Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Lợi dụng lẫn nhau
Ngày đăng: 22:30 16/02/21
CHƯƠNG 752: LỢI DỤNG LẪN NHAU.
Hà Tình giờ cũng để mặc cho đôi tay của Triệu Cương duỗi vào nắn bóp bầu иɦũ ɦσα của mình, khuôn mặt bình thản lạnh lùng :
– Bên ngoài đang có rất nhiều người, chỉ cần tôi la lên, sẽ có rất nhiều người chạy đến, hôm nay là ngày gì anh cũng biết, đừng có làm ẩu nếu không sợ đắc tội với chú của anh..
Nói xong, Hà Tình ngồi im, nhưng đôi bàn tay của Triệu Cương cũng không có tiếp tục với vào trong nữa, hắn sợ hãi rút ra .
– Hà Tình, coi như cô lợi hại, nhưng Triệu Hằng bân là loại người gì cô cũng không phải là không biết, qua hôm nay, cô đã là con dâu nhà họ Triệu, đời này cô cũng đừng nghĩ thoát ra khỏi nơi này, nếu cô muốn tự do, chỉ có tôi mới có khả năng giúp đỡ cô…cô có tin hay không?
– Tin ….nhưng tôi cũng nói cho anh biết, tôi thừa hiểu dã tâm của anh, không bằng chúng ta làm một giao dịch, tôi giúp anh hoàn thành cái dã tâm đó, anh cũng giúp lại tôi theo như nhu cầu, như thế nào đây?
Hà Tình đứng lên, nàng nắm một tay của Triệu Cương luồn váo trong váy cưới của mình, vùi trong cái qυầи ɭót, để bàn tay của hắn tên cái khe thịt âʍ ɦộ của mình đưa lên đưa xuống, rất nhanh ngón tay của hắn đã dinh dính chất lỏng, cảm nhận được ngón tay của mình như đang được vùi trong một khe thịt rất là nhỏ hẹp ướt át nóng bỏng, Triệu Cương cả người run lên hỏi nàng.
– Vậy cô nói cho tôi biết, cô muốn cái gì?
– Anh biết rõ rồi mà còn cố hỏi sao ?
Hà Tình nhìn nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài thảm cỏ, khách mời tụ tập lại càng lúc càng nhiều, từ cái ngày Đào Chính chết đi, nàng đã lập lời thề, nhiệm vụ của nàng chỉ có một, đó chính là giết chết Triệu Khánh Hổ, làm cho hắn cửa nát nhà tan, là vì Đào Chính báo thù.
Thế nhưng nói qua thì nghe dễ dàng, nàng ngây thơ không biết trời cao đất rộng, chứng minh nàng là ngu xuẩn cỡ nào khi nóng vội đi tìm Triệu Khánh Hổ để trả thù, người yêu thì đã chết, còn nàng thì bị giam cầm mất đi tự do, như vậy thì nàng đâu còn có cái gì để mất nữa, nên tiếp theo sau đó, nàng có nhiều thời gian suy nghĩ tính cách làm như thế nào đối phó Triệu Khánh Hổ ..
Nhìn xem Hà Tình trong ánh mắt tĩnh táo của nàng, sau khi nàng đẩy cánh tay hắn ra, không biết vì cái gì, Triệu Cương trong lúc này cảm giác có chút không thoải mái, nhưng khó chịu ở chỗ nào, hắn cũng nói không biết để nói nên lời.
– Anh cũng không muốn tai sản của nhà họ Triệu sau này rơi vào tay kẻ ngu ngốc đúng không? Vậy thì được rồi… tôi sẽ anh, Hà Tình quay người đưa lưng về phía Triệu Cương nói.
…………………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu là đại diện cho chủ tịch thành phố Thạch Aí Quốc, Cổ Hiểu Manh là đại diện cho chủ nhiệm tổ chức cán bộ Cổ Thanh Sơn, cho nên bọn họ đều ngồi ở phía hàng ghế trước, nhờ vào quan hệ của Đinh Nhị Cẩu, Từ Kiều Kiều ngồi ở ngay sau lưng Đinh Nhị Cẩu, coi như cũng là quá tốt rồi, trùng hợp chính là lúc này thư ký Giang Bình Qúy của Tưởng Văn Sơn đi đến ngồi gần kề bên của Đinh Nhị Cẩu.
– Anh Giang ..anh cũng đại diện đảng ủy tới à.
– Đúng vậy, lãnh đạo bề bộn, chúng ta làm thư ký phải chia sẻ gánh vác, không có cách nào khác..
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói thêm, xem ra ngay cả bí thư thành phố Tưởng Văn Sơn cũng không nể mặt mũi của Triệu Khánh Hổ, nói lời không nên , chư Tưởng Văn Sơn công tác ở thành phố Hồ Châu trong một thời khá dài, từng làm phó chủ tịch, chủ tịch, rồi cho đến bí thư thành ủy, trong thời gian đó cũng lúc Triệu Khánh Hổ phát tích giàu có, muốn nói Triệu Khánh Hổ cùng với Tưởng Văn Sơn không có gì cả, tuyệt đối là không ai tin được, đây chỉ là có thể tránh mặt để bớt hiềm nghi mà thôi.
– Tiểu Đinh, chốc nữa cậu có ở lại đây ăn tiệc không?
Giang Bình Qúy nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.
– Anh Giang, ý của anh là thế nào?
Đinh Nhị Cẩu hiện tại cũng không phải tân binh rồi, mọi thứ đã học hỏi khá nhiều, cho nên rất rõ ràng, nếu Giang Bình Qúy muốn đi mà không dự tiệc, thì hắn cũng đi, Giang Bình Qúy muốn ở lại tham gia , hắn cũng sẽ ở lại cùng, chỉ có thư ký trưởng Đào Thành Quân là định ở lại chỗ này ăn tiệc xong xuôi rồi mới đi, nhưng bây giờ đã có Giang Bình Qúy ở phía trước làm bình phong, Đinh Nhị Cẩu mừng rỡ cứ đi theo Giang Bình Qúy là được .
– Ha ha, Tiểu Đinh, đúng là kẻ té nước theo mưa, còn hỏi tôi à?
Giang Bình Qúy nói đùa .
– Hì..anh là thư ký bí thư, cho nên anh muốn sao thì em làm theo vậy..
– Vậy, chi bằng chốc nữa chúng ta về sớm, tìm một chỗ uống trà, khó khăn lắm mới có cơ hội cơ quan tạo điều kiện cho đi chơi, tôi biết gần đây có một quán trà nổi tiếng ..
– Ai dà, đi theo anh còn cầu còn không được, em tới Hồ Châu thời gian cũng chưa có bao lâu, chưa biết lối ăn chơi phóng túng của thành phố Hồ Châu sống môn đạo, đi theo anh học hỏi thêm một ít.
– Ha ha , tiểu tử này, cậu xem tôi là dân chơi sao?
Cổ Hiểu Manh tuy đôi mắt nhìn phía trước ngắm phong cảnh, nhưng lỗ tai nàng lại chú ý lắng nghe hai người nói chuyện, lúc mới bắt đầu nàng còn không quá chú ý, cho rằng Đinh Nhị Cẩu đối với Giang Bình Qúy chỉ là lấy lòng khách sáo , nhưng dần dần theo cách nói chuyện của hắn, nàng không thể không bội phục Đinh Nhị Cẩu đúng là người có năng lực và nhạy bén, hắn không cần biết là người có mục đích gì, hắn luôn có thể tạo dựng được cùng mối quan hệ cùng với người, hơn nữa trò chuyện rất là hợp ý, hắn có thể đem mục đích của mình thực hiện thành mưa thuận gió hòa…
Cha nàng nói không sai, Đinh Nhị Cẩu đích xác là một nhân tài, mà là một nhân tài uyển chuyển hiếm có, chính hay tà hắn đều sử dụng được, lúc cần ngay thẳng thì hắn sẽ ngay thẳng, thời điểm nên tà ác thì hắn sẽ tà ác, ứng biến cực nhanh, để đạt được mục đích hắn không từ thủ đoạn nào .
Đang lúc Cổ Hiểu Manh cân nhắc đáng giá về con người của Đinh Nhị Cẩu, chợt nàng ngạc nhiên khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cái thân ảnh kia cơ hồ trong nháy mắt làm nàng muốn gục ngã, khiến nàng muốn mau sớm chạy khỏi nơi này, cho nên nàng lặng lẽ kéo tay áo của Đinh Nhị Cẩu .o
– Có chuyện gì vậy chị?
– En nhìn xem người kia kìa.
Cổ Hiểu Manh dùng ánh mắt ra hiệu chỉ rõ phương hướng .
– Ồ.., em không ngờ tới hắn cũng tới đây, em đang muốn tìm mà không thấy hắn, chẳng ngờ hắn cùng nơi này cũng có quan hệ.
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười, lấy ra điện thoại gọi cho Đỗ Sơn Khôi.
Ngày hôm qua khi Đỗ Sơn Khôi bị mất dấu bọn chúng, Đỗ Sơn Khôi nhận ra đám người này rất chuyên nghiệp, không khách sáo mà nói, nếu như ngày hôm qua khu vực mà Cổ Hiểu Manh không ở gần ủy ban thành phố, không chừng sớm nàng đã bị đám người này bắt đi, tuy Đinh Nhị Cẩu rất tự tin bề ngoài, nhưng thật ra trong nội tâm hắn rất là thấp thỏm không yên, bởi vì địch đang ở trong tối, còn bọn hắn thì ở ngoài sáng, rất bất lợi trong việc phòng thủ .
– Hay là chúng ta trở về đi thôi.
Cổ Hiểu Manh nói .
– Không.. tìm ra hắn không dễ dàng gì, cho nên lúc này em tuyệt sẽ không bỏ qua hắn, tấn công trước là cách phòng thủ tốt nhất, đã tìm được hắn, như vậy thì phải tìm cơ hội một lần hành động diệt hắn đi, không thể cho hắn có bất kỳ cơ hội nào…
Tuy giọng nói của Đinh Nhị Cẩu rất nhỏ, nhưng Cổ Hiểu Manh lại nghe được bên trong lộ ra sự sắc lạnh.
– Tiểu Đinh.. em cũng không thể phạm sai lầm mang tội sát nhân đấy nhé.
Cổ Hiểu Manh nắm góc áo Đinh Nhị Cẩu, túm chặt nói ra, cũng nhìn thấy lần này là nàng thật sự quan tâm đến hắn, không biết vì cái gì, chứng kiến Đinh Nhị Cẩu cái dạng biểu lộ như thế này, sợ hãi trong lòng Cổ Hiểu Manh thoáng cái giảm thiểu rất nhiều, đối với Đinh Nhị Cẩu, nàng bắt đầu thật sự đã tín nhiệm .
– Hì.. bộ em là cái loại người hành động không có đầu óc sao? Vì mấy tên rác rưởi này, tự chính mình ra mặt à? Em không có ngu như vậy đâu, chị yên tâm đi , em có rất nhiều thủ đoạn để thu thập bọn chúng.
Hà Tình giờ cũng để mặc cho đôi tay của Triệu Cương duỗi vào nắn bóp bầu иɦũ ɦσα của mình, khuôn mặt bình thản lạnh lùng :
– Bên ngoài đang có rất nhiều người, chỉ cần tôi la lên, sẽ có rất nhiều người chạy đến, hôm nay là ngày gì anh cũng biết, đừng có làm ẩu nếu không sợ đắc tội với chú của anh..
Nói xong, Hà Tình ngồi im, nhưng đôi bàn tay của Triệu Cương cũng không có tiếp tục với vào trong nữa, hắn sợ hãi rút ra .
– Hà Tình, coi như cô lợi hại, nhưng Triệu Hằng bân là loại người gì cô cũng không phải là không biết, qua hôm nay, cô đã là con dâu nhà họ Triệu, đời này cô cũng đừng nghĩ thoát ra khỏi nơi này, nếu cô muốn tự do, chỉ có tôi mới có khả năng giúp đỡ cô…cô có tin hay không?
– Tin ….nhưng tôi cũng nói cho anh biết, tôi thừa hiểu dã tâm của anh, không bằng chúng ta làm một giao dịch, tôi giúp anh hoàn thành cái dã tâm đó, anh cũng giúp lại tôi theo như nhu cầu, như thế nào đây?
Hà Tình đứng lên, nàng nắm một tay của Triệu Cương luồn váo trong váy cưới của mình, vùi trong cái qυầи ɭót, để bàn tay của hắn tên cái khe thịt âʍ ɦộ của mình đưa lên đưa xuống, rất nhanh ngón tay của hắn đã dinh dính chất lỏng, cảm nhận được ngón tay của mình như đang được vùi trong một khe thịt rất là nhỏ hẹp ướt át nóng bỏng, Triệu Cương cả người run lên hỏi nàng.
– Vậy cô nói cho tôi biết, cô muốn cái gì?
– Anh biết rõ rồi mà còn cố hỏi sao ?
Hà Tình nhìn nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài thảm cỏ, khách mời tụ tập lại càng lúc càng nhiều, từ cái ngày Đào Chính chết đi, nàng đã lập lời thề, nhiệm vụ của nàng chỉ có một, đó chính là giết chết Triệu Khánh Hổ, làm cho hắn cửa nát nhà tan, là vì Đào Chính báo thù.
Thế nhưng nói qua thì nghe dễ dàng, nàng ngây thơ không biết trời cao đất rộng, chứng minh nàng là ngu xuẩn cỡ nào khi nóng vội đi tìm Triệu Khánh Hổ để trả thù, người yêu thì đã chết, còn nàng thì bị giam cầm mất đi tự do, như vậy thì nàng đâu còn có cái gì để mất nữa, nên tiếp theo sau đó, nàng có nhiều thời gian suy nghĩ tính cách làm như thế nào đối phó Triệu Khánh Hổ ..
Nhìn xem Hà Tình trong ánh mắt tĩnh táo của nàng, sau khi nàng đẩy cánh tay hắn ra, không biết vì cái gì, Triệu Cương trong lúc này cảm giác có chút không thoải mái, nhưng khó chịu ở chỗ nào, hắn cũng nói không biết để nói nên lời.
– Anh cũng không muốn tai sản của nhà họ Triệu sau này rơi vào tay kẻ ngu ngốc đúng không? Vậy thì được rồi… tôi sẽ anh, Hà Tình quay người đưa lưng về phía Triệu Cương nói.
…………………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu là đại diện cho chủ tịch thành phố Thạch Aí Quốc, Cổ Hiểu Manh là đại diện cho chủ nhiệm tổ chức cán bộ Cổ Thanh Sơn, cho nên bọn họ đều ngồi ở phía hàng ghế trước, nhờ vào quan hệ của Đinh Nhị Cẩu, Từ Kiều Kiều ngồi ở ngay sau lưng Đinh Nhị Cẩu, coi như cũng là quá tốt rồi, trùng hợp chính là lúc này thư ký Giang Bình Qúy của Tưởng Văn Sơn đi đến ngồi gần kề bên của Đinh Nhị Cẩu.
– Anh Giang ..anh cũng đại diện đảng ủy tới à.
– Đúng vậy, lãnh đạo bề bộn, chúng ta làm thư ký phải chia sẻ gánh vác, không có cách nào khác..
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói thêm, xem ra ngay cả bí thư thành phố Tưởng Văn Sơn cũng không nể mặt mũi của Triệu Khánh Hổ, nói lời không nên , chư Tưởng Văn Sơn công tác ở thành phố Hồ Châu trong một thời khá dài, từng làm phó chủ tịch, chủ tịch, rồi cho đến bí thư thành ủy, trong thời gian đó cũng lúc Triệu Khánh Hổ phát tích giàu có, muốn nói Triệu Khánh Hổ cùng với Tưởng Văn Sơn không có gì cả, tuyệt đối là không ai tin được, đây chỉ là có thể tránh mặt để bớt hiềm nghi mà thôi.
– Tiểu Đinh, chốc nữa cậu có ở lại đây ăn tiệc không?
Giang Bình Qúy nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.
– Anh Giang, ý của anh là thế nào?
Đinh Nhị Cẩu hiện tại cũng không phải tân binh rồi, mọi thứ đã học hỏi khá nhiều, cho nên rất rõ ràng, nếu Giang Bình Qúy muốn đi mà không dự tiệc, thì hắn cũng đi, Giang Bình Qúy muốn ở lại tham gia , hắn cũng sẽ ở lại cùng, chỉ có thư ký trưởng Đào Thành Quân là định ở lại chỗ này ăn tiệc xong xuôi rồi mới đi, nhưng bây giờ đã có Giang Bình Qúy ở phía trước làm bình phong, Đinh Nhị Cẩu mừng rỡ cứ đi theo Giang Bình Qúy là được .
– Ha ha, Tiểu Đinh, đúng là kẻ té nước theo mưa, còn hỏi tôi à?
Giang Bình Qúy nói đùa .
– Hì..anh là thư ký bí thư, cho nên anh muốn sao thì em làm theo vậy..
– Vậy, chi bằng chốc nữa chúng ta về sớm, tìm một chỗ uống trà, khó khăn lắm mới có cơ hội cơ quan tạo điều kiện cho đi chơi, tôi biết gần đây có một quán trà nổi tiếng ..
– Ai dà, đi theo anh còn cầu còn không được, em tới Hồ Châu thời gian cũng chưa có bao lâu, chưa biết lối ăn chơi phóng túng của thành phố Hồ Châu sống môn đạo, đi theo anh học hỏi thêm một ít.
– Ha ha , tiểu tử này, cậu xem tôi là dân chơi sao?
Cổ Hiểu Manh tuy đôi mắt nhìn phía trước ngắm phong cảnh, nhưng lỗ tai nàng lại chú ý lắng nghe hai người nói chuyện, lúc mới bắt đầu nàng còn không quá chú ý, cho rằng Đinh Nhị Cẩu đối với Giang Bình Qúy chỉ là lấy lòng khách sáo , nhưng dần dần theo cách nói chuyện của hắn, nàng không thể không bội phục Đinh Nhị Cẩu đúng là người có năng lực và nhạy bén, hắn không cần biết là người có mục đích gì, hắn luôn có thể tạo dựng được cùng mối quan hệ cùng với người, hơn nữa trò chuyện rất là hợp ý, hắn có thể đem mục đích của mình thực hiện thành mưa thuận gió hòa…
Cha nàng nói không sai, Đinh Nhị Cẩu đích xác là một nhân tài, mà là một nhân tài uyển chuyển hiếm có, chính hay tà hắn đều sử dụng được, lúc cần ngay thẳng thì hắn sẽ ngay thẳng, thời điểm nên tà ác thì hắn sẽ tà ác, ứng biến cực nhanh, để đạt được mục đích hắn không từ thủ đoạn nào .
Đang lúc Cổ Hiểu Manh cân nhắc đáng giá về con người của Đinh Nhị Cẩu, chợt nàng ngạc nhiên khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cái thân ảnh kia cơ hồ trong nháy mắt làm nàng muốn gục ngã, khiến nàng muốn mau sớm chạy khỏi nơi này, cho nên nàng lặng lẽ kéo tay áo của Đinh Nhị Cẩu .o
– Có chuyện gì vậy chị?
– En nhìn xem người kia kìa.
Cổ Hiểu Manh dùng ánh mắt ra hiệu chỉ rõ phương hướng .
– Ồ.., em không ngờ tới hắn cũng tới đây, em đang muốn tìm mà không thấy hắn, chẳng ngờ hắn cùng nơi này cũng có quan hệ.
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười, lấy ra điện thoại gọi cho Đỗ Sơn Khôi.
Ngày hôm qua khi Đỗ Sơn Khôi bị mất dấu bọn chúng, Đỗ Sơn Khôi nhận ra đám người này rất chuyên nghiệp, không khách sáo mà nói, nếu như ngày hôm qua khu vực mà Cổ Hiểu Manh không ở gần ủy ban thành phố, không chừng sớm nàng đã bị đám người này bắt đi, tuy Đinh Nhị Cẩu rất tự tin bề ngoài, nhưng thật ra trong nội tâm hắn rất là thấp thỏm không yên, bởi vì địch đang ở trong tối, còn bọn hắn thì ở ngoài sáng, rất bất lợi trong việc phòng thủ .
– Hay là chúng ta trở về đi thôi.
Cổ Hiểu Manh nói .
– Không.. tìm ra hắn không dễ dàng gì, cho nên lúc này em tuyệt sẽ không bỏ qua hắn, tấn công trước là cách phòng thủ tốt nhất, đã tìm được hắn, như vậy thì phải tìm cơ hội một lần hành động diệt hắn đi, không thể cho hắn có bất kỳ cơ hội nào…
Tuy giọng nói của Đinh Nhị Cẩu rất nhỏ, nhưng Cổ Hiểu Manh lại nghe được bên trong lộ ra sự sắc lạnh.
– Tiểu Đinh.. em cũng không thể phạm sai lầm mang tội sát nhân đấy nhé.
Cổ Hiểu Manh nắm góc áo Đinh Nhị Cẩu, túm chặt nói ra, cũng nhìn thấy lần này là nàng thật sự quan tâm đến hắn, không biết vì cái gì, chứng kiến Đinh Nhị Cẩu cái dạng biểu lộ như thế này, sợ hãi trong lòng Cổ Hiểu Manh thoáng cái giảm thiểu rất nhiều, đối với Đinh Nhị Cẩu, nàng bắt đầu thật sự đã tín nhiệm .
– Hì.. bộ em là cái loại người hành động không có đầu óc sao? Vì mấy tên rác rưởi này, tự chính mình ra mặt à? Em không có ngu như vậy đâu, chị yên tâm đi , em có rất nhiều thủ đoạn để thu thập bọn chúng.