Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Lão hồ ly cũng không có đoán được
Ngày đăng: 22:27 16/02/21
CHƯƠNG 685: LÃO HỒ LY CŨNG KHÔNG CÓ ĐOÁN ĐƯỢC.
-Trông nhà của chị đang có ai ở trong vậy?
Khi thấy La Gia Nghi gõ cửa, Đinh Nhị Cẩu mới nhớ lại hỏi có ai ở nhà, để khi vào trong biết đường mà vấn an xưng hô, như vậy mới tránh được làm trò cười hoặc là song phương đều xấu hổ khi gọi nhầm.
– Chỉ có mẹ tôi ở nhà..
– Vậy tôi phải xưng hô như thế nào là dì hay là bác vậy?
– Tùy cậu, xưng hô thế nào cũng đều được, nhà của chúng tôi cũng không có nhiều lễ nghĩa quy củ lắm.
La Gia Nghi vừa mới nói xong, cửa nhà đã mở ra .
– Úi trời, hôm nay như thế nào mà cam chịu giữa trưa trở về nhà vậy, à…còn đây là…?
Vợ của Tư Bàn Hạ là Trần Gia Lam thấy chẳng những là con gái trở về, mà đằng sau còn đi theo một tên tiểu tử, tuy khuôn mặt có chút trẻ tuổi, nhưng nhìn qua dáng dấp rất đàn ông, mặt trẻ, nhưng phong thái đã rất lão luyện có nhiều, kỳ thật đến lúc này, Trần Gia Lam đã chẳng quan tâm là thanh niên trẻ tuổi hay có kinh nghiệm, chỉ cần là nam nhân, thì Trần Gia Lam đã thật cao hứng khi con gái mình dắt về ra mắt đấy.
– Dạ… đây là Đinh Trường Sinh, là bằng hữu con, đến tìm cha, cha đang họp lát nữa mới về, nên con dẫn Trường Sinh về nhà trước.
La Gia Nghi nói hời hợt, nhưng đối với Trần Gia Lam theo lời con gái thì lại đạt được quá nhiều tin tức.
– Chào dì, cháu là Dinh Trường Sinh, bây giờ đang công tác ở TP Hồ Châu.
Đinh Nhị Cẩu cúi đầu chào, tỏ vẻ kính ý.
-Ừ.. tốt, mau vào trong nhà ngồi, đứa nhỏ này, tới nhà chơi mà còn mang đồ đạc làm gì.
Trần Gia Lam nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu trong tay cầm một cái túi, trách nói .
-Cũng chẳng có gì đâu gì, cháu mang ít đồ biếu La bí thư.
Đinh Nhị Cẩu giải thích nói .
Lúc này La Gia Nghi đã hơi ngại ngùng khi nhìn phía sau thấy Đinh Trường Sinh bị mẹ của mình kéo vào trong nhà, trong nội tâm nàng không được tự nhiên lắm, chỉ cần là mình mang về nhà một người đàn ông, thì mẹ mình cứ như là mẹ vợ đối đãi với con rể vậy, vì thế cũng khiến cho bạn học hoặc là bằng hữu cũng không dám đến nhà mình, nhưng ai biểu nàng đến giờ vẫn còn chưa có tìm được một người bạn trai, mẹ nàng sốt ruột cũng là chuyện bình thường đấy.
– Chàng trai, cháu mới vừa nói đang công tác ở đâu?
– Dì cứ gọi cháu là Trường Sinh là được, cháu đáng công tác ở TP Hồ Châu, tại khu phố hành chính ở tân Hồ khu
– Há, là nhân viên chính phủ sao?
-Vâng.
– Vậy sao dì nghe giọng nói như là ở vùng Hải Dương quá vậy?
Trần Gia Lam đã hoàn toàn quên mất trong phòng này còn có cô con gái mình ở đây, như là đang điều tra xuất xứ của Đinh Nhị Cẩu vậy.
– Dạ…cháu chính là người huyện Hải Dương, đã từng làm việc ở huyện Hải Dương, sau này mới điều đến công tác ở TP Hồ Châu.
– À… vậy chính công tác ở Hồ Châu, cha mẹ cháu ở huyện Hải Dương thì ai chiếu cố . . .
Trần Gia Lam nóng lòng hỏi tới.
– Ai dà… mẹ… mẹ, mà làm gì như là tra hộ khẩu cuả người ta vậy, con đói lắm rồi, mẹ xem đồng hồ đi, cha của con củng sắp tan việc, mẹ đi làm nhanh cơm đi, bằng không cha về lại nổi đóa đấy .
– Hừ..xú nha đầu, mẹ đang cùng Tiểu Đinh nói chuyện phiếm, thôi được rồi, Tiểu Đinh ngồi chới nhé, dì đi làm cơm, trưa nay ở lại ăn cơm cùng gia đình nhé.
Trần Gia Lam vẫn chưa thỏa mãn, nhưng đành đứng dậy đi nấu cơm, La Gia Nghi rót chén nước cho Đinh Nhị Cẩu.
– Này uống ly nước đi, mẹ của tôi cứ như vậy, cứ thấy thanh niên nào đến nhà là tươm tướp, làm như sợ tôi lấy chồng không được vậy, cho nên bình thường thì tôi không dám dẫn ai về nhà, sợ mất mặt.
La Gia Nghi nhìn nhìn dưới phòng bếp nhỏ giọng nói .
La Gia Nghi bờ ʍôиɠ chưa ngồi ấm chỗ, thì đã bị Trần Gia Lam hô to vào phòng bếp giúp việc bếp núc, trêи thực tế là Trần Gia Lam muốn thông qua con gái mình, tiếp tục điều tra về tin tức của Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu ở phòng khách một mình chán đến chết, vì vậy hắn đứng lên thưởng thức bức tranh chữ ở trêи tường, hắn không hiểu nhiều cái thú chơi này, cũng không biết những chữ vẽ treo trêи tường này thật hay là giả ..
Một lát sau, có tiếng mở cửa, Đinh Nhị Cẩu quay đầu lại, thì đã nhìn thấy La Bàn Hạ tự mình vào trong nhà, trong tay còn cầm lấy chìa khóa, La Bàn Hạ cũng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đang đứng trong phòng khách nhìn xem chữ vẽ trêи tranh.
– Tiểu Đinh đến rồi à.
La Bàn Hạ trêи mặt hình như là cố mĩm cười, nhìn về phía trêи càng thêm khó coi, bước chân đi lại có chút bất ổn, hiển nhiên là trêи đùi bệnh thấp khớp đang hoành hành .
– Xin chào La bí thư.
– Ừ, ngồi đi, trở về đây lúc nào vậy ?
– Dạ mấy mấy ngày hôm trước trở về quê quán thăm, hôm nay chuẩn bị trở lại TP Hồ Châu.
– À..ra vậy.
La Bàn Hạ thay giày, ngồi vào trêи ghế sa lon, nhìn xem Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống phía đối diện, ông cũng là rất cảm khái, khi con gái gọi điện thoại báo có một người tên là Đinh Trường Sinh muốn gặp, ông không nhớ ra là ai, đến khi con gái nhắc nhở, nói là Đinh Trường Sinh trước đây công tác ở trấn Lâm Sơn, thì lúc này ông mới nhớ tới chính là Đinh Trường Sinh đã từng cứu con gái của mình .
– La bí thư, cháu có nghe La Gia Nghi nói, là ngài có bệnh viêm khớp mãn tính , cứ đến mùa thu đông là bị tái phát, vừa vặn cháu về nhà lần này, trong nhà có một người thân thích là một lão Trung Y, chính ông bào chế thuốc dán giảm đau, không biết là đối với ngài có hữu dụng hay không, ngài có thể thử qua một lần xem sao, nếu tốt, sau này cháu lại mang đưa cho ngài.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu đem túi xách đựng thuốc dán đưa cho La Bàn Hạ
– Được rồi cám ơn ..đều là bệnh cũ lâu năm, nhịn đau một chút thì cũng qua rồi.
La Bàn Hạ tuy rằng tiếp nhận túi xách đựng thuốc , nhưng ông cũng không có lộ ra gì hứng thú, bởi vì khi con gái của ông nói là Đinh Nhị Cẩu muốn gặp mặt mình, nói thật ông có cảm giác rằng rất có thể Đinh Nhị Cẩu có việc gì đó nhờ vả đến mình, mà bây giờ, hắn chưa có nói trước là chuyện gì, mà lại đưa lễ vật, điều này làm cho trong lòng La Bàn Hạ cũng không được tự nhiên, cho nên cũng không có biểu hiện ra ngoài mặt quá nhiều nhiệt tình.
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười không nói chuyện, chuyện gì nên làm hắn đã làm, hắn cho mình tự có năm phút, nếu như lúc này La Bàn Hạ không nói thêm gì nữa, như vậy thì hắn có thể đứng dậy đi rồi.
– Tiểu Đinh, cháu hôm nay tới đây, có phải là có chuyện gì muốn nói phải không?
La Bàn Hạ quả nhiên hỏi tới mục đích của Đinh Nhị Cẩu .
– La bí thư, ngoại trừ cháu đến đây gửi thuốc dán, thì không có bất kỳ chuyện gì , hiện tại, thuốc dán đã đưa đến, thì cháu cũng về, giờ cháu còn phải chạy về TP Hồ Châu.
– Uả đã đến giờ cơm, ăn cơm rồi hãy đi a.
La Bàn Hạ không có đứng dậy, nhưng khách sáo nói .
Đúng lúc này Trần Gia Lam cùng La Gia Nghi đang một mực lưu tâm đến động tĩnh phòng khách, khi nghe Đinh Nhị Cẩu nói phải đi, bọn họ đi đến một lượt.
– Tiểu Đinh.. không cho phép đi đâu cả, đến giờ ăn cơm rồi, ăn xong hãy đi.
Trần Gia Lam ngang ngược nói, nhưng Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua La Bàn Hạ, ông ta cũng không có nhìn hắn, vì vậy hắn cười cười nói:
– Dì ạ.. cháu cũng đang có chút việc vội, xin hẹn ngày khác đi.
La Bàn Hạ vốn cho rằng Đinh Nhị Cẩu là lạt mềm buộc chặt, nhưng cho đến khi Đinh Nhị Cẩu mở cửa đi ra ngoài, hắn còn từ chối khéo La Gia Nghi tiễn đưa hắn, La Bàn Hạ giờ mới hiểu được, có lẽ thằng này thật sự chỉ là đơn thuần đến đưa thuốc đấy, nhưng ông ta là người ở quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, cho nên có cảm giác việc này không hề có đơn giản như vậy, nhưng vẫn không đoán ra là có chỗ nào không đúng.
-Trông nhà của chị đang có ai ở trong vậy?
Khi thấy La Gia Nghi gõ cửa, Đinh Nhị Cẩu mới nhớ lại hỏi có ai ở nhà, để khi vào trong biết đường mà vấn an xưng hô, như vậy mới tránh được làm trò cười hoặc là song phương đều xấu hổ khi gọi nhầm.
– Chỉ có mẹ tôi ở nhà..
– Vậy tôi phải xưng hô như thế nào là dì hay là bác vậy?
– Tùy cậu, xưng hô thế nào cũng đều được, nhà của chúng tôi cũng không có nhiều lễ nghĩa quy củ lắm.
La Gia Nghi vừa mới nói xong, cửa nhà đã mở ra .
– Úi trời, hôm nay như thế nào mà cam chịu giữa trưa trở về nhà vậy, à…còn đây là…?
Vợ của Tư Bàn Hạ là Trần Gia Lam thấy chẳng những là con gái trở về, mà đằng sau còn đi theo một tên tiểu tử, tuy khuôn mặt có chút trẻ tuổi, nhưng nhìn qua dáng dấp rất đàn ông, mặt trẻ, nhưng phong thái đã rất lão luyện có nhiều, kỳ thật đến lúc này, Trần Gia Lam đã chẳng quan tâm là thanh niên trẻ tuổi hay có kinh nghiệm, chỉ cần là nam nhân, thì Trần Gia Lam đã thật cao hứng khi con gái mình dắt về ra mắt đấy.
– Dạ… đây là Đinh Trường Sinh, là bằng hữu con, đến tìm cha, cha đang họp lát nữa mới về, nên con dẫn Trường Sinh về nhà trước.
La Gia Nghi nói hời hợt, nhưng đối với Trần Gia Lam theo lời con gái thì lại đạt được quá nhiều tin tức.
– Chào dì, cháu là Dinh Trường Sinh, bây giờ đang công tác ở TP Hồ Châu.
Đinh Nhị Cẩu cúi đầu chào, tỏ vẻ kính ý.
-Ừ.. tốt, mau vào trong nhà ngồi, đứa nhỏ này, tới nhà chơi mà còn mang đồ đạc làm gì.
Trần Gia Lam nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu trong tay cầm một cái túi, trách nói .
-Cũng chẳng có gì đâu gì, cháu mang ít đồ biếu La bí thư.
Đinh Nhị Cẩu giải thích nói .
Lúc này La Gia Nghi đã hơi ngại ngùng khi nhìn phía sau thấy Đinh Trường Sinh bị mẹ của mình kéo vào trong nhà, trong nội tâm nàng không được tự nhiên lắm, chỉ cần là mình mang về nhà một người đàn ông, thì mẹ mình cứ như là mẹ vợ đối đãi với con rể vậy, vì thế cũng khiến cho bạn học hoặc là bằng hữu cũng không dám đến nhà mình, nhưng ai biểu nàng đến giờ vẫn còn chưa có tìm được một người bạn trai, mẹ nàng sốt ruột cũng là chuyện bình thường đấy.
– Chàng trai, cháu mới vừa nói đang công tác ở đâu?
– Dì cứ gọi cháu là Trường Sinh là được, cháu đáng công tác ở TP Hồ Châu, tại khu phố hành chính ở tân Hồ khu
– Há, là nhân viên chính phủ sao?
-Vâng.
– Vậy sao dì nghe giọng nói như là ở vùng Hải Dương quá vậy?
Trần Gia Lam đã hoàn toàn quên mất trong phòng này còn có cô con gái mình ở đây, như là đang điều tra xuất xứ của Đinh Nhị Cẩu vậy.
– Dạ…cháu chính là người huyện Hải Dương, đã từng làm việc ở huyện Hải Dương, sau này mới điều đến công tác ở TP Hồ Châu.
– À… vậy chính công tác ở Hồ Châu, cha mẹ cháu ở huyện Hải Dương thì ai chiếu cố . . .
Trần Gia Lam nóng lòng hỏi tới.
– Ai dà… mẹ… mẹ, mà làm gì như là tra hộ khẩu cuả người ta vậy, con đói lắm rồi, mẹ xem đồng hồ đi, cha của con củng sắp tan việc, mẹ đi làm nhanh cơm đi, bằng không cha về lại nổi đóa đấy .
– Hừ..xú nha đầu, mẹ đang cùng Tiểu Đinh nói chuyện phiếm, thôi được rồi, Tiểu Đinh ngồi chới nhé, dì đi làm cơm, trưa nay ở lại ăn cơm cùng gia đình nhé.
Trần Gia Lam vẫn chưa thỏa mãn, nhưng đành đứng dậy đi nấu cơm, La Gia Nghi rót chén nước cho Đinh Nhị Cẩu.
– Này uống ly nước đi, mẹ của tôi cứ như vậy, cứ thấy thanh niên nào đến nhà là tươm tướp, làm như sợ tôi lấy chồng không được vậy, cho nên bình thường thì tôi không dám dẫn ai về nhà, sợ mất mặt.
La Gia Nghi nhìn nhìn dưới phòng bếp nhỏ giọng nói .
La Gia Nghi bờ ʍôиɠ chưa ngồi ấm chỗ, thì đã bị Trần Gia Lam hô to vào phòng bếp giúp việc bếp núc, trêи thực tế là Trần Gia Lam muốn thông qua con gái mình, tiếp tục điều tra về tin tức của Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu ở phòng khách một mình chán đến chết, vì vậy hắn đứng lên thưởng thức bức tranh chữ ở trêи tường, hắn không hiểu nhiều cái thú chơi này, cũng không biết những chữ vẽ treo trêи tường này thật hay là giả ..
Một lát sau, có tiếng mở cửa, Đinh Nhị Cẩu quay đầu lại, thì đã nhìn thấy La Bàn Hạ tự mình vào trong nhà, trong tay còn cầm lấy chìa khóa, La Bàn Hạ cũng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đang đứng trong phòng khách nhìn xem chữ vẽ trêи tranh.
– Tiểu Đinh đến rồi à.
La Bàn Hạ trêи mặt hình như là cố mĩm cười, nhìn về phía trêи càng thêm khó coi, bước chân đi lại có chút bất ổn, hiển nhiên là trêи đùi bệnh thấp khớp đang hoành hành .
– Xin chào La bí thư.
– Ừ, ngồi đi, trở về đây lúc nào vậy ?
– Dạ mấy mấy ngày hôm trước trở về quê quán thăm, hôm nay chuẩn bị trở lại TP Hồ Châu.
– À..ra vậy.
La Bàn Hạ thay giày, ngồi vào trêи ghế sa lon, nhìn xem Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống phía đối diện, ông cũng là rất cảm khái, khi con gái gọi điện thoại báo có một người tên là Đinh Trường Sinh muốn gặp, ông không nhớ ra là ai, đến khi con gái nhắc nhở, nói là Đinh Trường Sinh trước đây công tác ở trấn Lâm Sơn, thì lúc này ông mới nhớ tới chính là Đinh Trường Sinh đã từng cứu con gái của mình .
– La bí thư, cháu có nghe La Gia Nghi nói, là ngài có bệnh viêm khớp mãn tính , cứ đến mùa thu đông là bị tái phát, vừa vặn cháu về nhà lần này, trong nhà có một người thân thích là một lão Trung Y, chính ông bào chế thuốc dán giảm đau, không biết là đối với ngài có hữu dụng hay không, ngài có thể thử qua một lần xem sao, nếu tốt, sau này cháu lại mang đưa cho ngài.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu đem túi xách đựng thuốc dán đưa cho La Bàn Hạ
– Được rồi cám ơn ..đều là bệnh cũ lâu năm, nhịn đau một chút thì cũng qua rồi.
La Bàn Hạ tuy rằng tiếp nhận túi xách đựng thuốc , nhưng ông cũng không có lộ ra gì hứng thú, bởi vì khi con gái của ông nói là Đinh Nhị Cẩu muốn gặp mặt mình, nói thật ông có cảm giác rằng rất có thể Đinh Nhị Cẩu có việc gì đó nhờ vả đến mình, mà bây giờ, hắn chưa có nói trước là chuyện gì, mà lại đưa lễ vật, điều này làm cho trong lòng La Bàn Hạ cũng không được tự nhiên, cho nên cũng không có biểu hiện ra ngoài mặt quá nhiều nhiệt tình.
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười không nói chuyện, chuyện gì nên làm hắn đã làm, hắn cho mình tự có năm phút, nếu như lúc này La Bàn Hạ không nói thêm gì nữa, như vậy thì hắn có thể đứng dậy đi rồi.
– Tiểu Đinh, cháu hôm nay tới đây, có phải là có chuyện gì muốn nói phải không?
La Bàn Hạ quả nhiên hỏi tới mục đích của Đinh Nhị Cẩu .
– La bí thư, ngoại trừ cháu đến đây gửi thuốc dán, thì không có bất kỳ chuyện gì , hiện tại, thuốc dán đã đưa đến, thì cháu cũng về, giờ cháu còn phải chạy về TP Hồ Châu.
– Uả đã đến giờ cơm, ăn cơm rồi hãy đi a.
La Bàn Hạ không có đứng dậy, nhưng khách sáo nói .
Đúng lúc này Trần Gia Lam cùng La Gia Nghi đang một mực lưu tâm đến động tĩnh phòng khách, khi nghe Đinh Nhị Cẩu nói phải đi, bọn họ đi đến một lượt.
– Tiểu Đinh.. không cho phép đi đâu cả, đến giờ ăn cơm rồi, ăn xong hãy đi.
Trần Gia Lam ngang ngược nói, nhưng Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua La Bàn Hạ, ông ta cũng không có nhìn hắn, vì vậy hắn cười cười nói:
– Dì ạ.. cháu cũng đang có chút việc vội, xin hẹn ngày khác đi.
La Bàn Hạ vốn cho rằng Đinh Nhị Cẩu là lạt mềm buộc chặt, nhưng cho đến khi Đinh Nhị Cẩu mở cửa đi ra ngoài, hắn còn từ chối khéo La Gia Nghi tiễn đưa hắn, La Bàn Hạ giờ mới hiểu được, có lẽ thằng này thật sự chỉ là đơn thuần đến đưa thuốc đấy, nhưng ông ta là người ở quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, cho nên có cảm giác việc này không hề có đơn giản như vậy, nhưng vẫn không đoán ra là có chỗ nào không đúng.