Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Chị xử lý giùm cho
Ngày đăng: 22:28 16/02/21
CHƯƠNG 705: CHỊ XỬ LÝ GIÙM CHO..
– Không thể báo được, nếu báo cảnh sát, thì chị không có chứng cứ, nhưng chị chắc chắn chuyện này là do hắn hạ thủ, cho nên chị muốn tự tay mình giết hắn mới cam tâm, bên ngoài bây giờ có cảnh sát đang ngó chừng không vậy?
Hà Tình nhỏ giọng hỏi.
– Vừa rồi em không có chú ý, để em ra xem.
Từ Kiều Kiều giờ mới cẩn thận rời khỏi giường bệnh, xuyên thấu qua cửa phòng thủy tinh, hướng ra phía ngoài nhìn, thì thấy Đinh Nhị Cẩu đang cùng một người cảnh sát thầm thì cái gì đó.
Vì vậy Từ Kiều Kiều liền vội đến bên giường bệnh, nói với Hà Tình:
– Có cảnh sát đang chờ ở ngoài cửa, xem ra trong lúc này cũng không rời khỏi, phải làm gì đây?
Từ Kiều Kiều cũng gấp gáp .
– Đợi đã, để cho chị suy nghĩ tính toán một chút.
Hà Tình đúng lúc này ngược lại rất là tĩnh táo.
Lúc Từ Kiều Kiều quay lại nhìn thấy qua cửa sổ, thì Đinh Nhị Cẩu vẫn đang cùng với viên cảnh sát nói thầm thì, trong nội tâm nàng hoảng hốt, thằng này đây là đang làm gì vậy? Đưng nói là đang mật báo gì với viên cảnh sát chứ ? Nhưng suy nghĩ lại thì thấy không đúng, hắn biết được cái gì đâu mà mật báo? Vừa rồi tại trong sở cảnh sát cũng đã tường trình tất cả xong rồi, nghĩ tới đây, nàng vừa quay đầu lại nhìn Hà Tình, thì phát hiện nàng đã co quắp ngủ trêи giường rồi.
– Anh nói những…lời này có chứng cớ gì không?
Triều Vinh Hoa bán tín bán nghi hỏi.
– Tôi không phải là cảnh sát phá án, thì lấy chứng cứ để làm gì, tôi chỉ cung cấp cho anh thêm thông tin để anh thêm mạch suy nghĩ mà thôi, tôi cũng muốn vụ an mau chóng được phá, để còn lấy xe của tôi ra chứ.
Đinh Nhị Cẩu bình thản nói theo kiểu có tin hay không là tùy ngươi.
– Tôi cũng không có ý gì khác, vì anh nói những điều này đều là do anh suy luận, không có chứng cứ thì không thể làm gì được, chúng ta không có thể dựa vào suy luận để mà phá án, hay là anh xem phim nhiều quá rồi tưởng tượng ra?
Triều Vinh Hoa có vẻ cười nhạo hắn .
– Thôi được rồi, không cùng anh tốn thời gian nữa, đúng rồi.. anh định ở chỗ này theo dõi à?
– Cái này không gọi là theo dõi, chúng ta chỉ sợ có người đi tới, đối với người bị hại gây bất lợi, nên nhận được lệnh phải ở chỗ này quan sát, lát nữa sẽ có người tới thay tôi đấy, tôi là người của đội cảnh sát hình sự, không phải là cảnh sát bảo vệ.
Triều Vinh Hoa nói rất là hùng hồn, nhưng Đinh Nhị Cẩu lúc này lại thấy chướng mắt với khả năng của viên cảnh sát này, phá án thì sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một cái nào manh mối dù là rất vụn vặt , nhưng nhìn thấy rỏ là Triều Vinh Hoa đối với vụ án này cũng không chú ý những tình tiết như thế…
Đinh Nhị Cẩu cũng không muốn ở lại chỗ này nữa, ở cơ quan của mình bên trêи còn rất nhiều việc chờ xử lý, mình chỉ là giúp đỡ việc này, nhưng thật không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên hắn đến phòng bệnh lên tiếng chào Từ Kiều Kiều nói là phải đi .
– Anh không thể đi một mình, có đi thì chúng ta cùng đi.
Từ Kiều Kiều nghe xong Đinh Nhị Cẩu nói phải đi , nàng cũng không muốn ở lại chỗ này thêm .
– A…con người của cô sao vậy ? Còn tình bạn bè đâu rồi, bạn của cô xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không ở lại chỗ này giúp đỡ nàng, tại tôi là đàn ông, chứ không thì tôi cũng ở lại nơi đây theo nàng rồi, vì không có may mắn như vậy, coi như xong rồi, tôi phải đi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền đi , nhưng lại bị Từ Kiều Kiều kéo lại.
– Khoan hãy đi, tôi có chuyện muốn nói.
Nàng vội kéo Đinh Nhị Cẩu đi đến cuối hành lang, nhìn quanh cũng không có người, cho nên không có sợ bị người khác nghe thấy.
– Dến cùng là lại có chuyện gì nữa vậy mà cô phải lén lút như ăn trộm vậy?
– Xảy ra chuyện lớn rồi, tôi cũng không rõ vừa rồi là Hà Tình nói thật hay giả, mà nói là những câu nói không đáng tin cậy lắm, anh nghĩ xem có phải là Hà Tình bị điên rồi hay không?
– Ừ ? Nhưng Hà Tình nói cái gì?
Đinh Nhị Cẩu lúc này lại thật nghiêm túc hỏi .
– Hà Tình nói biết là ai giết chết Đào Chính, ngày hôm qua đã có người gọi điện thoại hăm dọa, nói nếu như hôm nay dám cùng Đào Chính kết hôn, nhất định sẽ giết chết Đào Chính, vì thế nên mới nhờ tôi mượn chiếc xe việt dã của anh vì nhìn qua rất chắc chắn, do đó tôi giờ cũng rất mâu thuẫn, không biết có phải tinh thần có xảy ra vấn đề gì?
– Vì sao mà Hà Tình không báo cảnh sát, ngay ngoài cửa cảnh sát đang ngồi đấy.
– Vì Hà Tình không tin vào cảnh sát, với lại cũng không có chứng cớ, nếu như nói ra, cảnh sát sẽ cho rằng nàng bị chấn động thần kinh nên nói bậy, dù sao bất cứ người nào trong ngày đại hỉ của mình, mà bị tai họa bất ngờ như thế này cũng dễ mà điên loạn.
Từ Kiều Kiều ấp úng nói ra.
– Vậy cô có ý gì mà nói cho tôi biết vậy, về chuyện này tôi cũng đâu có làm được cái gì, tôi đâu phải là cảnh sát.
Đinh Nhị Cẩu không muốn tham dự dính líu vào việc này.
-Hà Tình muốn tôi giúp, nàng muốn tự mình ra tay báo thù, anh thử tôi phải nên làm cái gì bây giờ?
– Nhờ cô giúp ? Cô làm sao mà giúp được? Cô sẽ không có ngây thơ đến mức cùng với Hà Tình đi giết người chứ?
– Um.. đương nhiên là không phải như vậy, chỉ là tôi cũng không biết làm như thế nào để giúp Hà Tình, nàng là một phụ nữ, anh là đàn ông, bộ anh không thể ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân, giúp đỡ nàng hay sao?
– Đúng tôi là đàn ông cũng không tệ lắm, nhưng tôi còn có một cái đầu óc suy nghĩ của đàn ông, tôi cho rằng, nếu có khó khăn vẫn là phải tìm đến cảnh sát, nhưng Hà Tình lại không chịu làm thế, theo đuổi việc này nói không chừng tôi còn có thể mất mạng, làm như thế thì không có ý nghĩa gì cả, tôi không thể giúp Hà Tình, việc này …cô đừng có trông cậy vào tôi.
– Hừ..anh sao lại nói như vậy a, nhìn xem anh là người đàn ông, nhưng kỳ thật căn bản cũng thì không phải là người đàn ông.
Từ Kiều Kiều ác độc nói .
– Cô…
– Ủa… Đinh chủ nhiệm, sao em lại ở chỗ này?
Đang lúc Đinh Nhị Cẩu đang suy nghĩ tìm đạo lý nào để răn dạy Từ Kiều Kiều, thì một thân áo blouse trắng Chu Hồng Diễm từ một gian phòng không xa từ bên trong bước ra .
– A… y tá trưởng, hèn chi nãy giờ em không có nhìn thấy chị ở đâu, thì ra là trong giờ làm việc, lại trốn đến đây chơi.
Đinh Nhị Cẩu đang định mượn cơ hội này thoát khỏi Từ Kiều Kiều đang quấn lấy hắn, vì vậy tươi cười đi tới chào hỏi Chu Hồng Diễm.
– Nói bậy, chị có chuyện đến đây tìm bác sĩ Lý đấy, có việc gì không? Đồng sự của em đã xuất viện rồi mà.
– Há, không có việc gì, chỉ tới việc ngang qua đây thôi
– À.. hiện tại nếu không có bận việc gì, theo chị tới phòng làm việc một chuyến, chị có việc cũng muốn gặp em.
Chu Hồng Diễm ý vị sâu xa nhìn thoáng qua vẻ mặt mất hứng của Từ Kiều Kiều, đối với Đinh Nhị Cẩu nói ra.
Bước vào phòng làm việc của Chu Hồng Diễm, Đinh Nhị Cẩu không chút khách sáo đến ngồi ở trêи một cái ghế, Chu Hồng Diễm nhìn Đinh Nhị Cẩu nói:
– Thế nào, có cần hay hỗ trợ không vậy?
– Chuyện gì ? Cái gì mà hỗ trợ? Không phải là chị nói tìm em có việc sao?
Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ nói .
– Ai.. chị thật sự là không biết những người phụ nữ kia vì cái gì mà hết người này đến người khác lại ưa thích em. Em cũng phải cẩn thận hơn một chút, các cô gài thì dễ tổn thương thân thể lắm đấy, phá thai nhiều lần còn có thể bị vô sinh, đúng là bọn họ nhắm trúng thứ người phong lưu như em rồi, cô gái kia là đến phá thai lần thứ mấy rồi hả?
– Ưm..chị nói là …cái này …không phải, chúng ta . . .
– Được rồi, chị biết mà, việc phá thai này này cứ giao cho chị xử lý giùm cho, đàn ông các người a..chỉ lo chính mình sung sướиɠ, đâu có thèm nghĩ đến đàn bà chết sống ra sao. . .
– Không thể báo được, nếu báo cảnh sát, thì chị không có chứng cứ, nhưng chị chắc chắn chuyện này là do hắn hạ thủ, cho nên chị muốn tự tay mình giết hắn mới cam tâm, bên ngoài bây giờ có cảnh sát đang ngó chừng không vậy?
Hà Tình nhỏ giọng hỏi.
– Vừa rồi em không có chú ý, để em ra xem.
Từ Kiều Kiều giờ mới cẩn thận rời khỏi giường bệnh, xuyên thấu qua cửa phòng thủy tinh, hướng ra phía ngoài nhìn, thì thấy Đinh Nhị Cẩu đang cùng một người cảnh sát thầm thì cái gì đó.
Vì vậy Từ Kiều Kiều liền vội đến bên giường bệnh, nói với Hà Tình:
– Có cảnh sát đang chờ ở ngoài cửa, xem ra trong lúc này cũng không rời khỏi, phải làm gì đây?
Từ Kiều Kiều cũng gấp gáp .
– Đợi đã, để cho chị suy nghĩ tính toán một chút.
Hà Tình đúng lúc này ngược lại rất là tĩnh táo.
Lúc Từ Kiều Kiều quay lại nhìn thấy qua cửa sổ, thì Đinh Nhị Cẩu vẫn đang cùng với viên cảnh sát nói thầm thì, trong nội tâm nàng hoảng hốt, thằng này đây là đang làm gì vậy? Đưng nói là đang mật báo gì với viên cảnh sát chứ ? Nhưng suy nghĩ lại thì thấy không đúng, hắn biết được cái gì đâu mà mật báo? Vừa rồi tại trong sở cảnh sát cũng đã tường trình tất cả xong rồi, nghĩ tới đây, nàng vừa quay đầu lại nhìn Hà Tình, thì phát hiện nàng đã co quắp ngủ trêи giường rồi.
– Anh nói những…lời này có chứng cớ gì không?
Triều Vinh Hoa bán tín bán nghi hỏi.
– Tôi không phải là cảnh sát phá án, thì lấy chứng cứ để làm gì, tôi chỉ cung cấp cho anh thêm thông tin để anh thêm mạch suy nghĩ mà thôi, tôi cũng muốn vụ an mau chóng được phá, để còn lấy xe của tôi ra chứ.
Đinh Nhị Cẩu bình thản nói theo kiểu có tin hay không là tùy ngươi.
– Tôi cũng không có ý gì khác, vì anh nói những điều này đều là do anh suy luận, không có chứng cứ thì không thể làm gì được, chúng ta không có thể dựa vào suy luận để mà phá án, hay là anh xem phim nhiều quá rồi tưởng tượng ra?
Triều Vinh Hoa có vẻ cười nhạo hắn .
– Thôi được rồi, không cùng anh tốn thời gian nữa, đúng rồi.. anh định ở chỗ này theo dõi à?
– Cái này không gọi là theo dõi, chúng ta chỉ sợ có người đi tới, đối với người bị hại gây bất lợi, nên nhận được lệnh phải ở chỗ này quan sát, lát nữa sẽ có người tới thay tôi đấy, tôi là người của đội cảnh sát hình sự, không phải là cảnh sát bảo vệ.
Triều Vinh Hoa nói rất là hùng hồn, nhưng Đinh Nhị Cẩu lúc này lại thấy chướng mắt với khả năng của viên cảnh sát này, phá án thì sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một cái nào manh mối dù là rất vụn vặt , nhưng nhìn thấy rỏ là Triều Vinh Hoa đối với vụ án này cũng không chú ý những tình tiết như thế…
Đinh Nhị Cẩu cũng không muốn ở lại chỗ này nữa, ở cơ quan của mình bên trêи còn rất nhiều việc chờ xử lý, mình chỉ là giúp đỡ việc này, nhưng thật không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên hắn đến phòng bệnh lên tiếng chào Từ Kiều Kiều nói là phải đi .
– Anh không thể đi một mình, có đi thì chúng ta cùng đi.
Từ Kiều Kiều nghe xong Đinh Nhị Cẩu nói phải đi , nàng cũng không muốn ở lại chỗ này thêm .
– A…con người của cô sao vậy ? Còn tình bạn bè đâu rồi, bạn của cô xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không ở lại chỗ này giúp đỡ nàng, tại tôi là đàn ông, chứ không thì tôi cũng ở lại nơi đây theo nàng rồi, vì không có may mắn như vậy, coi như xong rồi, tôi phải đi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền đi , nhưng lại bị Từ Kiều Kiều kéo lại.
– Khoan hãy đi, tôi có chuyện muốn nói.
Nàng vội kéo Đinh Nhị Cẩu đi đến cuối hành lang, nhìn quanh cũng không có người, cho nên không có sợ bị người khác nghe thấy.
– Dến cùng là lại có chuyện gì nữa vậy mà cô phải lén lút như ăn trộm vậy?
– Xảy ra chuyện lớn rồi, tôi cũng không rõ vừa rồi là Hà Tình nói thật hay giả, mà nói là những câu nói không đáng tin cậy lắm, anh nghĩ xem có phải là Hà Tình bị điên rồi hay không?
– Ừ ? Nhưng Hà Tình nói cái gì?
Đinh Nhị Cẩu lúc này lại thật nghiêm túc hỏi .
– Hà Tình nói biết là ai giết chết Đào Chính, ngày hôm qua đã có người gọi điện thoại hăm dọa, nói nếu như hôm nay dám cùng Đào Chính kết hôn, nhất định sẽ giết chết Đào Chính, vì thế nên mới nhờ tôi mượn chiếc xe việt dã của anh vì nhìn qua rất chắc chắn, do đó tôi giờ cũng rất mâu thuẫn, không biết có phải tinh thần có xảy ra vấn đề gì?
– Vì sao mà Hà Tình không báo cảnh sát, ngay ngoài cửa cảnh sát đang ngồi đấy.
– Vì Hà Tình không tin vào cảnh sát, với lại cũng không có chứng cớ, nếu như nói ra, cảnh sát sẽ cho rằng nàng bị chấn động thần kinh nên nói bậy, dù sao bất cứ người nào trong ngày đại hỉ của mình, mà bị tai họa bất ngờ như thế này cũng dễ mà điên loạn.
Từ Kiều Kiều ấp úng nói ra.
– Vậy cô có ý gì mà nói cho tôi biết vậy, về chuyện này tôi cũng đâu có làm được cái gì, tôi đâu phải là cảnh sát.
Đinh Nhị Cẩu không muốn tham dự dính líu vào việc này.
-Hà Tình muốn tôi giúp, nàng muốn tự mình ra tay báo thù, anh thử tôi phải nên làm cái gì bây giờ?
– Nhờ cô giúp ? Cô làm sao mà giúp được? Cô sẽ không có ngây thơ đến mức cùng với Hà Tình đi giết người chứ?
– Um.. đương nhiên là không phải như vậy, chỉ là tôi cũng không biết làm như thế nào để giúp Hà Tình, nàng là một phụ nữ, anh là đàn ông, bộ anh không thể ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân, giúp đỡ nàng hay sao?
– Đúng tôi là đàn ông cũng không tệ lắm, nhưng tôi còn có một cái đầu óc suy nghĩ của đàn ông, tôi cho rằng, nếu có khó khăn vẫn là phải tìm đến cảnh sát, nhưng Hà Tình lại không chịu làm thế, theo đuổi việc này nói không chừng tôi còn có thể mất mạng, làm như thế thì không có ý nghĩa gì cả, tôi không thể giúp Hà Tình, việc này …cô đừng có trông cậy vào tôi.
– Hừ..anh sao lại nói như vậy a, nhìn xem anh là người đàn ông, nhưng kỳ thật căn bản cũng thì không phải là người đàn ông.
Từ Kiều Kiều ác độc nói .
– Cô…
– Ủa… Đinh chủ nhiệm, sao em lại ở chỗ này?
Đang lúc Đinh Nhị Cẩu đang suy nghĩ tìm đạo lý nào để răn dạy Từ Kiều Kiều, thì một thân áo blouse trắng Chu Hồng Diễm từ một gian phòng không xa từ bên trong bước ra .
– A… y tá trưởng, hèn chi nãy giờ em không có nhìn thấy chị ở đâu, thì ra là trong giờ làm việc, lại trốn đến đây chơi.
Đinh Nhị Cẩu đang định mượn cơ hội này thoát khỏi Từ Kiều Kiều đang quấn lấy hắn, vì vậy tươi cười đi tới chào hỏi Chu Hồng Diễm.
– Nói bậy, chị có chuyện đến đây tìm bác sĩ Lý đấy, có việc gì không? Đồng sự của em đã xuất viện rồi mà.
– Há, không có việc gì, chỉ tới việc ngang qua đây thôi
– À.. hiện tại nếu không có bận việc gì, theo chị tới phòng làm việc một chuyến, chị có việc cũng muốn gặp em.
Chu Hồng Diễm ý vị sâu xa nhìn thoáng qua vẻ mặt mất hứng của Từ Kiều Kiều, đối với Đinh Nhị Cẩu nói ra.
Bước vào phòng làm việc của Chu Hồng Diễm, Đinh Nhị Cẩu không chút khách sáo đến ngồi ở trêи một cái ghế, Chu Hồng Diễm nhìn Đinh Nhị Cẩu nói:
– Thế nào, có cần hay hỗ trợ không vậy?
– Chuyện gì ? Cái gì mà hỗ trợ? Không phải là chị nói tìm em có việc sao?
Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ nói .
– Ai.. chị thật sự là không biết những người phụ nữ kia vì cái gì mà hết người này đến người khác lại ưa thích em. Em cũng phải cẩn thận hơn một chút, các cô gài thì dễ tổn thương thân thể lắm đấy, phá thai nhiều lần còn có thể bị vô sinh, đúng là bọn họ nhắm trúng thứ người phong lưu như em rồi, cô gái kia là đến phá thai lần thứ mấy rồi hả?
– Ưm..chị nói là …cái này …không phải, chúng ta . . .
– Được rồi, chị biết mà, việc phá thai này này cứ giao cho chị xử lý giùm cho, đàn ông các người a..chỉ lo chính mình sung sướиɠ, đâu có thèm nghĩ đến đàn bà chết sống ra sao. . .