống.
– Xin lỗi, không tiện đường, anh còn có việc, em tự đón xe đi đi.
Đinh Nhị Cẩu vừa gặp một con em cán bộ cao cấp như vậy đang bực mình không muốn để ý tới nữa rồi, tuy Đường Tình Tình cũng chưa thể xem là cái gì con em cán bộ cao cấp, nhưng bây giờ hắn cũng không muốn cùng Đường Linh Linh có quan hệ gì nữa .
– Tức giận? Giận cá chém thớt à? Thiệt là … Hiểu Manh cũng là nhất thời kϊƈɦ động mới nói ra lời kia, anh cũng đừng để trong lòng, không phải mới vừa rồi anh mới nói muốn em đem Cố Hiểu Manh, hẹn đi ra ngoài cùng vui đùa sao, giờ thì trở nên như vậy ? Em thấy đàn ông các anh so con gái tụi em còn giỏi thay đổi hơn, không thể tin được.
– Được rồi….được rồi…việc này đến đây thì dừng lại đi, tôi cũng không muốn gặp lại Hiểu Manh, em có thấy dáng điệu của Hiểu Manh xem ta như là kẻ thù vậy, anh cũng không dám cùng nàng có quan hệ gì nữa, em có thời gian thì chuyển cáo với dì Dương, anh lực bất tòng tâm.
– Ai.. ai… anh là đàn ông mà như vậy sao? Cố Hiểu Manh gặp phải khuất nhục lớn như vậy mà anh còn cố chấp. Đúng rồi .. về chuyện này em còn muốn tâm sự với anh, như vậy đi ..dù sao hiện tại em cũng đang rãnh, chi bằng anh mời em uống ly cà phê đi.
– Dựa vào cái gì?
Đinh Nhị Cẩu bất mãn nói .
– Hừ… lòng dạ hẹp hòi, thôi được, vậy em mời anh cà phê được chưa ? Em thật sự có chính sự cùng anh trao đổi, đi …đi qua quán cà phê bên kia đường kìa.
– Em không cần dọa người như vậy được không ! Đúng rồi, gần đây nếu có thời gian rãnh, em hãy rủ Cố Hiểu Manh hẹn đi ra ngoài chơi đùa, hoặc là chúng ta cùng đến nhà nàng chơi cũng được.
Đinh Nhị Cẩu nhớ tới lời Dương Hiểu ủy thác, sẵn dịp gặp Đường Tình Tình ở đây, sớm đem chuyện này nói ra , dù sao các nàng cũng là bạn tốt với nhau.
– Có ý gì ? Anh nói muốn đem Cố Hiểu Manh hẹn đi ra ngoài chơi đùa, chơi cái gì? Sẽ không phải là cũng muốn cái chuyện kia chứ ?
Đường Tình Tình giật mình hỏi .
– Trời ơi em suy nghĩ cái gì vậy?
– Em nói gì sai sao..
Đường Tình Tình giả bộ gương mặt như người vô tội .
– Em thật là…. đêm qua lúc ăn cơm, dì Dương có nói với anh, là rất lo lắng cho Cố Hiểu Manh, rất sợ Hiểu Manh sau này mắc bệnh trầm cảm, dì Dương nhờ anh mang Hiểu Manh đi ra ngoài chơi một chút, điều anh lo lắng là anh cũng không có khả năng thuyết phục hẹn Hiểu Manh đi ra ngoài, chỉ có em là phù hợp vì là bạn bè với nhau….
Đinh Nhị Cẩu vừa muốn nói thêm thì trông thấy một số người từ trong phòng bệnh Cố Thanh Sơn đã ra ngoài…
– Đi … chúng ta vào xem.
Đinh Nhị Cẩu nhấc chân cầm lấy đồ vật, tranh thủ thời gian bước vào phòng bệnh, hắn đoán chừng một lát sau lại có người đến thăm. .
– Tiểu Đinh đến rồi à..
Dương Hiểu vừa trông thấy Đinh Nhị Cẩu, liền nói.
Đinh Nhị Cẩu không có đáp lời, để hoa quả xuống, liền đến bên cạnh giường bệnh Cố Thanh Sơn cúi đầu nhận lỗi.
– Cố chủ nhiệm.. là cháu sai rồi, tối hôm qua đúng ra phải khuyên Cố chủ nhiệm đừng uống nhiều rượu như vậy, đã vậy mà còn cứ mời rượu Cố chủ nhiệm, về sau cháu sẽ không dám nữa.
Đinh Nhị Cẩu vốn là trong mắt Cố Thanh Sơn chính là một thằng nhóc , tối hôm qua sở ông dĩ uống nhiều như vậy, cũng là bởi vì cao hứng, nếu Cố Thanh Sơn không muốn uống rượu của hắn mời, hắn làm sao dám rót rượu cho lãnh đạo uống, đúng ra đạo lý kia ai cũng hiểu, nhưng Đinh Nhị Cẩu có thể vượt lên trước, đem trách nhiệm mời rượu này này nắm vào trêи người mình, đủ thấy tiểu tử này ý nghĩ rất là linh hoạt .
– Hừ ..anh còn biết mình sai rồi hả ? Chưa từng thấy qua ai như anh vậy, tối hôm qua cha của tôi đã không muốn uống, mà anh cứ mời uống, tại đây không chào đón anh đâu, anh đi ra ngoài đi.
Cố Thanh Sơn không có nói gì, nhưng ở bên cạnh là Cố Hiểu Manh không nhịn, nàng thấy Đinh Nhị Cẩu lại xuất hiện thì đã cực kỳ bất mãn, cũng như tối hôm qua trong tiệc rượu, nàng cũng thật không ngờ Đinh Nhị Cẩu sẽ có mắt ở đó, nếu biết rõ Đinh Nhị Cẩu sẽ xuất hiện, thì nàng đã là không đi mà ở nhà .
– Manh Manh … sao con lại nói như vậy?
Dương Hiểu lặng lẽ túm tay áo của Cố Hiểu Manh, ra hiệu nàng không nên nói nữa.
– Không phải sao, Đinh Trường Sinh, có phải là anh thấy đã cứu tôi, cho nên cho là đại ân nhân của nhà tôi, anh cứ nói thẳng ra đi, muốn cái gì, muốn nhà của chúng tôi phải cảm tạ anh như thế nào mới được, còn nếu muốn tôi dập đầu cảm tạ anh, tôi hiện tại sẽ liền dập đầu …
Cố Hiểu Manh dần dần đã mất đi lý trí, tại trong phòng bệnh lớn tiếng nói.
Dương Hiểu không nói được cái gì nữa, Cố Thanh Sơn sắc mặt tái xanh, ông cũng thật sự là không thể tưởng được, con gái mình bình thường tao nhã lịch sự, tại sao lại nói ra những lời như vậy, trong lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đường Tình Tình nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, nàng biết là Đinh Nhị Cẩu bây giờ là người khó xử nhất, gặp phải tình huống như thế này, hắn có thể nói được cái gì, cái gì cũng không thể nói, không thể giải thích, không thể phản bác, nhưng Cố Hiểu Manh vẫn chưa có ý định buông tha hắn, tiếp tục dùng lời nói cay độc liên tiếp.
– Có phải là lúc cứu tôi, thật không ngờ cha của tôi là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ, bây giờ biết rồi, liền muốn bám theo phải không ? Tôi nói cho anh biết, cha tôi không phải là người như vậy, anh đừng hòng muốn từ Cố gia được bất kỳ vật gì . . .
– Chủ nhiệm Cổ… cháu xin đi trước.
Đinh Nhị Cẩu đè nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng cười gượng, chào từ biệt với Cố Thanh Sơn, rồi hướng qua bên Dương Hiểu gật gật đầu chào, hoàn toàn không để ý đến Cố Hiểu Manh đang lớn tiếng quát lớn, hắn quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Đối với Cố Hiểu Manh đột nhiên lên cơn bão nổi, Đường Tình Tình cũng trợn mắt há hốc mồm, nàng cũng không rõ ràng lắm vì cái gì mà bạn tốt của mình Đường Tình Tình có thể làm như vậy.
Khi nhìn thấy cái người bị chính mình mắng đã rời khỏi phòng, Cố Hiểu Manh mớí ngưng lời, cũng không nhìn ai, chạy vào bên trong toilet khóc lớn lên , Đường Tình Tình muốn vào, nhưng bị Dương Hiểu chặn lại .
– Cứ để cho nó khóc đi, phát tiết một chút cũng tốt, cháu chạy ra nói với Tiểu Đinh giùm dì một tiếng, thay chúng ta nói lời xin lỗi, nói hắn đừng có để trong lòng.
Dương Hiểu nhỏ giọng nói, lúc này Cố Thanh Sơn sắc mặt lại càng khó coi, Đường Tình Tình biết rõ lúc này cũng không thích hợp ở lại chỗ này, vì vậy nhanh đi ra ngoài đuổi theo Đinh Nhị Cẩu .
Đinh Nhị Cẩu vừa mới lên xe, chưa kịp khởi động xe chạy, Đường Tình Tình đã đuổi tới , nói thật hắn cũng không rõ ràng lắm vì sao Cố Hiểu Manh đột nhiên bão nổi, chẳng lẽ con em cán bộ cao cấp đều có tính tình khó chịu như vậy, nhưng mình nói chuyện cùng với Cố Thanh Sơn, cũng chẳng qua là khách sáo mà thôi, cha của ngươi không muốn uống, ta còn có thể nắm lỗ mũi của cha người rót vào à , thật sự là nói chuyện không màng đến đạo lý.
– Anh có tiện đường cho en quá giang về với.
Đường Tình Tình không khách sáo, tự mở cửa xe liền ngồi xuống.
– Xin lỗi, không tiện đường, anh còn có việc, em tự đón xe đi đi.
Đinh Nhị Cẩu vừa gặp một con em cán bộ cao cấp như vậy đang bực mình không muốn để ý tới nữa rồi, tuy Đường Tình Tình cũng chưa thể xem là cái gì con em cán bộ cao cấp, nhưng bây giờ hắn cũng không muốn cùng Đường Linh Linh có quan hệ gì nữa .
– Tức giận? Giận cá chém thớt à? Thiệt là … Hiểu Manh cũng là nhất thời kϊƈɦ động mới nói ra lời kia, anh cũng đừng để trong lòng, không phải mới vừa rồi anh mới nói muốn em đem Cố Hiểu Manh, hẹn đi ra ngoài cùng vui đùa sao, giờ thì trở nên như vậy ? Em thấy đàn ông các anh so con gái tụi em còn giỏi thay đổi hơn, không thể tin được.
– Được rồi….được rồi…việc này đến đây thì dừng lại đi, tôi cũng không muốn gặp lại Hiểu Manh, em có thấy dáng điệu của Hiểu Manh xem ta như là kẻ thù vậy, anh cũng không dám cùng nàng có quan hệ gì nữa, em có thời gian thì chuyển cáo với dì Dương, anh lực bất tòng tâm.
– Ai.. ai… anh là đàn ông mà như vậy sao? Cố Hiểu Manh gặp phải khuất nhục lớn như vậy mà anh còn cố chấp. Đúng rồi .. về chuyện này em còn muốn tâm sự với anh, như vậy đi ..dù sao hiện tại em cũng đang rãnh, chi bằng anh mời em uống ly cà phê đi.
– Dựa vào cái gì?
Đinh Nhị Cẩu bất mãn nói .
– Hừ… lòng dạ hẹp hòi, thôi được, vậy em mời anh cà phê được chưa ? Em thật sự có chính sự cùng anh trao đổi, đi …đi qua quán cà phê bên kia đường kìa.