Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Phát hiện không mặc cái áo ngực
Ngày đăng: 22:27 16/02/21
CHƯƠNG 676 : PHÁT HIỆN KHÔNG MẶC CÁI ÁO NGỰC.
Phương Lệ Hồng mỗi lần đến là chạy xe đạp điện tới, nhưng Vương Gia Sơn vì muốn tạo cho Đinh Nhị Cẩu một cơ hội, nên bảo Đinh Nhị Cẩu để xe của Phương Lệ Hồng để phía sau cốp xe, nhờ Đinh Nhị Cẩu lái xe đưa Phương Lệ Hồng trở về nhà giùm.
Đinh Nhị Cẩu cũng không muốn vừa về làm cho ông buồn phiền, rất nghe theo lời ông đưa Phương Lệ Hồng trở về, nhưng vừa ra khỏi cuối thôn, Phương Lệ Hồng liền bảo Đinh Nhị Cẩu ngừng xe .
– Làm gì vậy? Tôi đều đưa cô trở về , chỉ một phát nhấn ga là tới rồi, đừng xuống, để tôi đưa cô trở về, muốn về nhà hay là trở lại bệnh viện?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Anh để tôi để cho tôi tự mình chạy xe đạp trở về là được rồi, tôi biết anh không có muốn tự mình đưa tôi về đâu, chẳng qua là không muốn lão gia tử buồn lòng mà thôi.
– Sao cô lại nói như vậy chứ, tôi rất vui lòng tiễn cô trở về đấy, à..gã viện trưởng kia, bây giờ có còn dây dưa với cô không vậy ? Nếu ông ta còn dám chọc giận cô, tôi sẽ tìm đến hắn phế đi .
Đinh Nhị Cẩu ngậm điếu thuốc, bá khí nói ra.
– Anh quản được sao ? Anh là gì của tôi mà quản đến chuyện của tôi?
Phương Lệ Hồng cũng muốn nói chuyện nhẹ nhàng cùng Đinh Nhị Cẩu, trước đây đúng ra nếu không có Đinh Nhị Cẩu đứng ra hóa giải, nói không chừng mình vì muốn ở lại bệnh viện huyện công tác, thì đã ủy thân vào tay viện trưởng rồi, nhưng nàng nghỉ đến mình, dù sao cũng là đường đường một thạc sĩ, lại bị Đinh Nhị Cẩu dùng một loại thái độ không quan tâm đối đãi, chỉ thỉnh thoảng hắn nhìn lén dưới hạ bộ của nàng mà thôi, trong nội tâm nàng thấy không công bằng.
– Ha ha, nghe lén phải không, cô có muốn biết vừa rồi ông trong phòng cùng ta nói cái gì không?
– Hừ…không muốn biết.
Phương Lệ Hồng gắt gỏng nói ra, kỳ thật trong nội tâm nàng rất muốn biết, phụ nữ thường thường đều là khẩu thị tâm phi, ngươi nếu là quả thật không nói, nàng mới hận ngươi.
– Ông nói để cho tôi lấy cô…cô nói tôi phải làm sao bây giờ chứ?
Đinh Nhị Cẩu nói bình thản như là chuyện của người khác vậy, bởi vì khi nói xong câu này, trêи khuôn mặt vẫn không có sắc thái gì khác thường, tựa như là việc này không có quan hệ gì với hắn.
Tuy Phương Lệ Hồng cũng hơi loáng thoáng đoán được Vương Gia Sơn cùng Đinh Nhị Cẩu nói thầm thì cái chuyện gì, nhưng nếu thật là từ trong miệng Đinh Nhị Cẩu nói ra, nàng vẫn rất ngượng ngùng.
– Ông nói cô là học trò chân truyền của ông, tôi là cháu nuôi, kết hợp để phì thủy bất lưu ngoại nhân điền, nhưng nếu làm thế, tôi có cảm giác mình có chút chịu thiệt , cho nên . . .
– Cái gì ? Anh chịu thiệt? Anh thiệt thòi cái gì?
Phương Lệ Hồng cảm thấy thằng này nói quá buồn cười, mình chưa nói gì mà hắn đã lo chịu thiệt, nhưng khi những lời này thốt ra, nàng mới ý thức tới chính mình rơi vào cái bẫy của Đinh Nhị Cẩu thiết kế.
– Đương nhiên là bị thua thiệt, ông tính như vậy là không công bình, chị nghĩ đi, cô là học trò của ông, tôi chỉ là cháu, lấy nhau thì bối phận liền rối loạn, tôi phải gọi cô là gì đây?
– Đương nhiên là gọi tôi bằng cô ..hì hì . . .
Phương Lệ Hồng bị Đinh Nhị Cẩu hỏi mà phải phì cười.
– Hừ, cô cũng không phải là Tiểu Long Nữ, à.. rốt cuộc là cô về nhà hay là đến bệnh viên?
– Tôi về nhà… đưa tôi về nhà ..
Phương Lệ Hồng ngưng cười nói .
Phương Lệ Hồng sau khi suy nghĩ lại, cảm thấy mình cũng không phải là một cô gái mới lớn rồi, có nói chuyện gì, cũng không cần phải như một cô bé giận dỗi nhăn nhó khó chịu như vậy .
– Trường Sinh, hiện tại anh có bạn gái chưa?
– Bạn gái? Cô hỏi chuyện này để làm gì, cô từ khi nào thì bắt đầu quan tâm chuyện của tôi vậy?
– Không có việc gì, chỉ là thuận miệng hỏi qua mà thôi, nếu như ….
– Không có bạn gái chính thức, nếu như cái gì …. Đừng nói là sẽ yêu thương tôi đấy.
Đinh Nhị Cẩu suýt chút nữa thì thắng gấp dừng lại ở ven đường.
– Ưm.. cũng không phải ? Anh nhận xét thấy con người của tôi như thế nào ?
Phương Lệ Hồng hận không thể muốn tìm một cái lỗ để chui vào, khi còn trong trường học có bao nhiêu là nam sinh tranh giành đối với mình xum xoe, đến bây giờ thì mình như bị trời quả báo, còn phải đuổi ngược lại hắn, thật sự là ngày hôm nay mắc cái phải gió gì vậy trời..
– Cô…cô rất tốt, thông minh, hiền lành, hiếu thuận, tóm lại mọi mặt đều tốt, đúng rồi , còn rất ….ôn nhu.
– Thật sao? Tôi có tốt như vậy sao?
Phương Lệ Hồng trong nội tâm chợt gấp, nàng nghĩ thầm « ngươi là một đại nam nhân bộ không thể chủ động một chút sau ? Ta có nhiều chỗ tốt như vậy, ngươi vì cái gì mà còn giả ngu? »
Phương Lệ Hồng định muốn nói thêm thì đã không có thời gian, bởi vì trước mặt đã đến nhà của Phương Lệ Hồng.
Khi chiếc xe ngừng lại trước cửa cổng nhà, tâm trạng của Phương Lệ Hồng vẫn còn có nhiều ngổn ngang, xuống xe cũng không nói được câu gì với Đinh Nhị Cẩu nữa rồi.
– Ồ chị….đã về, anh ta là ai vậy?
Đang lúc Đinh Nhị Cẩu tháo gở chiếc xe đạp điện ra, từ trong nhà của Phương Lệ Hồng lao ra một cái cô gái trẻ tuổi, nhìn về phía trêи tầm 17-18 tuổi, nhưng đã triển hiện ra một mỹ nhân sắc nước hương trời trong tương lai, chỉ là dáng người bây giờ vẫn còn hơi chút thon gầy, nhưng vẫn cao hơn so với Phương Lệ Hồng.
– Hiểu Lam, giúp chị cầm lấy đồ đạc cái.
Phương Lệ Hồng chỉ túi đồ bên vị trí kế bên tài xế .
– Chị à… có phải đây là anh rể tương lai không vậy ?
Hiểu Lam nhìn Đinh Nhị Cẩu đầy lòng hiếu kỳ.
– Nói bậy gì đấy, đây là bạn của chị tên là Đinh Trường Sinh, còn đây là em gái của tôi tên là Phương Hiểu Lam, nàng không hiểu chuyện, anh đừng để ý.
Phương Lệ Hồng đỏ mặt nói ra .
Lúc này trong sân bước ra một người đàn ông ăn mặc theo lối nhà nông đàn ông người, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc, đối mắt cảnh giác quan sát ngó lấy Đinh Nhị Cẩu, lại nhìn qua con gái Phương Lệ Hồng của mình.
-Con đã về rồi à, bằng hữu của con hả? Sao không mời vào trong nhà ngồi uống chén nước?
Nhìn thấy trêи mặt con gái mình đỏ ửng, người đàn ông tựa hồ đã hiểu ra chuyện gì, con gái mình học hành đã xong xuôi, tuy trong công tác của nàng làm cho có nhiều người khác hâm mộ, nhưng về chuyện hôn sự của Phương Lệ Hồng lại làm cho ông rất phát sầu, sức khỏe của ông không được tốt lắm, làm việc nặng chẳng được, còn phải nuôi sống mấy người trong nhà, ông vẫn muốn gả con gái lớn ra ngoài, ít nhất tìm người có chút thực lực về kinh tế, như vậy thì còn có thể chia sẽ một ít khó khăn ở trong nhà, nhưng Phương Lệ Hồng đến giờ cũng chưa chọn ai, còn ông lựa chọn thì không chịu, cho nên đến bây giờ nàng cũng không có gặp được người thích hợp, không nghĩ đến hôm nay bất ngờ vô thanh vô tức lại có một người thanh niên đến nhà rồi .
– Đúng đấy, vào trong nhà uống ly nước đi anh rể.
Phương Hiểu Lam lá gan so với Phương Lệ Hồng thì lớn hơn, nhìn qua thấy tính cách có vẻ là rất hào sảng, nàng rất tự nhiên tiến lên, khoác lên cánh tay Đinh Nhị Cẩu, như là sợ hắn chạy mất vậy.
Đinh Nhị Cẩu cũng không có tránh ra, bởi vì hắn giờ phút này hoàn toàn bị cái mùi trêи người của Phương Hiểu Lam mê hoặc, nó không phải là mùi thơm nước hoa hoặc cái gì khác, mà là một cái mùi dịu nhè nhẹ khó tả, tựa như đó là cái mùi bên trong cơ thể của người con gái trong trắng mới lớn..
– Đúng đấy, vào trong nhà uống ly nước đi anh rể.
Phương Hiểu Lam lá gan so với Phương Lệ Hồng thì lớn hơn, nhín qua thấy tính cách có vẻ là rất hào sảng, nàng rất tự nhiên tiến lên, khoác lên cánh tay Đinh Nhị Cẩu, như là sợ hắn chạy mất vậy.
Đinh Nhị Cẩu cũng không có tránh ra, bởi vì hắn giờ phút này hoàn toàn bị cái mùi trêи người của Phương Hiểu Lam mê hoặc, nó không phải là mùi thơm nước hoa hoặc cái gì khác, mà là một cái mùi dịu nhè nhẹ khó tả, tựa như đó là cái mùi bên trong cơ thể của người con gái trong trắng mới lớn..
Nguyên lai Phương Hiểu Lam đi gần sát với hắn, vừa đi vừa kéo, nên vô tình lại đem bộ ngực vừa phải săn chắc của nàng thỉnh thoảng cứ hồn nhiên như vậy chạm vào cánh tay của hắn, Đinh Nhị Cẩu thậm chí cũng có thể xem thấy đôi bầu иɦũ ɦσα tròn nhỏ của nàng đang đẩy cái áo hơi nhô cao lên hai đầu núm иɦũ ɦσα nhỏ xíu dưới lớp vải dày màu nâu đen thông thường của con gái nhà nông, lẽ nào nàng không có mặc áo nịt ngực…. hắn bất chợt cảm thấy một luồng nhiệt lực từ bụng dưới từ từ dâng lên.
.
Phương Lệ Hồng mỗi lần đến là chạy xe đạp điện tới, nhưng Vương Gia Sơn vì muốn tạo cho Đinh Nhị Cẩu một cơ hội, nên bảo Đinh Nhị Cẩu để xe của Phương Lệ Hồng để phía sau cốp xe, nhờ Đinh Nhị Cẩu lái xe đưa Phương Lệ Hồng trở về nhà giùm.
Đinh Nhị Cẩu cũng không muốn vừa về làm cho ông buồn phiền, rất nghe theo lời ông đưa Phương Lệ Hồng trở về, nhưng vừa ra khỏi cuối thôn, Phương Lệ Hồng liền bảo Đinh Nhị Cẩu ngừng xe .
– Làm gì vậy? Tôi đều đưa cô trở về , chỉ một phát nhấn ga là tới rồi, đừng xuống, để tôi đưa cô trở về, muốn về nhà hay là trở lại bệnh viện?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Anh để tôi để cho tôi tự mình chạy xe đạp trở về là được rồi, tôi biết anh không có muốn tự mình đưa tôi về đâu, chẳng qua là không muốn lão gia tử buồn lòng mà thôi.
– Sao cô lại nói như vậy chứ, tôi rất vui lòng tiễn cô trở về đấy, à..gã viện trưởng kia, bây giờ có còn dây dưa với cô không vậy ? Nếu ông ta còn dám chọc giận cô, tôi sẽ tìm đến hắn phế đi .
Đinh Nhị Cẩu ngậm điếu thuốc, bá khí nói ra.
– Anh quản được sao ? Anh là gì của tôi mà quản đến chuyện của tôi?
Phương Lệ Hồng cũng muốn nói chuyện nhẹ nhàng cùng Đinh Nhị Cẩu, trước đây đúng ra nếu không có Đinh Nhị Cẩu đứng ra hóa giải, nói không chừng mình vì muốn ở lại bệnh viện huyện công tác, thì đã ủy thân vào tay viện trưởng rồi, nhưng nàng nghỉ đến mình, dù sao cũng là đường đường một thạc sĩ, lại bị Đinh Nhị Cẩu dùng một loại thái độ không quan tâm đối đãi, chỉ thỉnh thoảng hắn nhìn lén dưới hạ bộ của nàng mà thôi, trong nội tâm nàng thấy không công bằng.
– Ha ha, nghe lén phải không, cô có muốn biết vừa rồi ông trong phòng cùng ta nói cái gì không?
– Hừ…không muốn biết.
Phương Lệ Hồng gắt gỏng nói ra, kỳ thật trong nội tâm nàng rất muốn biết, phụ nữ thường thường đều là khẩu thị tâm phi, ngươi nếu là quả thật không nói, nàng mới hận ngươi.
– Ông nói để cho tôi lấy cô…cô nói tôi phải làm sao bây giờ chứ?
Đinh Nhị Cẩu nói bình thản như là chuyện của người khác vậy, bởi vì khi nói xong câu này, trêи khuôn mặt vẫn không có sắc thái gì khác thường, tựa như là việc này không có quan hệ gì với hắn.
Tuy Phương Lệ Hồng cũng hơi loáng thoáng đoán được Vương Gia Sơn cùng Đinh Nhị Cẩu nói thầm thì cái chuyện gì, nhưng nếu thật là từ trong miệng Đinh Nhị Cẩu nói ra, nàng vẫn rất ngượng ngùng.
– Ông nói cô là học trò chân truyền của ông, tôi là cháu nuôi, kết hợp để phì thủy bất lưu ngoại nhân điền, nhưng nếu làm thế, tôi có cảm giác mình có chút chịu thiệt , cho nên . . .
– Cái gì ? Anh chịu thiệt? Anh thiệt thòi cái gì?
Phương Lệ Hồng cảm thấy thằng này nói quá buồn cười, mình chưa nói gì mà hắn đã lo chịu thiệt, nhưng khi những lời này thốt ra, nàng mới ý thức tới chính mình rơi vào cái bẫy của Đinh Nhị Cẩu thiết kế.
– Đương nhiên là bị thua thiệt, ông tính như vậy là không công bình, chị nghĩ đi, cô là học trò của ông, tôi chỉ là cháu, lấy nhau thì bối phận liền rối loạn, tôi phải gọi cô là gì đây?
– Đương nhiên là gọi tôi bằng cô ..hì hì . . .
Phương Lệ Hồng bị Đinh Nhị Cẩu hỏi mà phải phì cười.
– Hừ, cô cũng không phải là Tiểu Long Nữ, à.. rốt cuộc là cô về nhà hay là đến bệnh viên?
– Tôi về nhà… đưa tôi về nhà ..
Phương Lệ Hồng ngưng cười nói .
Phương Lệ Hồng sau khi suy nghĩ lại, cảm thấy mình cũng không phải là một cô gái mới lớn rồi, có nói chuyện gì, cũng không cần phải như một cô bé giận dỗi nhăn nhó khó chịu như vậy .
– Trường Sinh, hiện tại anh có bạn gái chưa?
– Bạn gái? Cô hỏi chuyện này để làm gì, cô từ khi nào thì bắt đầu quan tâm chuyện của tôi vậy?
– Không có việc gì, chỉ là thuận miệng hỏi qua mà thôi, nếu như ….
– Không có bạn gái chính thức, nếu như cái gì …. Đừng nói là sẽ yêu thương tôi đấy.
Đinh Nhị Cẩu suýt chút nữa thì thắng gấp dừng lại ở ven đường.
– Ưm.. cũng không phải ? Anh nhận xét thấy con người của tôi như thế nào ?
Phương Lệ Hồng hận không thể muốn tìm một cái lỗ để chui vào, khi còn trong trường học có bao nhiêu là nam sinh tranh giành đối với mình xum xoe, đến bây giờ thì mình như bị trời quả báo, còn phải đuổi ngược lại hắn, thật sự là ngày hôm nay mắc cái phải gió gì vậy trời..
– Cô…cô rất tốt, thông minh, hiền lành, hiếu thuận, tóm lại mọi mặt đều tốt, đúng rồi , còn rất ….ôn nhu.
– Thật sao? Tôi có tốt như vậy sao?
Phương Lệ Hồng trong nội tâm chợt gấp, nàng nghĩ thầm « ngươi là một đại nam nhân bộ không thể chủ động một chút sau ? Ta có nhiều chỗ tốt như vậy, ngươi vì cái gì mà còn giả ngu? »
Phương Lệ Hồng định muốn nói thêm thì đã không có thời gian, bởi vì trước mặt đã đến nhà của Phương Lệ Hồng.
Khi chiếc xe ngừng lại trước cửa cổng nhà, tâm trạng của Phương Lệ Hồng vẫn còn có nhiều ngổn ngang, xuống xe cũng không nói được câu gì với Đinh Nhị Cẩu nữa rồi.
– Ồ chị….đã về, anh ta là ai vậy?
Đang lúc Đinh Nhị Cẩu tháo gở chiếc xe đạp điện ra, từ trong nhà của Phương Lệ Hồng lao ra một cái cô gái trẻ tuổi, nhìn về phía trêи tầm 17-18 tuổi, nhưng đã triển hiện ra một mỹ nhân sắc nước hương trời trong tương lai, chỉ là dáng người bây giờ vẫn còn hơi chút thon gầy, nhưng vẫn cao hơn so với Phương Lệ Hồng.
– Hiểu Lam, giúp chị cầm lấy đồ đạc cái.
Phương Lệ Hồng chỉ túi đồ bên vị trí kế bên tài xế .
– Chị à… có phải đây là anh rể tương lai không vậy ?
Hiểu Lam nhìn Đinh Nhị Cẩu đầy lòng hiếu kỳ.
– Nói bậy gì đấy, đây là bạn của chị tên là Đinh Trường Sinh, còn đây là em gái của tôi tên là Phương Hiểu Lam, nàng không hiểu chuyện, anh đừng để ý.
Phương Lệ Hồng đỏ mặt nói ra .
Lúc này trong sân bước ra một người đàn ông ăn mặc theo lối nhà nông đàn ông người, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc, đối mắt cảnh giác quan sát ngó lấy Đinh Nhị Cẩu, lại nhìn qua con gái Phương Lệ Hồng của mình.
-Con đã về rồi à, bằng hữu của con hả? Sao không mời vào trong nhà ngồi uống chén nước?
Nhìn thấy trêи mặt con gái mình đỏ ửng, người đàn ông tựa hồ đã hiểu ra chuyện gì, con gái mình học hành đã xong xuôi, tuy trong công tác của nàng làm cho có nhiều người khác hâm mộ, nhưng về chuyện hôn sự của Phương Lệ Hồng lại làm cho ông rất phát sầu, sức khỏe của ông không được tốt lắm, làm việc nặng chẳng được, còn phải nuôi sống mấy người trong nhà, ông vẫn muốn gả con gái lớn ra ngoài, ít nhất tìm người có chút thực lực về kinh tế, như vậy thì còn có thể chia sẽ một ít khó khăn ở trong nhà, nhưng Phương Lệ Hồng đến giờ cũng chưa chọn ai, còn ông lựa chọn thì không chịu, cho nên đến bây giờ nàng cũng không có gặp được người thích hợp, không nghĩ đến hôm nay bất ngờ vô thanh vô tức lại có một người thanh niên đến nhà rồi .
– Đúng đấy, vào trong nhà uống ly nước đi anh rể.
Phương Hiểu Lam lá gan so với Phương Lệ Hồng thì lớn hơn, nhìn qua thấy tính cách có vẻ là rất hào sảng, nàng rất tự nhiên tiến lên, khoác lên cánh tay Đinh Nhị Cẩu, như là sợ hắn chạy mất vậy.
Đinh Nhị Cẩu cũng không có tránh ra, bởi vì hắn giờ phút này hoàn toàn bị cái mùi trêи người của Phương Hiểu Lam mê hoặc, nó không phải là mùi thơm nước hoa hoặc cái gì khác, mà là một cái mùi dịu nhè nhẹ khó tả, tựa như đó là cái mùi bên trong cơ thể của người con gái trong trắng mới lớn..
– Đúng đấy, vào trong nhà uống ly nước đi anh rể.
Phương Hiểu Lam lá gan so với Phương Lệ Hồng thì lớn hơn, nhín qua thấy tính cách có vẻ là rất hào sảng, nàng rất tự nhiên tiến lên, khoác lên cánh tay Đinh Nhị Cẩu, như là sợ hắn chạy mất vậy.
Đinh Nhị Cẩu cũng không có tránh ra, bởi vì hắn giờ phút này hoàn toàn bị cái mùi trêи người của Phương Hiểu Lam mê hoặc, nó không phải là mùi thơm nước hoa hoặc cái gì khác, mà là một cái mùi dịu nhè nhẹ khó tả, tựa như đó là cái mùi bên trong cơ thể của người con gái trong trắng mới lớn..
Nguyên lai Phương Hiểu Lam đi gần sát với hắn, vừa đi vừa kéo, nên vô tình lại đem bộ ngực vừa phải săn chắc của nàng thỉnh thoảng cứ hồn nhiên như vậy chạm vào cánh tay của hắn, Đinh Nhị Cẩu thậm chí cũng có thể xem thấy đôi bầu иɦũ ɦσα tròn nhỏ của nàng đang đẩy cái áo hơi nhô cao lên hai đầu núm иɦũ ɦσα nhỏ xíu dưới lớp vải dày màu nâu đen thông thường của con gái nhà nông, lẽ nào nàng không có mặc áo nịt ngực…. hắn bất chợt cảm thấy một luồng nhiệt lực từ bụng dưới từ từ dâng lên.
.