Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Đảng cấp của tấm danh thiếp

Ngày đăng: 22:31 16/02/21

CHƯƠNG 755: ĐẢNG CẤP CỦA TẤM DANH THϊế͙p͙.

Mặc dù không có chủ tịch và bí thư thành phố đến tham dự lễ cưới, nhưng Triệu Khánh Hổ là loại cáo già rất biết làm người, dù Giang Bình Qúy và Đinh Nhị Cẩu những người này chỉ thư ký đại diện đến, lão cũng mang rượu đến kính mời từng người…

Triệu Hằng Bân thiểu năng cho nên không ra mời rượu được, người mời rượu lại là Triệu Khánh Hổ và Hà Tình cùng với cha mẹ của Hà Tình, như vậy nếu ai không biết nhìn về phía trêи sẽ tưởng rằng Triệu Khánh Hổ là chú rể, dù Triệu Khánh Hổ tuy lớn tuổi, nhưng khi từ dưới nhìn lên vẫn còn lộ ra phong độ dẻo dai.

Đinh Nhị Cẩu lần đầu tiên mới gặp mặt Triệu Khánh Hổ, nhưng Giang Bình Qúy thì đã rất nhiều lần, vì tay nhà giàu nhất của thành phố Hồ Châu này mỗi lần muốn gặp bí thư Tưởng Văn Sơn, thường cùng Tưởng Văn Sơn kiếm nơi kín đáo uống rượu, cho nên đối với Giang Bình Qúy rất là quen thuộc, Triệu Khánh Hổ cũng đã từng làm chủ nhiệm của nhà máy dệt may, cho nên lão biết rõ được đạo lý Diêm Vương dễ trêu, còn tiểu quỷ thì khó dây dưa, cho nên đối với thư ký của những lãnh đạo, lão cho tới bây giờ cũng đều kết giao, đương nhiên nhiều khi, những người này cũng sẽ bánh chưng đi, thì bánh quy lại, nên tạo cho lão rất nhiều thuận tiện.

– Giang chủ nhiệm, chúng ta đã lâu không có uống rượu với nhau rồi, còn đây chính là Đinh thư ký phải không?.

Triệu Khánh Hổ bưng ly rượu cười cười hỏi, Giang Bình Qúy là thư ký bí thư Tưởng Văn Sơn, hắn còn có một thân phận khác, đó là phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy, cho nên Triệu Khánh Hổ xưng hô gọi là Giang chủ nhiệm .

– Vâng..đúng vậy, kia là Đinh Trường Sinh, thư ký của chủ tịch Thạch, vừa tới Hồ Châu không lâu, nên có thể cùng với ông Triệu chưa quen biết, bất quá không sao, chỉ cần ai đã cùng từng với ông Triệu uống rượu thì đều đều biết rõ , ông Triệu rât trượng nghĩa hòa đồng với mọi người….ha ha.

Giang Bình Qúy nói chuyện rất có trình độ, không hổ danh là thư ký bí thư thành phố, qua mấy câu liền đem thân phận của Nhị Cẩu cùng với Triệu Khánh Hổ làm giới thiệu rất rõ ràng.

– Đinh thư ký, tuổi tác của tôi tuy lớn, lời nói hơi quá một chút, chứ tại thành phố Hồ Châu này, về sau nếu có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, cứ việc nói, Triệu Cương.. cháu đem danh thϊế͙p͙ của chú gửi cho Đinh thư ký.

Triệu Khánh Hổ quay đầu hướng sau lưng một người tuổi còn trẻ nói .

Người trẻ tuổi lập tức từ trong áo vét móc ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, thận trọng từ bên trong lấy ra một tấm danh thϊế͙p͙ hai tay đưa về phía Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy điệu bộ trân trọng như thế này, nếu hắn không tiếp nhận tấm danh thϊế͙p͙ này, đoán chừng tất cả mọi người sẽ rất lúng túng, vì vậy vội vàng đem ly rượu đang cầm trong tay đưa cho Cổ Hiểu Manh bên cạnh, xoay người đem nhận lấy tấm danh thϊế͙p͙ này .

Giang Bình Qúy nhìn thoáng qua tấm danh thϊế͙p͙, trong mắt lộ ra sự vui vẻ, Triệu Khánh Hổ này đúng là không phải người bình thường, hắn nhớ rõ lúc trước chính mình lần đầu tiên gặp Triệu Khánh Hổ, thì Triệu Khánh Hổ cũng gửi cho hắn một tấm danh thϊế͙p͙, đến nay tấm danh thϊế͙p͙ kia vẫn còn lưu lại tại trong tủ sách của mình, lúc rỗi rãnh thường xuyên lấy ra xem ngó một chút .

Bởi vì tấm danh thϊế͙p͙ kia không phải là bằng giấy, mà làm từ gỗ cây trắc, trêи mặt khắc tên của Triệu Khánh Hổ cùng số điện thoại…

Thế nhưng hôm nay hắn lại nhìn thấy Triệu Khánh Hổ đưa cho Đinh Nhị Cẩu tấm danh thϊế͙p͙ này, nhưng lại làm bằng hoàng kim, hoàng Kim có giá, nhưng danh tiếp làm bằng gỗ trắc lại là vô giá, những năm gần đây, trải qua do có nhiều người sưu tầm thị trường gô nâng giá, đã đẩy lên giá trị một tấc gỗ bằng một tác vàng rồi, cho nên Giang Bình Qúy cảm giác thấy dụng ý Triệu Khánh Hổ, đó chính là Giang chủ nhiệm cùng với đinh thư ký là không đồng dạng, cho nên danh thϊế͙p͙ khác loại, đương nhiên quan hệ cũng không giống nhau..

– Cám ơn ông Triệu..

– Có gì đâu, cậu có thể tới đây tham gia hôn lễ của con tôi thì tôi đã rất cảm kϊƈɦ rồi, sau này nếu có thời gian rảnh rỗi, tại đây phía sau núi có nuôi một ít thú rừng hoang dã, nếu như Giang chủ nhiệm cùng Đinh thư ký có hứng thú, xin mời đến…

Triệu Khánh Hổ rất là khéo léo, lúc mời rượu trình tự sắp đặt rõ ràng, Đường Kiến Chính được mời trước, đủ để nhìn ra được quan hệ của Đường Kiến Chính và Triệu Khánh Hổ..

– Ông Triệu..ông cứ lo việc của mình trước đi, sau này có gì thì còn gặp lại…

– Ừ.. hôm nay quá bận rộn, không có nhiều thời gian, xin lỗi không tiếp được lâu..

Triệu Khánh Hổ rất là khiêm tốn, uống ly rượu xong lại đi kính rượu bàn khác, nhưng về phần trong ly là rượu hay là nước, cũng chỉ có mình lão ta biết mà thôi.

Trong lúc Triệu Cương cầm bình rượu đi theo sau lưng Triệu Khánh Hổ mời rượu, thì phía sau có người tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói:

– Anh Cương, Cát Hổ đến rồi, em thấy hắn ta không giống như là tới tham gia hôn lễ, đang ở trong trang viên đi dạo lung tung khắp nơi, bị các anh em ngăn cản lãi, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?

– Cát Hổ? Hắn tới nơi này làm gì?

– Không biết, chuyện này có cần báo cáo với ông chủ không?

– Không cần, mày thay tao ở phía sau rót rượu, để tao đi xem, thằng này nếu tới đây bới mó gây chuyện, sẽ biết tay của tao..

Triệu Cương hung tợn nói.

Nếu như nói tại thành phố Hồ Châu còn có người nào dám cùng người của tập đoàn Vệ Hoàng gây khó dễ, thì chỉ có thằng Cát Hổ này, xuất thân của hắn không biết từ nơi nào nhô ra, nhưng Triệu Cương thì rất hiểu rõ một chuyện, thằng này hình như là cho bán mạng cho con trai của Tưởng Văn Sơn là Tưởng Hải Dương, nhưng lâu nay hai nhà vẫn luôn xem như là nước giếng không phạm nước sông, lúc này đây thằng này lại chạy đến hang ổ của tập đoàn Vệ Hoàng, lá gan thật sự là không nhỏ đấy.

……………………………………………………………………………………….

– Ai cha… tao tưởng là ai chứ, thì ra là Cát Hổ, sao không ở nhà rửa chân cho Tưởng Hải Dương, mày tới nơi này định rửa chân đại ca à, xin lỗi, đại ca hôm nay không rảnh, nếu muốn thì hôm khác lại đến đi.

Triệu Cương vừa tiến gần vừa nói châm chọc .

– Triệu Cương, tao xem vai vế mày là mày tép riêu, nên không chấp nhặt với mày, hôm nay tao đến đây là có chuyện đấy, tao đến đây để tìm một người đàn bà, mà Tưởng đại ca đang muốn tìm, không ngờ ở chỗ này lại gặp được, thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu nào, như vậy đi .. chúng tao muốn mời người đàn bà này trở về gặp mặt Tưởng đại ca, không biết có nể mặt mũi đại ca Tưởng không vậy?”

– Ai vậy?

Triệu Cương nhíu mày một cái hỏi.

– Là Hách Giai nữ chủ tịch công ty Đằng Đạt…

Cát Hổ thản nhiên nói .