Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Gặp vợ chủ tịch thành phố
Ngày đăng: 22:29 16/02/21
CHƯƠNG 717: GẶP VỢ CHỦ TỊCH THÀNH PHỐ.
Năm giờ chiều, Đinh Trường Sinh đi theo sau Trần Khánh Long gõ cửa phòng làm việc Thạch Aí Quốc, hai người bọn họ cùng nhau đi vào, Trần Khánh Long đến bên cạnh bàn làm việc, cầm lấy cặp xách của Thạch Aí Quốc, sau đó chờ Thạch Aí Quốc rời khỏi văn phòng, thì tắt đi tất cả đồ điện trong văn phòng.
Hai người bọn họ đi theo sau Thạch Aí Quốc, ông cũng không có nói gì, lãnh đạo im lặng, thư ký cũng không thể dở đến mức mở đầu trước câu chuyện, tuy không ai nói lời nào, không khí rất ngột ngạt, nhưng đó là ý muốn của lãnh đạo, giống như bảo trì một loại cảm giác oai nghi với cấp dưới.
Xuống thang máy bước ra khỏi đại sảnh, thì chiếc xe hơi đã chờ sẵn, lái xe Hồ Hải Quân mở cửa xe ra, đúng lúc này Trần Khánh Long bước nhanh trước một bước, giữ lấy cửa xe, lấy bàn tay che khuất phía trêи cửa xe, đề phòng Thạch Aí Quốc cúi người vào trong xe không cẩn thận bị đụng phải đầu.
Ngay lúc Trần Khánh Long muốn đóng cửa xe, thì Thạch Aí Quốc nói ra:
– Khánh Long , hôm nay để cho Tiểu Đinh tiễn đưa tôi trở về, cậu không cần đi theo.
Thạch Aí Quốc nói xong, tự mình kéo cửa đóng lại, Trần Khánh Long lúc này mới hiểu được, vội vàng đem cai cặp xách ở trong tay mình đưa cho Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu vội vàng từ theo phía sau vượt qua, mở ra cửa bên tay lái phụ chui vào.
Trần Khánh Long đưa mắt nhìn theo xe Thạch Aí Quốc đã đi ra khỏi cổng ủy ban thành phố, hôm nay Thạch Aí Quốc đã tỏ thái độ như vậy, thì đồng nghĩa với kiếp sống thư ký của hắn đã chấm dứt triệt để, vốn là hắn tâm niệm chờ đến kết quả như thế này, nhưng khi kết quả này đến thì hắn lại cảm thấy có một ít cảm giác mất mác, đặc biệt lúc đưa cặp xách của Thạch Aí Quốc giao cho Đinh Trường Sinh, nhưng sự tình đã đến bước này, không có khả năng quay trở về nữa, mũi tên đã bắn bay đi, cũng là do tự mình chọn đường.
Đinh Nhị Cẩu an tĩnh ngồi ở vị trí kế bên người lái xa, im lặng nhớ kỹ lộ trình xe chạy, hắn đối với đường xá thành phố Hồ Châu vẫn chưa quen, cho nên cố gắng nhớ kỹ lộ tuyến, với tình hình giao thông hỗn loạn như hiện nay .
Tuy Đinh Nhị Cẩu đang nhìn phía trước, nhưng hắn có thể cảm nhận sâu sắc được phía sau lưng mình có một đôi ánh mắt nhạy cảm đang quan sát, bên cạnh lái xe Hồ Hải Quân thì thần sắc rất tự nhiên bình thản, một câu nói cũng không có, cũng không có hỏi Đinh Nhị Cẩu là ai, cũng không hỏi vì sao không phải là Trần Khánh Long tiễn đưa chủ tịch, đây chính là quy củ tối thiểu với tư cách lái xe cho lãnh đạo, chỉ có đôi mắt để nhìn, không được sử dụng cái miệng cùng với lỗ tai.
Xe chạy tầm 15 phút, chầm chậm chạy vào khu nhà của thành ủy, tại trước một tiểu viện thì ngừng lại, đúng lúc này Tiêu Hồng vừa bước ra đợi tại trêи bậc thềm, Đinh Nhị Cẩu tranh thủ xuống xe, mở cửa xe cho Thạch Aí Quốc, nhưng Thạch Aí Quốc động tác còn nhanh hơn hắn, chính mình đã tự mở cửa xe ra rồi .
– Um..sao em lại chờ ở bên ngoài, bên ngoài lạnh đấy.
Thạch Aí Quốc ân cần biểu lộ tình cảm với Tiêu Hồng không e dè Đinh Nhị Cẩu ở phía sau lưng đang cầm túi xách.
– Hì..biết anh tan việc sắp về nhà, nên em ở đây chờ anh. Ồ.. anh thay đổi thư ký rồi sao?
Tiêu Hồng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đang đi theo sau lưng Thạch Aí Quốc nên hỏi.
– Ừ..đúng rồi… về sau có chuyện anh bận không có thời gian, thì có thể tìm đến cậu ta nhờ xử lý, tên gọi Đinh Trường Sinh, Tiểu Đinh ..đây là vợ của tôi, về sau trong nhà có chuyện gì, thì nhờ cậu giúp giùm nhé.
Đối với ngươi vợ thứ hai này, Thạch Aí Quốc rất là ưa thích, đúng ra đã làm một chủ tịch đứng đầu thành phố, vốn là không nên ở trước mặt thuộc hạ nói lời quá cưng chiều một người đàn bà, nhưng hiện tại xem như Thạch Aí Quốc triệt để khó thoát khỏi, vì Tiêu Hồng là tuổi trẻ, nàng cũng biết rõ đàn ông cần gì , mỗi khi Thạch Aí Quốc nghĩ tới người vợ trẻ tuổi này cùng ngang tuổi với con gái của mình, thế mà lại nằm dưới háng của mình quằn quại như là một con lươn quấn quanh mỗi khi mình đút cây ƈôи ȶɦịt vào cái lổ nhỏ bên dưới của nàng, trong lòng của ông ta liền sẽ nổi lên sự hưng phấn mãnh liệt..
– Xin chào chị, em là Đinh Trường Sinh, có việc gì cần chị cứ phân phó.
Đinh Nhị Cẩu nhận ra, lão hoàng đế Thạch Aí Quốc này đã bị tiểu yêu tinh Tiêu Hồng xem như là đã nắm đầu rồi, ngày đó khi ở trêи lầu, hắn chỉ là nhìn thoáng qua thân ảnh của Tiêu Hồng, không có thấy rõ mặt mũi của nàng, hôm nay hắn phát hiện ra, trách không được Thạch Aí Quốc không quan tâm đến chuyện con gài mình phản đối chuyện kết hôn cùng với Tiêu Hồng, người đàn bà này đúng là có một sắc đẹp khuynh đảo hại nước hại dân, mặc dù không có khoa trương nhiều , nhưng nàng cực kỳ giống minh tinh Tiêu Tường của Đài Loan.
Dưới ánh đèn sáng từ hành lang hắt xuống, Tiêu Hồng đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng màu trắng không có tay, lộ ra cánh tay bạch ngọc trắng bóc, dưới ánh đèn xuyên suốt, Đinh Nhị Cẩu tinh tường thấy đường cong lả lướt của thân thể nàng, ngay cả cái qυầи ɭót hình tam giác nhỏ ở phía trước cũng không thể che khuất, rất rõ ràng chứng kiến cái gò mu âʍ ɦộ đầy đặn phồng ra, dấu vết hình bán cầu trêи cái ʍôиɠ đầy đặn mượt mà, hông của nàng mặc dù không phải là nhỏ nhắn, nhưng cùng cơ thể của nàng phối hợp vô cùng hoàn hảo, nhất là cặp chân dài, cặp đùi rất tròn đẫy đà, bắp chân thẳng lại dài, khiến nàng có khí chất rất là yêu mị
Tiêu Hồng cao ngạo gật đầu, không nói gì, nhận lấy trong tay Đinh Nhị Cẩu cặp xách, nàng cúi người xuống, rõ ràng cái rãnh sâu thẳm giữa hai bầu иɦũ ɦσα lồ lộ..
Nàng kéo tay Thạch Aí Quốc đi vào trong nhà, Đinh Nhị Cẩu có chút thất thần nhìn theo cái ʍôиɠ nẩy nở có vẻ nhổng lên, phảng phất như là hấp dẫn ánh mắt giống đực, làm cho hắn thậm chí có chút thất thố nhìn sau cái ʍôиɠ đít của nữ yêu tinh này .
– Cậu trở về đi, sáng sớm ngày mai tới đón tôi là được.
Thạch Aí Quốc đầu cũng không có quay lại nói, tuy là lãnh đạo có quyền đấy , nhưng tư thế của Thạch Aí Quốc khiến cho Đinh Nhị Cẩu có chút không thích ứng, hắn đang tự hỏi không biết mình tìm đến nơi nương tựa này có phải là lựa chọn chính xác hay không nữa?
– Chúng ta đi thôi Đinh thư ký, để tôi đưa cậu trở về.
Hồ Hải Quân mở cửa xe nói vọng ra .
– Anh Hồ cứ gọi em là Tiểu Đinh đi, xem ra so với em thì anh tuổi tác lớn hơn nhiều, anh đi theo chủ tịch chắc lâu rồi chứ?
– Ừ, hơn mười năm, vậy em về đâu, để anh đưa em về.
Sau khi Đinh Nhị Cẩu ngồi vào trong xe, Hồ Hải Quân lại một lần nữa hỏi.
– Vâng..anh cứ đưa em đến trước mặt đầu phố là được, em muốn tự mình dạo chơi trong thành phố một chút, à..hay là anh Hồ có rảnh không? Nếu không hai anh em chúng ta uống chút rượu, coi như là làm quen, về sau còn kính xin anh Hồ chỉ điểm em một số chuyện đấy.
– Khục, cái gì chỉ điểm hay là không chỉ điểm, chúng ta đều là người phục vụ cho chủ tịch, cứ làm tốt công tác của mình thì được rồi, để ngày khác đi, anh mời em.
Hồ Hải Quân uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Đinh Nhị Cẩu
. Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói thêm, đến đầu phố xuống xe, sau khi chiếc xe hơi khởi động rời đi, thì Hồ Hải Quân lập tức gọi một cú điện thoại:
– Nửa giờ sau gặp lại ở chỗ cũ, anh có chuyện trọng yếu muốn trao đổi.
Sau mười lăm phút, từ trong ga-ra của ủy ban thành phố, Hồ Hải Quân đã đổi lấy chiếc xe Jetta chạy ra khỏi ủy ban, chiếc xe chở chủ tịch thì quá rõ ràng, hắn không muốn lấy chiếc xe nhạy cảm đó chạy rong khắp nơi.
Năm giờ chiều, Đinh Trường Sinh đi theo sau Trần Khánh Long gõ cửa phòng làm việc Thạch Aí Quốc, hai người bọn họ cùng nhau đi vào, Trần Khánh Long đến bên cạnh bàn làm việc, cầm lấy cặp xách của Thạch Aí Quốc, sau đó chờ Thạch Aí Quốc rời khỏi văn phòng, thì tắt đi tất cả đồ điện trong văn phòng.
Hai người bọn họ đi theo sau Thạch Aí Quốc, ông cũng không có nói gì, lãnh đạo im lặng, thư ký cũng không thể dở đến mức mở đầu trước câu chuyện, tuy không ai nói lời nào, không khí rất ngột ngạt, nhưng đó là ý muốn của lãnh đạo, giống như bảo trì một loại cảm giác oai nghi với cấp dưới.
Xuống thang máy bước ra khỏi đại sảnh, thì chiếc xe hơi đã chờ sẵn, lái xe Hồ Hải Quân mở cửa xe ra, đúng lúc này Trần Khánh Long bước nhanh trước một bước, giữ lấy cửa xe, lấy bàn tay che khuất phía trêи cửa xe, đề phòng Thạch Aí Quốc cúi người vào trong xe không cẩn thận bị đụng phải đầu.
Ngay lúc Trần Khánh Long muốn đóng cửa xe, thì Thạch Aí Quốc nói ra:
– Khánh Long , hôm nay để cho Tiểu Đinh tiễn đưa tôi trở về, cậu không cần đi theo.
Thạch Aí Quốc nói xong, tự mình kéo cửa đóng lại, Trần Khánh Long lúc này mới hiểu được, vội vàng đem cai cặp xách ở trong tay mình đưa cho Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu vội vàng từ theo phía sau vượt qua, mở ra cửa bên tay lái phụ chui vào.
Trần Khánh Long đưa mắt nhìn theo xe Thạch Aí Quốc đã đi ra khỏi cổng ủy ban thành phố, hôm nay Thạch Aí Quốc đã tỏ thái độ như vậy, thì đồng nghĩa với kiếp sống thư ký của hắn đã chấm dứt triệt để, vốn là hắn tâm niệm chờ đến kết quả như thế này, nhưng khi kết quả này đến thì hắn lại cảm thấy có một ít cảm giác mất mác, đặc biệt lúc đưa cặp xách của Thạch Aí Quốc giao cho Đinh Trường Sinh, nhưng sự tình đã đến bước này, không có khả năng quay trở về nữa, mũi tên đã bắn bay đi, cũng là do tự mình chọn đường.
Đinh Nhị Cẩu an tĩnh ngồi ở vị trí kế bên người lái xa, im lặng nhớ kỹ lộ trình xe chạy, hắn đối với đường xá thành phố Hồ Châu vẫn chưa quen, cho nên cố gắng nhớ kỹ lộ tuyến, với tình hình giao thông hỗn loạn như hiện nay .
Tuy Đinh Nhị Cẩu đang nhìn phía trước, nhưng hắn có thể cảm nhận sâu sắc được phía sau lưng mình có một đôi ánh mắt nhạy cảm đang quan sát, bên cạnh lái xe Hồ Hải Quân thì thần sắc rất tự nhiên bình thản, một câu nói cũng không có, cũng không có hỏi Đinh Nhị Cẩu là ai, cũng không hỏi vì sao không phải là Trần Khánh Long tiễn đưa chủ tịch, đây chính là quy củ tối thiểu với tư cách lái xe cho lãnh đạo, chỉ có đôi mắt để nhìn, không được sử dụng cái miệng cùng với lỗ tai.
Xe chạy tầm 15 phút, chầm chậm chạy vào khu nhà của thành ủy, tại trước một tiểu viện thì ngừng lại, đúng lúc này Tiêu Hồng vừa bước ra đợi tại trêи bậc thềm, Đinh Nhị Cẩu tranh thủ xuống xe, mở cửa xe cho Thạch Aí Quốc, nhưng Thạch Aí Quốc động tác còn nhanh hơn hắn, chính mình đã tự mở cửa xe ra rồi .
– Um..sao em lại chờ ở bên ngoài, bên ngoài lạnh đấy.
Thạch Aí Quốc ân cần biểu lộ tình cảm với Tiêu Hồng không e dè Đinh Nhị Cẩu ở phía sau lưng đang cầm túi xách.
– Hì..biết anh tan việc sắp về nhà, nên em ở đây chờ anh. Ồ.. anh thay đổi thư ký rồi sao?
Tiêu Hồng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đang đi theo sau lưng Thạch Aí Quốc nên hỏi.
– Ừ..đúng rồi… về sau có chuyện anh bận không có thời gian, thì có thể tìm đến cậu ta nhờ xử lý, tên gọi Đinh Trường Sinh, Tiểu Đinh ..đây là vợ của tôi, về sau trong nhà có chuyện gì, thì nhờ cậu giúp giùm nhé.
Đối với ngươi vợ thứ hai này, Thạch Aí Quốc rất là ưa thích, đúng ra đã làm một chủ tịch đứng đầu thành phố, vốn là không nên ở trước mặt thuộc hạ nói lời quá cưng chiều một người đàn bà, nhưng hiện tại xem như Thạch Aí Quốc triệt để khó thoát khỏi, vì Tiêu Hồng là tuổi trẻ, nàng cũng biết rõ đàn ông cần gì , mỗi khi Thạch Aí Quốc nghĩ tới người vợ trẻ tuổi này cùng ngang tuổi với con gái của mình, thế mà lại nằm dưới háng của mình quằn quại như là một con lươn quấn quanh mỗi khi mình đút cây ƈôи ȶɦịt vào cái lổ nhỏ bên dưới của nàng, trong lòng của ông ta liền sẽ nổi lên sự hưng phấn mãnh liệt..
– Xin chào chị, em là Đinh Trường Sinh, có việc gì cần chị cứ phân phó.
Đinh Nhị Cẩu nhận ra, lão hoàng đế Thạch Aí Quốc này đã bị tiểu yêu tinh Tiêu Hồng xem như là đã nắm đầu rồi, ngày đó khi ở trêи lầu, hắn chỉ là nhìn thoáng qua thân ảnh của Tiêu Hồng, không có thấy rõ mặt mũi của nàng, hôm nay hắn phát hiện ra, trách không được Thạch Aí Quốc không quan tâm đến chuyện con gài mình phản đối chuyện kết hôn cùng với Tiêu Hồng, người đàn bà này đúng là có một sắc đẹp khuynh đảo hại nước hại dân, mặc dù không có khoa trương nhiều , nhưng nàng cực kỳ giống minh tinh Tiêu Tường của Đài Loan.
Dưới ánh đèn sáng từ hành lang hắt xuống, Tiêu Hồng đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng màu trắng không có tay, lộ ra cánh tay bạch ngọc trắng bóc, dưới ánh đèn xuyên suốt, Đinh Nhị Cẩu tinh tường thấy đường cong lả lướt của thân thể nàng, ngay cả cái qυầи ɭót hình tam giác nhỏ ở phía trước cũng không thể che khuất, rất rõ ràng chứng kiến cái gò mu âʍ ɦộ đầy đặn phồng ra, dấu vết hình bán cầu trêи cái ʍôиɠ đầy đặn mượt mà, hông của nàng mặc dù không phải là nhỏ nhắn, nhưng cùng cơ thể của nàng phối hợp vô cùng hoàn hảo, nhất là cặp chân dài, cặp đùi rất tròn đẫy đà, bắp chân thẳng lại dài, khiến nàng có khí chất rất là yêu mị
Tiêu Hồng cao ngạo gật đầu, không nói gì, nhận lấy trong tay Đinh Nhị Cẩu cặp xách, nàng cúi người xuống, rõ ràng cái rãnh sâu thẳm giữa hai bầu иɦũ ɦσα lồ lộ..
Nàng kéo tay Thạch Aí Quốc đi vào trong nhà, Đinh Nhị Cẩu có chút thất thần nhìn theo cái ʍôиɠ nẩy nở có vẻ nhổng lên, phảng phất như là hấp dẫn ánh mắt giống đực, làm cho hắn thậm chí có chút thất thố nhìn sau cái ʍôиɠ đít của nữ yêu tinh này .
– Cậu trở về đi, sáng sớm ngày mai tới đón tôi là được.
Thạch Aí Quốc đầu cũng không có quay lại nói, tuy là lãnh đạo có quyền đấy , nhưng tư thế của Thạch Aí Quốc khiến cho Đinh Nhị Cẩu có chút không thích ứng, hắn đang tự hỏi không biết mình tìm đến nơi nương tựa này có phải là lựa chọn chính xác hay không nữa?
– Chúng ta đi thôi Đinh thư ký, để tôi đưa cậu trở về.
Hồ Hải Quân mở cửa xe nói vọng ra .
– Anh Hồ cứ gọi em là Tiểu Đinh đi, xem ra so với em thì anh tuổi tác lớn hơn nhiều, anh đi theo chủ tịch chắc lâu rồi chứ?
– Ừ, hơn mười năm, vậy em về đâu, để anh đưa em về.
Sau khi Đinh Nhị Cẩu ngồi vào trong xe, Hồ Hải Quân lại một lần nữa hỏi.
– Vâng..anh cứ đưa em đến trước mặt đầu phố là được, em muốn tự mình dạo chơi trong thành phố một chút, à..hay là anh Hồ có rảnh không? Nếu không hai anh em chúng ta uống chút rượu, coi như là làm quen, về sau còn kính xin anh Hồ chỉ điểm em một số chuyện đấy.
– Khục, cái gì chỉ điểm hay là không chỉ điểm, chúng ta đều là người phục vụ cho chủ tịch, cứ làm tốt công tác của mình thì được rồi, để ngày khác đi, anh mời em.
Hồ Hải Quân uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Đinh Nhị Cẩu
. Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói thêm, đến đầu phố xuống xe, sau khi chiếc xe hơi khởi động rời đi, thì Hồ Hải Quân lập tức gọi một cú điện thoại:
– Nửa giờ sau gặp lại ở chỗ cũ, anh có chuyện trọng yếu muốn trao đổi.
Sau mười lăm phút, từ trong ga-ra của ủy ban thành phố, Hồ Hải Quân đã đổi lấy chiếc xe Jetta chạy ra khỏi ủy ban, chiếc xe chở chủ tịch thì quá rõ ràng, hắn không muốn lấy chiếc xe nhạy cảm đó chạy rong khắp nơi.