Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Ra khỏi hang hổ, lại vào hang sói

Ngày đăng: 22:28 16/02/21

CHƯƠNG 690: RA KHỎI HANG HỔ, LẠI VÀO HANG SÓI.

– Cảnh sát là lợi hại, chính phủ cũng lợi hại, nhưng chính phủ cùng cảnh sát không có khả năng bảo vệ anh cả đời, ngay cả con cọp cũng phải ngủ ngáy, cho nên anh phải biết, tôi Triệu Khánh Hổ nếu muốn người, thì các anh đừng có nghĩ tới chuyện cướp lại, còn nữa, trở về nói cho Tưởng Hải Dương biết, làm người thì nên lưu lại một con đường, ngày sau còn có thể gặp lại, còn ngược lại nếu muốn làm cho tận tuyệt, thì sẽ không có còn đường sống vẹn toàn đâu, với lại nếu đắc tội với Tưởng Hải Dương, tại Hồ Châu lăn lộn tôi cũng sẽ gặp khó khăn đấy, bí thư thành ủy Tưởng Văn Sơn rất mạnh, nhưng không có nghĩa là TP Hồ Châu này là của riêng nhà họ Tưởng, tôi cũng hi vọng Tưởng công tử có thể hiểu được điểm này.

– Được rồi.. tôi sẽ đem lời nói này chuyển lại cho Tưởng Hải Dương.

Đàm Quốc Khánh lúc này đã triệt để ỉu xìu .

Cái này thật đúng với dân chúng hay nói: Mềm thì sợ cứng, cứng thì sợ liều mạng .

– Ừ, Nhị Long..mày tiễn đưa Đàm phó sở trưởng trở về thành phố giùm tao nhé.

Triệu Khánh Hổ nói với một gã vạm vỡ đang đứng ở sau lưng hắn.

Nhìn xem Đàm Quốc Khánh thểu não ra về, Triệu Khánh Hổ cười nhếch mép rồi đi lên lầu hai.

Lầu hai trong phòng tiếp khách.

Hách Giai đang khẩn trương tay cầm một cái ly nước, cả người kinh sợ toàn thân phát run, nàng biết rõ, nếu như mình bị Triệu Khánh Hổ giao ra, lọt vào tay của Đàm Quốc Khánh thì mình sẽ không có quả ngon để ăn, đến lúc đó còn không biết hắn bắt mình làm chuyện gì nữa đây này, trong lúc nguy khốn nàng nhớ tới chủ nhiệm của nàng ngày trước khi còn làm xưởng may, về sau nằm trong xã hội đen là Triệu Khánh Hổ.

Tuy Triệu Khánh Hổ cũng không phải là hạng người lương thiện gì cả, nhưng dù sao cũng từng đã là người quen biết cũ, hơn nữa lúc còn làm trong tại xưởng may, ông ta còn đặc biệt rất chiếu cố nàng, sau này có một lần tụ hội bạn bè trong xưởng may cũ, ngay lúc đó Triệu Khánh Hổ có đưa cho Hách Giai một tấm danh thϊế͙p͙, nói là khi nào nếu có gặp chuyện gì không giải quyết được, thì có thể tìm đến ông, cho nên khi Hách Giai đi đến bước đường cùng, thì nhớ tới Triệu Khánh Hổ.

– Anh Triệu, sao rồi? Hắn đã đi chưa?

Vừa thấy Triệu Khánh Hổ đi vào, Hách Giai lập tức đem cái ly bỏ lên bàn, đứng lên dò hỏi, vừa rồi một tiếng tiếng nổ to lớn suýt chút nữa làm cho Hách Giai bị dọa ngất , tuy đây là trong sơn trang ở một vùng ngoại ô vắng vẻ, nhưng tiếng nổ mạnh vẫn là rất vang dội .

– Không sao, hắn đã đi rồi ..em xem.

Triệu Khánh Hổ chỉ chỉ ngoài cửa sổ, Hách Giai theo tay của hắn, đi tới bên bệ cửa sổ chống cằm nhìn xuống thì thấy một tên cận vệ của Triệu Khánh Hổ mang theo Đàm Quốc Khánh đi từng bước một đi về hướng bãi đỗ xe, trong nội tâm nàng tạm thời yên lòng vẫn giữ nguyên tư thế chăm chú dõi theo Đàm Quốc Khánh mà trong lòng ngổn ngang như tơ vò.

Hôm nay Hách Giai mặc cái váy liền áo màu tím nhạt, bộ váy áo hợp thể làm cho dáng người của nàng tận tình hiện ra, Triệu Khánh Hổ từ sau nhìn đến, hình đường cong chữ S cua nàng đột hiển rất là hoàn mỹ, một bắp đùi trắng như tuyết, đang dụ dỗ thần kinh của Triệu Khánh Hổ.

Đôi mắt cua hắn không có nhàn rỗi, đang nhìn chằm chằm lên cái ʍôиɠ đang được bao vây dưới cái váy hơi vễnh lên, càng xem Triệu Khánh Hổ cảm thấy Hách Giai càng là phong tình vô hạn, càng nhìn hắn không khỏi càng cảm thấy có điểm xuẩn xuẩn ɖu͙ƈ động…

Hách Giai chưa kịp thở dài nhẹ nhỏm, thì nàng thoáng cái cổ họng như muốn nghẹn lại, Triệu Khánh Hổ hai cánh tay theo phía sau nàng ôm lấy nàng, khiến nàng không thể động đậy, Triệu Khánh Hổ với cái miệng mang theo cái mùi thuốc lá sâu đậm, đang không ngừng ɭϊếʍ lấy lỗ tai của nàng, tiếng đàn ông thô trọng thở dốc khiến nàng cảm giác được sau làn da tai nhạy cảm ngứa ngáy chút ít khó chịu, nhưng nàng không dám phản kháng, giống như là tại TP Hồ Châu không người nào dám đắc tội hắn vậy.

– Anh Hổ.. đừng như vậy, em…em ..

Hách Giai giãy dụa lấy tượng trưng, nàng cũng không dám cứng ngắt thân mình, sợ chọc giận Triệu Khánh Hổ.

– Giai Giai, em biết không, khi ngày đầu tiên em vào xưởng may làm khi anh nhìn thấy em rồi thì đã thích em rồi, khi ấy anh đã từng tự hứa với lòng là không quá một năm, sẽ đem em đoạt tới tay, nhưng bất ngờ là em về sau lại theo Vương Sâm Lâm, cho nên lời hứa của anh hóa thành bọt nước, không ngờ là đến tận mười năm sau, hôm nay.. hôm nay anh cũng đã gặp lại em rồi, Giai Giai, về sau anh sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đụng chạm đến em, không cần đi theo Vương Sâm Lâm nữa, hắn cũng sẽ không bảo vệ được em đâu.

Triệu Khánh Hổ vừa nói, vừa thò tay vào bên trong cái nịt ngực của nàng, sờ đến một bên đầu núm иɦũ ɦσα, nhẹ nhàng vân vê lấy, còn Hách Giai thì dù đang sợ hãi nhưng thoáng cái toàn giật mình nổi da gà….

Bệ cửa sổ không cao lắm, để cho Hách Giai ghé vào khom người trêи bệ cửa sổ thì vừa vặn phù hợp, trong đôi mắt của nàng hiện ra nước mắt, nhưng một cử động nhỏ phản ứng cũng không dám, nàng biết rõ Triệu Khánh Hổ thần thông quảng đại, hắc bạch hai nhà đều ăn sạch, vừa rồi.. ngay mới vừa rồi đây thôi, hắn vì nàng mà không để cho phó sở trưởng công an TP Hồ Châu một chút mặt mũi, còn đem xe của Đàm Quốc Khánh cho nổ tùng tan tành, thử hỏi tại TP Hồ Châu này có mấy người dám làm như vậy?

Vương Sâm Lâm chắc chắn làm không được, bất kỳ người nào khác đều khó có khả năng dám đối xử với phó sở trưởng công an thành phố như vậy, nhưng Triệu Khánh Hổ thì dám làm như thế, cho nên bây giờ nếu hắn ở tại trêи người mình phát tiết cái gì đó, Hách Giai cũng chỉ có thể là chịu đựng chấp nhận sự thật trước mắt.

– Anh Hổ, không nên như vậy, em không có thói quen này….

– Ha ha.. rồi em sẽ quen, vì ngày hôm nay, anh chờ đã mười năm rồi, em xem một chút phó sở trưởng công an kia đi, đối với đầu lĩnh xã hội đen TP Hồ Châu chả là gì vơi hắn ta, nhưng ở trước mặt anh, hắn chả là cái cóc khô gì, nếu anh muốn cho hắn tối hôm nay chết, hắn tuyệt sẽ sống không quá sáng sớm ngày mai, yên tâm đi, hắn sẽ không bao giờ dám trở lại quấy nhiễu em đâu, sự lo lắng của anh là chính là người của tỉnh kỷ ủy, em cứ tạm thời ở chỗ này của anh một thời gian đi, đừng có đi ra ngoài, nhỡ người của tỉnh kỷ ủy bắt được.

Việc đã đến nước này, nàng chỉ hi vọng Triệu Khánh Hổ đối với nàng nhẹ nhàng một chút, vì vậy nàng chủ động uốn éo cái cổ qua, hiến dâng lên cặp môi thơm, Triệu Khánh Hổ tham lam ngậm lấy đôi môi mềm của nàng ʍút̼ lấy, một tay vuốt ve đều đặn sống lưng của nàng, Hách Giai mặc dù là tình nhân của Vương Sâm Lâm, nhưng ngoại trừ Vương Sâm Lâm thì nàng chưa từng có trãi qua với người đàn ông nào khác, cho nên trong nội tâm của nàng vẫn tồn tại một cảm giác phản bội, nàng gượng gạo đáp lại sự xâm phạm của hắn với một mặc cảm tội lỗi, còn Triệu Khánh Hổ thì đối với nàng ái mộ đã lâu, đàn bà như vậy cho nên dù là động tác ngây ngô cũng có thể làm cho đàn ông điên cuồng say mê ..

Cuối cùng thì bàn tay của Triệu Khánh Hổ cũng tập kϊƈɦ đến cái ʍôиɠ hồn viên đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên của nàng, hai cái đầu lưỡi đang quấn quýt lấy nhau chậm rãi nhấm nháp hương vị đối phương, lần thứ nhất Hách Giai phóng túng lang thang như thế, đôi mắt mờ sương nhìn Triệu Khánh Hổ, cái mũi nhỏ tinh xảo bật ra tiếng ngâm vũ mị tiêu hồn thực cốt .

Triệu Khánh Hổ đã ngừng lại các động tác, Hách Giai nhẹ nhàng thở hắt ra, nàng cứ tưởng như thế là xong là sai rồi, hắn đã ngồi xổm xuống dưới mặt sau của cái ʍôиɠ nàng liền luồn vào bên trong cái váy, kéo cái qυầи ɭót viền ren của nàng xuống, động tác này của hắn thật sự dọa cho nàng muốn đứng tim, tiếng tim đập lại lần nữa xông lên thình thịch không ngừng, sợ tới mức giống như có một làn khí ngăn cản lại ở cổ họng, không dám chút nào lộn xộn, bỗng nhiên bị Triệu Khánh Hổ trong lúc bất chợt lột xuống cái qυầи ɭót, nàng không bị dọa cho giật mình mới là lạ!

– A…..

Tiếp theo nàng lại bị Triệu Khánh Hổ không hề e dè đang ở trêи hậu môn của nàng ɭϊếʍ tới, Hách Giai cứ như vậy ghé đầu vào trêи bệ cửa sổ không nhịn được kêu lên , nàng cố nhịn xuống nhíu chặc mày, khẽ cắn môi dưới cố nén miệng lại không tái phát ra tiếng kêu …