Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Có một số việc không nên xem nhẹ

Ngày đăng: 22:27 16/02/21

CHƯƠNG 674 : CÓ MỘT SỐ VIỆC KHÔNG NÊN XEM NHẸ..

Ba người đứng tại ven đường nói chuyện một hồi lâu, Lý Cường vốn định mời Đinh Nhị Cẩu buổi tối đi ăn cơm chung, nhưng Đinh Nhị Cẩu vừa mới trở về, còn có hết mấy nơi cần chạy đến viếng thăm, cho nên buổi tối hôm nay chắc là không có thời gian.

– Như vậy đi, tôi biết cậu mới trở về chắc có nhiều việc, vậy đến lúc nào sắp đi, thì liên lạc với tôi, chúng ta tìm một chỗ uống chút rượu, coi như là tiễn đưa cậu đi, thế nào, nể mặt mũi chứ ?

Lý Cường lại đập Đinh Nhị Cẩu một quyền nói ra .

– Được, không thành vấn đề, lúc tôi còn công tác ở đồn công an anh đối với tôi cũng rất chiếu cố, nhất định là tôi sẽ sắp xếp cùng với anh uống rượu một lần trước khi đi mà.

– Ừ…. đến lúc đó tôi liên lạc nhé.

Lý Cường cùng Đinh Nhị Cẩu nắm chặc tay, rồi từng người lên xe rời đi.

Nhìn xem xe cảnh sát Lý Cường nhanh chóng chạy đi, Đinh Nhị Cẩu cười cười nói:

– Thật không ngờ Ly Cường bây giờ cũng đã trở thành một nhân vật đứng đầu, cũng thú vị thật.

– Đúng vậy, chắc em không biết, Lý Cường hiện tại rất trâu bò , nhưng hắn đối với em vẫn rất nể mặt, còn biết đuổi theo cùng em nói chuyện bạn bè , nghe nói hắn hiện giờ đang ôm đùi một lãnh đạo trêи huyện đấy, không biết là thật hay giả.

Đỗ Sơn Khôi nghiêng người nói với Đinh Nhị Cẩu.

– Lãnh đạo huyện? Lãnh đạo nào vậy?

– Hình như là hắn rất được bí thư huyện ủy Lâm Xuân Hiểu trọng dụng, nghe nói như vậy, nhưng cũng không chắc chắn lắm, nói tóm lại, thằng này hiện tại rất có uy thế.

Đỗ Sơn Khôi nói.

– Như thế nào vậy, anh bị hắn làm khó dễ sao?

Đinh Nhị Cẩu cau mày hỏi .

– Làm gì mà có, anh cùng hắn không có gì kết giao, bắn đại bác cũng không có tới chuyện gì liên quan đến.

– Há, Lâm Xuân Hiểu là đường đường một bí thư huyện ủy, làm sao lại biết trọng dụng hắn, có người giật dây sao?

– Không phải, hình như là lúc mới thành lập khu công nghiệp, tình trạng ở nơi đó trật tự an ninh không tốt, sau chuyện trưng thu đất, trộm vặt móc túi cùng đám lưu manh nổi lên không ít, ngay cả độ tuổi thiếu niên cũng có, Lâm bí thư rất tức giận, đã nói với trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ nhiều lần, với lại trong khu công nghiệp, rất nhiều xí nghiệp đều đến trách cứ với phòng làm việc của Lâm Xuân Hiểu, chuyện này làm cho Lâm bí thư bực mình, cho nên trực tiếp liền gọi điện thoại cho đồn công an ở khu công nghiệp, kết quả là Lý Cường thằng này cũng là nhân vật dữ tợn, một tháng không đến, bắt hơn 70 người , ngay sau đó tình huống trị an khu công nghiệp về cơ bản đã được cải thiện, anh nghe nói Lý Cường này mạnh tay đến mức ngay cả những tên móc túi mới hơn 10 tuổi, hắn cũng đều bắt mang về đồn công an nhốt lại một tuần, còn bắt cho người trong nhà cầm tiền đóng phạt lên chuộc người.

Đỗ Sơn Khôi nói rất nhẹ nhõm, nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng cảm giác được, tình hình lúc đó chắc chắn là dầu sôi lửa bỏng.

– Ha ha, em không hiểu được trưởng công an Trần Quân Vĩ đầu óc ra sao nữa , bộ ông ta không biết Lâm Xuân Hiểu là bí thư huyện ủy hay sao, một trưởng công an huyện mà không nghe theo lời của bí thư huyện ủy, ông ta có phải là muốn về hưu sớm hơn một chút à?

Đinh Nhị Cẩu không hiểu vì cái gì mà Trần Quân Vĩ lại như thế nào mà không làm theo ý của bí thư Lâm Xuân Hiểu.

– Sau khi em đi , tình hình trong huyện rất rối loạn, trước kia là Lâm Xuân Hiểu do từ trêи thành phố điều xuống, có thể nói là được lệnh của lãnh đạo thành phố, với lại cô ấy bản thân xuất thân từ Ban Kỷ Luật Thanh Tra, cho nên trong huyện, dàn cán bộ đều sợ cô ấy vài ba phần, nhưng từ nửa năm nay, chủ tịch huyện Vu Toàn Phương làm sao có thể cam tâm chịu đựng tiếp tục như vậy, cho nên tiến tới một bước, ngoại trừ ông ta rời khỏi huyện Hải Dương hoặc là là đem Lâm bí thư tống đi, vì vậy cán bộ trong huyện thời gian dần trôi qua lại đoàn kết chung quanh chủ tịch huyện Vu Toàn Phương, Trần Quân Vĩ là một trong những người đó.

– Mẹ kiếp…tình hình phức tạp như vậy sao, nhưng bì thư Lâm Xuân Hiểu cũng không phải là một người dễ dàng mặc cho người chém giết, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ a.

– Đúng vậy, nhưng những chuyện này thì anh không biết, chuyện biết được cũng là đều nghe tin vĩa hè trong quán cơm mà thôi, coi như cũng chẳng biết thật giảm, chứ anh cũng đâu có rõ ràng như vậy.

Đỗ Sơn Khôi cười nói, đúng ra hắn nói không sai mà là hoàn toàn đúng, có đôi khi trêи bàn rượu hoặc quán cơm những tin đồn đãi đều có căn cứ, không có lửa thì làm sao có khói.

Đinh Nhị Cẩu từ lúc rời khỏi huyện Hải Dương, hắn cũng chưa từng có nghĩ tới ngày trở về, nhưng lúc này đây mới phát hiện, mình đối với cái nơi từng là căn cứ địa này đã là xa lạ như thế rồi, mình có căn cơ ở chỗ này, tất cả nguồn kinh tế cũng ở nơi đây, nhưng tựa hồ mình chỉ chú ý đến việc lợi nhuận của cá nhân mình ở đây, mà không có chú ý tới những biến đổi lớn trong chốn quan trường nơi này.

Trước đây hắn có mối quan hệ tại ủy ban huyện, ở bên trong có một Hồ Giai Giai, bên huyện ủy thì có một La Hương Nguyệt, nhưng từ khi hắn rời bỏ nơi đây đến, những mối quan hệ này cũng đều bỏ xuống, nên biết là quan hệ nhân mạch thì cần phải duy trì, nếu như một thời gian dài không có qua lại kết giao, giữa lẫn nhau cảm giác xa lạ sẽ dần dần phát triển, hơn nữa bởi vì không có chung hoàn cảnh sinh hoạt cùng cảm thụ bên trong quan trường, tiếng nói chung cũng càng ngày sẽ càng ít đi, sẽ có một ngày thì người quen sẽ trở thành xa lạ.

Đinh Nhị Cẩu vừa lái xe vừa nghĩ đến những vấn đề này, Đỗ Sơn Khôi thấy Đinh Nhị Cẩu đang trầm tư, cũng không có quấy rầy nói gì thêm nữa, chính lão đạo sĩ thầy của Đỗ Sơn Khôi đã từng nói qua, gã Dinh Trường Sinh không đơn giản, tuổi còn trẻ, có đảm lượng, đồng thời ông thầy đạo sĩ còn âm thầm xem tướng của Đinh Nhị Cẩu, đoán rằng cả đời Đinh Nhị Cẩu sẽ là đại phú đại quý, ông thầy đạo sĩ đã nói với Đỗ Sơn Khôi bất cứ chuyện gì xảy ra, lúc nào cũng nên đi theo Đinh Nhị Cẩu, như vậy bản thân của Đỗ Sơn Khôi sẽ không lo chuyện cớm gạo áo tiền gì đâu.

Lời của người khác có thể không tin, đối với đã một con người đã từng đi lính lại được đảng giáo ɖu͙ƈ, Đỗ Sơn Khôi không tin vào số mệnh, nhưng từ khi hắn tham gia quân ngũ cho đến ngày hôm nay, lão đạo sĩ tính toán đoán số mạng đều nhất nhất ứng nghiệm, cho nên Đỗ Sơn Khôi buộc lòng phải tin vào lời của ông thầy đạo sĩ của mình.

Quả nhiên như Đỗ Sơn Khôi nói, nữ bác sĩ của huyện Hải Dương chính là Trần Lệ Hồng đang mặc bộ quần áo màu trắng ngồi xổm ở trong cái sân nhỏ đảo thuốc đang phơi, bên cạnh còn có một bộ dao gắn trêи bệ gỗ, Đinh Nhị Cẩu biết con dao đó là dùng để sắt thuốc, hắn nhìn thoáng qua, nàng đang ngồi chồm hổm, lúc hai chân khép lại thì hình dáng cái âʍ ɦộ ẩn giấu phía trong cái quần dài bị đè ép phồng nhô cao lên, lúc nàng hơi dạng chân ra, thì cái mu âʍ ɦộ bẹt ra tựa như một bàn tay úp ngược lại từ vị trí dưới háng thật là mê người, còn ông lão Vương Gia Sơn thì vừa sắt thuốc vừa hướng dẫn lấy Trần Lệ Hồng đảo thuốc.

– Uả .. cháu trở về đấy à?

Lão gia tử ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu mang theo đồ đạc bước vào .

– Hì…cháu về thăm ông đấy, khí sắc nhìn qua không tệ, khôi phục cũng tốt lắm, mấy ngày nay cháu rãnh, ông đi với cháu lên tỉnh kiểm tra lại sức khỏe một chút , đừng để đến lúc lại bị tái phát thì khổ.

Vương Gia Sơn nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, trong lòng vô cùng cao hứng, lập tức toàn bộ công việc bỏ hết đứng dậy đón hắn, trong tay còn nhận lấy đồ đạc của Đinh Nhị Cẩu cầm trong tay, không chút khách sáo.

Đinh Nhị Cẩu cứu mạng ông hai lần, lần đầu tiên là ở gặp ở trêи đường lúc ông đi khiếu kiện, nếu lần đó không có Đinh Nhị Cẩu, Vương Gia Sơn có thể về đến cố hương hay không thì cũng rất là khó nói, lần thứ hai chính là lần phải phẩu thuật, nếu không có Đinh Nhị Cẩu kiên trì, đoán chừng Vương Gia Sơn cũng có thể sẽ kéo dài mạng mình thêm được vài năm, nhưng sức khỏe thì không thể nào triệt để tốt như thế này được.