Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Tập chạy để trốn khỏi cái chết

Ngày đăng: 22:28 16/02/21

CHƯƠNG 697: TẬP CHẠY ĐỂ TRỐN KHỎI CÁI CHẾT.

Tại Long cảng của khu phố hành chính hầu như là mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, đối với Đinh Nhị Cẩu bây giờ rất khách sáo, loại khách sáo này khi ở sau lưng hắn là một loại giữ khoảng cách lạnh lùng, cho nên Đinh Nhị Cẩu có cảm giác, ở chỗ này khác hẳn với lúc hắn làm ở bên thanh tra giáo ɖu͙ƈ rất là nhẹ nhàng, ở đây ai cũng đều đeo mặt nạ, mà lại hình như là đề phòng hắn, điều này khiến cho hắn rất là phiền muộn.

– Tiểu Đinh a, lần trước tại khu vực Cổ La đã để cho chúng ta thấy được năng lực công tác của cậu, đặc biệt là chuyện xử lý giải thoát Trình Thiến Thiến, nên mọi người đối với cậu từ trong thâm tâm rất kính nể, do công tác kế tiếp còn rất nặng, tôi hi vọng cậu không ngừng cố gắng, hiệp trợ với thành phố làm xong công tác giải tỏa di dời, tôi cũng biết, đây là công tác khó khăn nhất trong tất cả các loại công tác, phong hiểm rất lớn, vì vậy, tôi đã điều từ ngành khác bổ sung thêm cho cậu hai đồng chí phụ trợ, đương nhiên, dựa theo yêu cầu của cậu, tôi cũng đã bàn với đồng chí Trình Thiến Thiến nói chuyện về chuyển sang công tác khác cho cô ấy, nói đây là ý của cậu, nhưng Trình Thiến Thiến không phục tùng, ngoan cố nói là phải cùng làm chung với cậu làm trong công tác giải tỏa di dời, tôi cũng đã thuyết phục, nhưng Trình Thiến Thiến cứng đầu không nghe, nếu không thì như vậy đi, cứ để cho nàng làm công việc bên trong văn phòng, khi nào đi hiện trường thì không để cho Trình Thiến Thiến đi.

Tại ở bên trong phòng làm việc của bí thư Hoàng Hữu Sinh, Đinh Nhị Cẩu thái độ phục tùng, khiến cho Hoàng Hữu Sinh tha hồ ba hoa .

– Hoàng bí thư, tôi không có vấn đề gì, nhưng phái tới hai đồng chí mới này là ai vậy?

– À.. đợi lát nữa Thẩm Mộc sẽ mang bọn họ đến phòng làm việc của cậu, là sinh viên mới ra trường, rất có sức chiến đấu, bọn họ cũng rất muốn lập nên sự nghiệp trêи cương vị công tác gian khổ rèn luyện chính mình, cho nên bọn họ đề nghị với lãnh đạo yêu cầu được đưa đến địa phương gian khổ nhất, cho nên liền phái đến nơi này đây, cũng để cho bọn họ biết một chút về chuyện làm nhân viên nhà nước cũng không phải là dễ làm.

Hoàng Hữu Sinh nói rất có sức thuyết phục, nhưng Đinh Nhị Cẩu lại càng nghe càng muốn cởi giày ra vỗ vào mặt của ông ta, hắn cố nén buồn nôn đến khi nghe xong, uể oải hướng về phòng làm việc của mình.

Mẹ kiếp..công tác giải tỏa và di dời trọng yếu như vậy, ngươi cho ta hai tên sinh viên mới ra trường không có bất kỳ một chút kinh nghiệm làm việc nào đến làm bia đỡ đạn, con mẹ nó thật sự là quan tâm để mắt đến sinh viên a. Chuyện này sắp tới còn chưa biết chuyện gì xảy ra nữa đây, giải tỏa khu vực nhà ga và dời đi không phải là như giải tỏa khu vực Cổ La, chỉ cần nhớ tới đám lưu manh ăn dầm nằm dể ở khu vực này đã đủ nhức đầu, có thể nói tại nơi đây ngoại cưỡng chế hủy nhà thì không còn có hi vọng phương án nào khác

– Đinh chủ nhiệm, tôi đưa đến cho cậu hai lính mới đây, sinh viên mới vừa tốt nghiệp.

Đinh Nhị Cẩu vừa mới ngồi xuống, trong lòng bực bội chưa hết, thì Thẩm Mộc mang theo hai người thanh niên trẻ tuổi một nam một nữ bước vào văn phòng.

– Ngồi đi, chỗ này của tôi không có pha nước trà sẵn, ai muốn uống thì cứ tự mình lấy uống nhé.

Đinh Nhị Cẩu cũng không có cho Thẩm Mộc sắc mặt tốt, hắn lúc này đang tức giận thật sự, không biết là Hoàng Hữu Sinh đang phá bỉnh hay là cố ý khảo nghiệm sự chịu đựng của hắn, hắn định tham khảo ý kiến của Trọng Hải một chút, nhưng ngẫm lại cũng không cần phải thế, mới có chút chuyện này thì đã bất bình, vậy sau này cũng khó xứng đáng để cho Trọng Hải giao cho mình khác nhiệm vụ khác trọng yếu hơn .

– Đinh chủ nhiệm sao vậy? Ai chọc cậu tức giận?

– Không có ai cả, chỉ là tự mình cảm thấy không tốt, à… hai người các ngươi tốt nghiệp khi nào vậy?

Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua đằng sau Thẩm Mộc đi theo hai người trẻ tuổi, đúng ra là tại trong suy nghĩ của hai người sinh viên đại học này thì bọn họ cũng thấy Đinh Nhị Cẩu cũng là tuổi trẻ, chỉ có điều Đinh Nhị Cẩu đã vào đời sớm nên giờ đã khá lão luyện, cho nên nói tới nói lui rất là ra vẻ ông cụ non.

Nam thanh niên há to miệng, còn chưa lên tiếng thì đã bị nữ thanh niên giành nói trước:

– Đinh chủ nhiệm, chúng tôi năm nay vừa mới thi đậu vào làm nhân viên công chức nhà nước, thế nào vậy? Tôi có cảm giác Đinh chủ nhiệm cũng không có vẻ gì là thích thú khi gặp chúng tôi?

Nữ thanh niên này nhìn dáng dấp thì có vẻ thanh mảnh yếu đuối, nhưng nói chuyện thì rất nghiêm túc, liền hạ Đinh Nhị Cẩu ngay một quân, bởi vì khi vừa vào trong phòng làm việc, nàng liền phát hiện vị lãnh đạo tương lai của mình căn bản cũng không thèm liếc mặt nhìn bọn họ, làm cho nàng rất tức giận, cho nên không thể nhịn được nữa, lời vừa ra khỏi miệng đã không dễ nghe.

Thẩm Mộc giật mình nhìn thoáng qua nữ thanh tiên sau lưng mình, sau đó đối với Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói:

– Đinh chủ nhiệm, tôi có chút việc phải xử lý nên đi trước, người thì tôi đã dẫn tới, phần còn lại cũng không còn là chuyện của tôi nữa.

Nói xong, Thẩm Mộc quay người vội vã đi ngay.

Đinh Nhị Cẩu không để ý tới Thẩm Mộc, nhìn gã đi ra khỏi phòng mình, sau đó hắn đứng người lên, chậm rãi đi tới cửa, đem cánh cửa đóng chặt lại, nam thanh niên thì không nói gì, cô gái thì mặt có hơi hồng hồng, hiển nhiên là vì câu nói của mình mới rồi có chút áy náy.

– Đầu tiên là tôi chúc mừng hai người thi đậu vào làm nhân viên công chức nhà nước, dựa theo suy đoán của tôi, hai người thành tích có lẽ cũng không tệ lắm , nhưng đáng tiếc là đã bị phân công tác đến nơi này của tôi, cô này mới vừa nói tôi không chào đón các người… đúng vậy, tôi thật sự không chào đón các người, không có chút nào hoan nghênh, bởi vì tôi không muốn nhìn thấy các người trẻ tuổi như vậy mà lại uổng phí tánh mạng vì công tác này, các người có thể là nhân tài có thành tích cao, thì nên đến địa phương tốt hơn để phát huy được sự thông minh tài trí các người thì hay hơn.

Dừng lại một chút hắn nói tiếp:

– Có khả năng các người cảm thấy tôi nói chuyện có chút hoang đường, tựa như là có một lãnh đạo hù dọa cấp dưới như vậy , kỳ thật một chút tôi cũng không có nói sai, ngay tại mấy ngày hôm trước, cũng bởi vì công tác di dời giải tỏa, một người đồng sự của tôi bị người của một hộ trong khu vực giải tỏa, cưỡng ép bắt lấy làm con tin, toàn thân bị chế đầy xăng, trong tay người ta cầm cái bật lửa, nếu nhỡ bị thì có thể cùng nhau chết cháy, các người suy nghĩ thử xem, đó là đang hù dọa các người sao? Hơn nữa, các người mới vừa tốt nghiệp, từ cửa trường học liền trực tiếp tiến vào cơ quan, một chút kinh nghiệm làm việc cũng đều không có, nếu phân công các người trực tiếp nhét vào khu vực giải tỏa di dời để mà xử lý, thì những hộ bị giải tỏa nghe theo lời của các người à.

– Đinh chủ nhiệm… anh chính là cái người đã cứu lấy người phụ nữ bị giội lên xăng à ?

Nữ thanh niên hỏi thật to.

Giọng nói như hét của cô gái làm cho Đinh Nhị Cẩu giật mình, hắn quay người cô gái như một con quái vật vậy, trong lòng nghĩ thầm, ta đã nói nhiều như vậy, ngươi nghe còn nghe không hiểu ta nói cái gì sao? Ai ..có phải đây là cái mà người ta gọi chỉ số thông minh?

– Các người thật là cứ muốn ở lại đây công tác à?

Đinh Nhị Cẩu hỏi không đâu dính vào đâu cả.

– Vâng..

– Vâng…

Cả hai người đều là ngay ngắn gật đầu xác nhận, Đinh Nhị Cẩu lắc đầu, người tuổi trẻ bây giờ thật sự là không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì nữa?

– Vậy cho tôi hỏi thăm một việc, các người có thể chạy được bao nhiêu km?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

. . .. . .???

………???

– Vậy thì tốt, về sau mỗi ngày đều tập chạy 5 km, nhớ không?

– Đinh chủ nhiệm, vì sao phải làm như thế, trong khi chúng tôi mỗi ngày đi làm việc thì đã mệt mỏi rồi, nếu còn tập chạy nữa . . . tại sao vậy?

– Haha…để khi đụng chuyện thì có thể trốn chạy thoát khỏi cái chết.