Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Ẩm ướt sương mù
Ngày đăng: 22:30 16/02/21
CHƯƠNG 746: ẨM ƯỚT SƯƠNG MÙ.
Nước ấm áp từ trong vòi hoa sen phun ra, tưới vào tại trêи người của Cổ Hiểu Manh, lúc này trong lòng giá rét vì sợ hãi đã có chút ôn hòa trở lại, nàng ngồi xổm trêи mặt đất, trong đầu lại nhớ đến tất cả hình ảnh lúc trước mình bị tên bắt cóc lột ra tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ định cưỡng hϊế͙p͙.
Thậm chí, ngay lúc thất kinh tuyệt vọng đó, nàng cũng cảm thấy cây ƈôи ȶɦịt kia đã tách ra cái lổ thịt nhỏ của mình xâm nhập chen vào, may nhờ tên thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở dưới lầu cứu mình, nhưng là do nàng vì mặt mũi, cho nên một mực không chịu thừa nhận điểm này.
Nhưng hắn hôm nay lại vừa cứu nàng một lần nữa, vốn cú điện thoại kia nàng định gọi cho cha nàng Cổ Thanh Sơn, trong lúc nàng ở trong tình cảnh nguy hiểm, hắn cũng không có cò kè mặc cả , chẳng chùn bước vội vàng chạy đến….
Trêи thân thể bóng loáng không có một khuyết điểm nhỏ nhặt, nàng đứng ở trước gương, nhìn xem trong kiếng bóng dáng mình, hai bầu иɦũ ɦσα đầy đặn sừng sững dựng đứng thẳng lấy, đúng, vậy… nàng trong trắng, đang đợi người hữu duyên đến hái, một lùm màu đen như nhung điểm lên cái âʍ ɦộ trêи l;à da trắng thêm càng vũ mị.
Thiếu nữ thanh xuân tràn đầy khí tức; hai bầu иɦũ ɦσα không nhỏ, cặp đùi cũng xưng tụng thon dài thẳng tắp; thảm lông đen trêи cái âʍ ɦộ hình tam giác nhỏ quay ngược, nơi đầu nhọn càng thưa thớt dẫn vào mé ngoài mép lớn ngay nơi trung gian là cửa miệng ɦσα ɦuyệt, hang động vừa hồng lại non, mỡ ngọc kiều diễm ướt át, theo động tác ngón tay của nàng rửa ráy, mật huyệt non mềm bị xoa lấy thành các loại hình dạng mềm nhẵn cực kỳ, hai bên mép nhỏ âʍ ɦộ hồng tươi mập mạp no đủ, tràn đầy mê người …
Cổ Hiểu Manh hai chân cũng cùng một chỗ, vẫn ngồi xổm hơi vểnh cái ʍôиɠ đít lên, hai bờ ʍôиɠ tròn như quả cầu săn chắc, cặp ʍôиɠ trắng bóc, hai đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng hướng hai bên tách ʍôиɠ thịt vạch ra, rãnh ʍôиɠ bị bới ra rộng mở, hơi nóng ẩm ướt như sương mù hòa quyện bay lên khắp phòng tắm, ân hiện bên dưới khe đít khảm lấy một cái hậu môn xinh xắn khép kín, hồng nhuận phơn phớt, tươi đẹp mỹ vô cùng.
…………………………………………………………………………………………..
Dương Hiểu vẫn chưa có trở về , Đinh Nhị Cẩu nhìn giờ trêи điện thoại, sắp tới giờ làm, hôm nay hắn mặc dù không đi đón Thạch Aí Quốc, nhưng dù thế nào đi nữa, trong giờ đi làm vẫn phải không được tùy tiện..
Cổ Hiểu Manh sau khi tắm rửa xong bước ra, mặc cái váy trắng trong nhà, với màu đen cái nịt иɦũ ɦσα phụ trợ ở bên trong, trêи bắp chân trắng tinh, toàn thân nàng trắng như tuyết, đôi dép lê màu trắng trêи chân của nàng giống như vật phẩm trang sức vậy, liếc thoáng qua bên dưới thân nàng, Đinh Nhị Cẩu hơi thở có chút nhanh, lại nhớ đến giữa đáy quần của nàng ươn ướt nước tiểu, nhưng hắn cố khống chế tâm tình của mình, vô luận như thế nào, Cổ Hiểu Manh này bây giờ là trêи danh nghĩa chị nuôi của hắn.
– Nếu không còn có việc gì, tôi đi trước nhé, buổi chiều còn phải đi làm đây này.
Đinh Nhị Cẩu dời đi tầm mắt của mình, nói ra .
– Đợi một chút …tôi hỏi anh…anh vừa rồi có phát hiện tôi có chỗ nào không đúng không vậy?
Cổ Hiểu Manh do dự một chút rồi vẫn hỏi .
– Chỗ nào không đúng? Không có gì cả, chị vẫn rất bình thường, bất quá vừa rồi chị qua kinh hãi, tôi đã nói rồi.. chỉ cần có tôi, không ai dám làm gì chị đâu.
– Không có gì khác?
Cổ Hiểu Manh buông lỏng tâm tình, nhưng nàng vẫn là chưa từ bỏ ý định truy vấn .
– Thật không có, giờ tôi phải đi, nếu không sẽ đến cơ quan trễ …
– Đợi một chút, còn nữa… chuyện này tôi muốn nói cho cha của tôi biết, vì tôi cũng không thể như vậy cả đời trốn ở trong nhà , tôi muốn cha của tôi đem bọn người kia ra trước công lý. Cổ Hiểu Manh tức giận nói .
Nghe được câu này , Đinh Nhị Cẩu dừng lại bước chân của mình .
– Chị Hiểu manh à.. tôi đã được cha mẹ của chị nhận làm con nuôi, tôi cũng không muốn chỉ làm con nuôi trêи danh nghĩa cho có, chị yên tâm đi, chuyện này tôi đã bắt đầu điều tra, nhưng tôi có đề nghị, tốt nhất là chị vẫn không cần nói cho cha nuôi biết đâu, tôi đã nói rồi, một là không được động cỏ nếu muốn đánh rắn, thứ hai là cha nuôi cũng là đơn giản là đi báo cảnh sát, tại cửa hàng tôi cũng đã đã nói cho chị biết, cảnh sát TP Hồ Châu không thể tin, nếu không thì vụ án bắt cóc của chị cũng sẽ không kéo dài đến giờ vẫn chưa phá được, không phải là không phá được, mà là không có người đi phá vụ án này.
– Vậy chị phải làm sao bây giờ?
Cổ Hiểu Manh bây giờ rõ ràng không có phản đối Đinh Nhị Cẩu gọi nàng là chị nữa, không biết là nàng cam chịu hay là không có chú ý tới xưng hô thế này mà nói với hắn như thế .
– Chị…chị trong thời gian này cứ ở tại nhà đi, dù sao bình thường thì chị cũng không thích đi ra ngoài, nhiều lắm thì một tháng, sớm lắm thì tầm hơn mười ngày, em sẽ thăm dò là chuyện gì đã và đang xảy ra, đến lúc đó rồi nói sau, chuyện như thế này thì không thể áp dụng theo lệ thường được, chuyện giang hồ thì phải dùng thủ đoạn của giang hồ xử lý.
Đinh Nhị Cẩu cũng thay đổi giọng điệu nhẹ nhàng hơn để kéo gần khoảng cách hơn với cô nàng cố chấp này.
– Đinh Trường Sinh, chị sao nghe được giọng nói của em thật giống như là xã hội đen vậy.
– Hì…không kém bao nhiêu đâu, em đi đây.
Nói xong, Đinh Nhị Cẩu mở cửa rời đi, Cổ Hiểu Manh lập tức bước theo để khóa trái cửa lại, nàng hiện tại là cực sợ, nàng thề trong lòng..nếu Đinh Trường Sinh chưa tìm được kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ này, thì nàng không bao bước ra khỏi cửa nhà nữa bước, vô luận là bất kỳ lý do gì.
Thế nhưng khi Đinh Nhị Cẩu vừa bước ra thì vừa vặn trông thấy Dương Hiểu mang theo một túi gạo đi vào hành lang .
– Mẹ nuôi, tại sao mẹ lại tự mình đi mua gạo vậy? Lái xe đâu?
– Ồ ..Trường Sinh, sao giờ này mà con lại tới đây, trong nhà không có người à? Đi … trước tiên đem túi gạo vào nhà giúp mẹ cái, mệt chết đi..
Nếu như chuyện này không cho Cổ Thanh Sơn biết rõ, đó là bởi vì hắn sợ Cổ Thanh Sơn lại đi đến sở cảnh sát thành phố, chắc chắn là sẽ đả thảo kinh xà, nhưng chuyện này thì không thể giấu Dương Hiểu được, cho nên Đinh Nhị Cẩu phải nói cho Dương Hiểu biết, đây là hắn muốn thể hiện giá trị của mình, để cho Dương Hiểu biết rõ, khi cô nhận đứa con trai nuôi này thì sẽ không thiệt thòi gì, trái lại thì lập tức còn có thể nhận được sự giúp đỡ từ hắn, vì vậy đem chuyện vừa rồi kể ra rành mạch một lần.
– Ui.. lại có chuyện như vậy à? Vậy… vậy… con có thể ứng phó sao?
– Mẹ nuôi, yên tâm đi, ở ngoài xã hội con cũng có vài bằng hữu đấy, chuyện này con nhất định sẽ lấy lại công bằng cho mẹ nuôi, Hiểu Manh cũng là chị nuôi, con quyết sẽ bảo hộ sự an toàn …
Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Hiểu vào trong nhà, Cổ Hiểu Manh vẫn còn đứng ở đấy, lúc này ánh mắt của hắn nhìn theo bước chân của nàng đang đi nhanh đến cửa, trước ngực áo như đường vòng cung gợn sóng càng phát mãnh liệt, hai bầu иɦũ ɦσα rất tròn hướng lên trêи như nhấc lên, phảng phất muốn chèn phá vạt áo xông ra…
– Cổ Hiểu Manh, con không sao chứ?
Vừa vào cửa, không kịp đổi giày, Dương Hiểu nắm lấy cánh tay của con mình hỏi ngay.
– Mẹ, con không sao, có con nuôi của mẹ che chở, thì đâu có chuyện gì đâu.
Nói xong nàng hung hăng trợn mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu liếc, thằng này đúng là con người hai mặt, mới vừa rồi còn nói mình đừng có nói cho cha mẹ biết chuyện vừa xảy ra, thì chưa gì đã hót ra hết rồi, đây không phải là kể công sao?
– Con cũng đừng có nói dối, nếu không có Trường Sinh, mẹ thấy thật đúng là nguy hiểm, việc này cũng không cần nói cho cha con biết, cứ để cho Trường Sinh xử lý, nếu như chỗ của hắn cũng giải quyết không được, thì lúc ấy sẽ nói cho cha con, gần đây tình hình chính trị của thành phố không yên ổn, cha của con cũng bể đầu sứt trán, tận lực tránh làm phiền cha con được lúc nào hay lúc đó..
Dương Hiểu thở dài, ngồi xuống ở trêи ghế sa lon .
– Mẹ nuôi …con đi nhé, trễ giờ làm rồi.
– Ừ… đúng rồi Trường Sinh, buổi tối tới đây dùng cơm, mẹ hôm nay có mua một mớ hải sản, buổi tối làm cho mọi người ăn.
Dương Hiểu có chút mệt mỏi nói .
– Vâng… cám ơn mẹ nuôi, buổi tối con sẽ quay lại..
Cổ Hiểu Manh lườm Đinh Trường Sinh, nhưng lần này rõ ràng nàng không có phản đối hắn đến, xem ra chuyện hôm nay hoàn toàn chính xác tạo nên tác dụng, có lẽ là tâm kết của nàng hơi chút giải khai một ít, nàng lại nghĩ tới lúc ở trong xe không cầm được nước tiểu để cho ra quần, mặt của nàng lại là một hồi nóng hổi, thật là đáng chết này .
Nước ấm áp từ trong vòi hoa sen phun ra, tưới vào tại trêи người của Cổ Hiểu Manh, lúc này trong lòng giá rét vì sợ hãi đã có chút ôn hòa trở lại, nàng ngồi xổm trêи mặt đất, trong đầu lại nhớ đến tất cả hình ảnh lúc trước mình bị tên bắt cóc lột ra tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ định cưỡng hϊế͙p͙.
Thậm chí, ngay lúc thất kinh tuyệt vọng đó, nàng cũng cảm thấy cây ƈôи ȶɦịt kia đã tách ra cái lổ thịt nhỏ của mình xâm nhập chen vào, may nhờ tên thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở dưới lầu cứu mình, nhưng là do nàng vì mặt mũi, cho nên một mực không chịu thừa nhận điểm này.
Nhưng hắn hôm nay lại vừa cứu nàng một lần nữa, vốn cú điện thoại kia nàng định gọi cho cha nàng Cổ Thanh Sơn, trong lúc nàng ở trong tình cảnh nguy hiểm, hắn cũng không có cò kè mặc cả , chẳng chùn bước vội vàng chạy đến….
Trêи thân thể bóng loáng không có một khuyết điểm nhỏ nhặt, nàng đứng ở trước gương, nhìn xem trong kiếng bóng dáng mình, hai bầu иɦũ ɦσα đầy đặn sừng sững dựng đứng thẳng lấy, đúng, vậy… nàng trong trắng, đang đợi người hữu duyên đến hái, một lùm màu đen như nhung điểm lên cái âʍ ɦộ trêи l;à da trắng thêm càng vũ mị.
Thiếu nữ thanh xuân tràn đầy khí tức; hai bầu иɦũ ɦσα không nhỏ, cặp đùi cũng xưng tụng thon dài thẳng tắp; thảm lông đen trêи cái âʍ ɦộ hình tam giác nhỏ quay ngược, nơi đầu nhọn càng thưa thớt dẫn vào mé ngoài mép lớn ngay nơi trung gian là cửa miệng ɦσα ɦuyệt, hang động vừa hồng lại non, mỡ ngọc kiều diễm ướt át, theo động tác ngón tay của nàng rửa ráy, mật huyệt non mềm bị xoa lấy thành các loại hình dạng mềm nhẵn cực kỳ, hai bên mép nhỏ âʍ ɦộ hồng tươi mập mạp no đủ, tràn đầy mê người …
Cổ Hiểu Manh hai chân cũng cùng một chỗ, vẫn ngồi xổm hơi vểnh cái ʍôиɠ đít lên, hai bờ ʍôиɠ tròn như quả cầu săn chắc, cặp ʍôиɠ trắng bóc, hai đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng hướng hai bên tách ʍôиɠ thịt vạch ra, rãnh ʍôиɠ bị bới ra rộng mở, hơi nóng ẩm ướt như sương mù hòa quyện bay lên khắp phòng tắm, ân hiện bên dưới khe đít khảm lấy một cái hậu môn xinh xắn khép kín, hồng nhuận phơn phớt, tươi đẹp mỹ vô cùng.
…………………………………………………………………………………………..
Dương Hiểu vẫn chưa có trở về , Đinh Nhị Cẩu nhìn giờ trêи điện thoại, sắp tới giờ làm, hôm nay hắn mặc dù không đi đón Thạch Aí Quốc, nhưng dù thế nào đi nữa, trong giờ đi làm vẫn phải không được tùy tiện..
Cổ Hiểu Manh sau khi tắm rửa xong bước ra, mặc cái váy trắng trong nhà, với màu đen cái nịt иɦũ ɦσα phụ trợ ở bên trong, trêи bắp chân trắng tinh, toàn thân nàng trắng như tuyết, đôi dép lê màu trắng trêи chân của nàng giống như vật phẩm trang sức vậy, liếc thoáng qua bên dưới thân nàng, Đinh Nhị Cẩu hơi thở có chút nhanh, lại nhớ đến giữa đáy quần của nàng ươn ướt nước tiểu, nhưng hắn cố khống chế tâm tình của mình, vô luận như thế nào, Cổ Hiểu Manh này bây giờ là trêи danh nghĩa chị nuôi của hắn.
– Nếu không còn có việc gì, tôi đi trước nhé, buổi chiều còn phải đi làm đây này.
Đinh Nhị Cẩu dời đi tầm mắt của mình, nói ra .
– Đợi một chút …tôi hỏi anh…anh vừa rồi có phát hiện tôi có chỗ nào không đúng không vậy?
Cổ Hiểu Manh do dự một chút rồi vẫn hỏi .
– Chỗ nào không đúng? Không có gì cả, chị vẫn rất bình thường, bất quá vừa rồi chị qua kinh hãi, tôi đã nói rồi.. chỉ cần có tôi, không ai dám làm gì chị đâu.
– Không có gì khác?
Cổ Hiểu Manh buông lỏng tâm tình, nhưng nàng vẫn là chưa từ bỏ ý định truy vấn .
– Thật không có, giờ tôi phải đi, nếu không sẽ đến cơ quan trễ …
– Đợi một chút, còn nữa… chuyện này tôi muốn nói cho cha của tôi biết, vì tôi cũng không thể như vậy cả đời trốn ở trong nhà , tôi muốn cha của tôi đem bọn người kia ra trước công lý. Cổ Hiểu Manh tức giận nói .
Nghe được câu này , Đinh Nhị Cẩu dừng lại bước chân của mình .
– Chị Hiểu manh à.. tôi đã được cha mẹ của chị nhận làm con nuôi, tôi cũng không muốn chỉ làm con nuôi trêи danh nghĩa cho có, chị yên tâm đi, chuyện này tôi đã bắt đầu điều tra, nhưng tôi có đề nghị, tốt nhất là chị vẫn không cần nói cho cha nuôi biết đâu, tôi đã nói rồi, một là không được động cỏ nếu muốn đánh rắn, thứ hai là cha nuôi cũng là đơn giản là đi báo cảnh sát, tại cửa hàng tôi cũng đã đã nói cho chị biết, cảnh sát TP Hồ Châu không thể tin, nếu không thì vụ án bắt cóc của chị cũng sẽ không kéo dài đến giờ vẫn chưa phá được, không phải là không phá được, mà là không có người đi phá vụ án này.
– Vậy chị phải làm sao bây giờ?
Cổ Hiểu Manh bây giờ rõ ràng không có phản đối Đinh Nhị Cẩu gọi nàng là chị nữa, không biết là nàng cam chịu hay là không có chú ý tới xưng hô thế này mà nói với hắn như thế .
– Chị…chị trong thời gian này cứ ở tại nhà đi, dù sao bình thường thì chị cũng không thích đi ra ngoài, nhiều lắm thì một tháng, sớm lắm thì tầm hơn mười ngày, em sẽ thăm dò là chuyện gì đã và đang xảy ra, đến lúc đó rồi nói sau, chuyện như thế này thì không thể áp dụng theo lệ thường được, chuyện giang hồ thì phải dùng thủ đoạn của giang hồ xử lý.
Đinh Nhị Cẩu cũng thay đổi giọng điệu nhẹ nhàng hơn để kéo gần khoảng cách hơn với cô nàng cố chấp này.
– Đinh Trường Sinh, chị sao nghe được giọng nói của em thật giống như là xã hội đen vậy.
– Hì…không kém bao nhiêu đâu, em đi đây.
Nói xong, Đinh Nhị Cẩu mở cửa rời đi, Cổ Hiểu Manh lập tức bước theo để khóa trái cửa lại, nàng hiện tại là cực sợ, nàng thề trong lòng..nếu Đinh Trường Sinh chưa tìm được kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ này, thì nàng không bao bước ra khỏi cửa nhà nữa bước, vô luận là bất kỳ lý do gì.
Thế nhưng khi Đinh Nhị Cẩu vừa bước ra thì vừa vặn trông thấy Dương Hiểu mang theo một túi gạo đi vào hành lang .
– Mẹ nuôi, tại sao mẹ lại tự mình đi mua gạo vậy? Lái xe đâu?
– Ồ ..Trường Sinh, sao giờ này mà con lại tới đây, trong nhà không có người à? Đi … trước tiên đem túi gạo vào nhà giúp mẹ cái, mệt chết đi..
Nếu như chuyện này không cho Cổ Thanh Sơn biết rõ, đó là bởi vì hắn sợ Cổ Thanh Sơn lại đi đến sở cảnh sát thành phố, chắc chắn là sẽ đả thảo kinh xà, nhưng chuyện này thì không thể giấu Dương Hiểu được, cho nên Đinh Nhị Cẩu phải nói cho Dương Hiểu biết, đây là hắn muốn thể hiện giá trị của mình, để cho Dương Hiểu biết rõ, khi cô nhận đứa con trai nuôi này thì sẽ không thiệt thòi gì, trái lại thì lập tức còn có thể nhận được sự giúp đỡ từ hắn, vì vậy đem chuyện vừa rồi kể ra rành mạch một lần.
– Ui.. lại có chuyện như vậy à? Vậy… vậy… con có thể ứng phó sao?
– Mẹ nuôi, yên tâm đi, ở ngoài xã hội con cũng có vài bằng hữu đấy, chuyện này con nhất định sẽ lấy lại công bằng cho mẹ nuôi, Hiểu Manh cũng là chị nuôi, con quyết sẽ bảo hộ sự an toàn …
Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Hiểu vào trong nhà, Cổ Hiểu Manh vẫn còn đứng ở đấy, lúc này ánh mắt của hắn nhìn theo bước chân của nàng đang đi nhanh đến cửa, trước ngực áo như đường vòng cung gợn sóng càng phát mãnh liệt, hai bầu иɦũ ɦσα rất tròn hướng lên trêи như nhấc lên, phảng phất muốn chèn phá vạt áo xông ra…
– Cổ Hiểu Manh, con không sao chứ?
Vừa vào cửa, không kịp đổi giày, Dương Hiểu nắm lấy cánh tay của con mình hỏi ngay.
– Mẹ, con không sao, có con nuôi của mẹ che chở, thì đâu có chuyện gì đâu.
Nói xong nàng hung hăng trợn mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu liếc, thằng này đúng là con người hai mặt, mới vừa rồi còn nói mình đừng có nói cho cha mẹ biết chuyện vừa xảy ra, thì chưa gì đã hót ra hết rồi, đây không phải là kể công sao?
– Con cũng đừng có nói dối, nếu không có Trường Sinh, mẹ thấy thật đúng là nguy hiểm, việc này cũng không cần nói cho cha con biết, cứ để cho Trường Sinh xử lý, nếu như chỗ của hắn cũng giải quyết không được, thì lúc ấy sẽ nói cho cha con, gần đây tình hình chính trị của thành phố không yên ổn, cha của con cũng bể đầu sứt trán, tận lực tránh làm phiền cha con được lúc nào hay lúc đó..
Dương Hiểu thở dài, ngồi xuống ở trêи ghế sa lon .
– Mẹ nuôi …con đi nhé, trễ giờ làm rồi.
– Ừ… đúng rồi Trường Sinh, buổi tối tới đây dùng cơm, mẹ hôm nay có mua một mớ hải sản, buổi tối làm cho mọi người ăn.
Dương Hiểu có chút mệt mỏi nói .
– Vâng… cám ơn mẹ nuôi, buổi tối con sẽ quay lại..
Cổ Hiểu Manh lườm Đinh Trường Sinh, nhưng lần này rõ ràng nàng không có phản đối hắn đến, xem ra chuyện hôm nay hoàn toàn chính xác tạo nên tác dụng, có lẽ là tâm kết của nàng hơi chút giải khai một ít, nàng lại nghĩ tới lúc ở trong xe không cầm được nước tiểu để cho ra quần, mặt của nàng lại là một hồi nóng hổi, thật là đáng chết này .