Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Lửa đã cháy thì không dập được đâu
Ngày đăng: 22:32 16/02/21
CHƯƠNG 772: LỬA ĐÃ CHÁY THÌ KHÔNG DẬP ĐƯỢC ĐÂU.
Nhìn tại trong sân thể ɖu͙ƈ xếp thành hàng hơn một ngàn học sinh đang chờ di chuyển, trong lúc Trịnh Hiểu Ngãi phối hợp mấy chiếc xe bus chở học sinh, Đinh Nhị Cẩu đứng ở bên người Trịnh Hiểu Ngãi nói:
– Em không có ý như chị nghĩ đâu..
Nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy lời giải thích của mình gượng gạo, nhưng trong đấu tranh chính trị chính là như vậy đây, đây là một cơ hội bằng vàng hiếm có, để có thể tống khứ bí thư Tương Văn Sơn văng ra khỏi thành phố Hồ Châu.
– Hừ..chị không cần biết em đang suy nghĩ cái gì, nhưng chị tuyệt đối sẽ không để cho học sinh nào bị tổn thương đấy, đây là trách nhiệm chức trách của trưởng phòng giáo ɖu͙ƈ, chị gánh vác hết trách nhiệm, xảy ra chuyện có gì thì chị đứng ra chịu.
Trịnh Hiểu Ngãi giọng nói mặc dù nhỏ, nhưng lại là lạnh như băng.
– Vậy chị chuẩn bị đem học sinh dời đến nơi nào?
– Vùng núi phía bắc, nơi đó là khu vực cao nhất toàn bộ Hồ Châu.
Trịnh Hiểu Ngãi giấu không có nói cho Đinh Nhị Cẩu biết, Tương Văn Sơn cũng đã kêu nàng đi đến Vệ Hoàng sơn trang để tránh lũ, nhưng nàng không có làm theo, tại vì nàng còn có trách nhiệm với chức trách của mình đối với học sinh..
– Vùng núi phía bắc? Trời.. chỉ sợ là không còn kịp rồi, em vừa mới nhận được tin tức, bờ đê hồ Mã Lạc đã vỡ rồi, bờ đê thứ hai chỉ là làm cho có, trong nội thành rất nhanh nước lũ sẽ tràn vào, bao gồm nơi này.
– Em nói cái gì? Vậy tại sao không nói sớm?
– Em cũng vừa mới biết, cho nên nếu chúng ta đưa những học sinh này đi, thì đến đường còn nguy hiểm hơn, hy vọng nếu ngôi trường này xây dựng chất lượng tốt, trước hết chúng ta để cho các học sinh lên trêи tầng lầu cao nhất, trước mắt lấy từng lớp làm đơn vị theo số thứ tự, tất cả lên trêи lầu chờ, không được xuống lầu.
Đinh Nhị Cẩu nói, vừa lúc đó, bên ngoài trêи đường càng thêm rối loạn, không hề nghi ngờ, nội thành lũ đã bắt đầu tràn vào rồi.
– Hai lãnh đạo, bây giờ nên làm gì đây?
Hiệu trưởng Hồ Diễm Hà trường cấp 3 Hồ Châu thất kinh hỏi.
– Có vội cũng không giải quyết được gì, chị tổ chức cho toàn bộ học sinh lên lầu, không một ai còn ở dưới, từ từ bình tỉnh, lấy lớp làm đơn vị, do các chủ nhiệm lớp dẫn dắt.
Trịnh Hiểu Ngãi lớn tiếng nói.
Dưới sự hướng dẫn của các giáo viên chủ nhiệm chốc lát sau, trong sân thể thao của trường chỉ còn lại có Đinh Nhị Cẩu và Trịnh Hiểu Ngãi ..
– Trường Sinh, nói cho chị biết, lời nói vừa rồi của em có mục đích gì khác không? Tại vì trong ấn tượng của chị, em không phải là con người bất chấp sử dụng tất cả mọi thủ đoạn, nếu mà quả thật như vậy, thì chị xem như mình bị mù mắt, sai lầm về em.
– Chị thật muốn biết?
Đinh Nhị Cẩu nhìn về phía Trịnh Hiểu Ngãi.
– Đúng vậy.. nếu như không làm rõ ràng chuyện này, chị sẽ không còn được an tâm về em.
– Được rồi, nguyên nhân có rất nhiều, nhưng về vấn đề này thì em chỉ có một nguyên nhân, đó là em muốn làm cho chị hoàn toàn tự do, để trong sinh hoạt thường ngày chị không còn lo lắng đề phòng, không cần phải lo lắng một cuộc điện thoại thì chị phải đi, cuộc sống cứ tiếp diễn như thế, em cũng không thể chấp nhận, cho nên, em phải tử chiến đến cùng, thật ra thì em cũng lợi dụng cơ hội này mà thôi, về đại cục em cũng không biết là ai sẽ chiến thắng sau này, em chỉ muốn vớt lại lợi ích của mình thôi, lợi ích của em chính là chị, hiểu chưa?
– Việc này và Tương Văn Sơn có liên quan?
– Đúng…bất luận như thế nào, lần này sau khi lũ lụt đi qua, bí thư Tương Văn Sơn chắc chắn sẽ phải rời khỏi TP Hồ Châu, toàn thành phố bị ngập, nếu như là do chủ tịch Thạch chỉ huy, thì ông ta có lẽ vẫn còn có thể cứu vãn được đường sống, dù sao Thạch Ái Quốc là một chủ tịch yếu thế tại TP Hồ Châu, nhưng bí thư Tương Văn Sơn thì khác, TP Hồ Châu là hang ổ địa bàn của ông ta, lại để cho việc chống lũ thành ra cái dạng này, với lại Tương Văn Sơn tại Hồ Châu ngang tàng thì trêи tỉnh không phải là không biết, cho nên trách nhiệm tất nhiên không nhỏ, cho đến lần này cho dù Tương Văn Sơn không đi cũng không được.
– Em chắc chắn như vậy?
Trịnh Hiểu Ngãi rất nhanh quên mất mới vừa bực bội với câu nói của hắn, nàng đảo mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
– Chắc chắn 100%, trêи tỉnh lần này đây tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho Tương Văn Sơn, chẳng qua lâu nay chủ tịch tỉnh La Minh Giang là lãnh đạo Tương Văn Sơn, vẫn che chở cho ông ta, nhưng đó cũng là một nhược điểm lớn của La Minh Giang, nếu đối thủ của La Minh Giang nhìn tới việc bí thư Tương Văn Sơn mà lợi dụng việc này để đả kϊƈɦ, phỏng chừng La Minh Giang dù cho cao minh đến cỡ nào cũng phải gặp khó khăn.
– Nếu vậy thì chủ tịch Thạch có thể thăng nhiệm làm bí thư hay không?
– Vấn đề này cũng khó mà nói, tuy rằng điều đi một bí thư Tương Văn Sơn thì dễ dàng, nhưng để tìm một chủ tịch thành phố để thay thế cho chủ tịch Thạch chỉ sợ không phải là dễ dàng, vấn đề mấu chốt là trêи tỉnh có cho là chủ tịch Thạch cố ý tránh né trận chống lũ này để giả vờ nằm viện hay không? Nếu mà trêи tỉnh có ý cho là như vậy, thì sẽ cho rằng chủ tịch Thạch không dám đảm đương chuyện lớn, như vậy thì càng thêm phiền toái…
– Thật là phức tạp quá…mau nhìn, ngoài cổng nước lũ tràn đến rồi, lên lầu nhanh đi…
Hai người chạy tới lầu một, quay đầu nhìn xem phía sau, nước trào vào sân trường đục ngầu, lại quay nhìn mé trêи lầu trường học, chỉ cầu mong lúc trước Chu Hồng Quân không có ăn hối lộ quá nhiều làm ngơ cho chủ thầu bớt xén vật liệu xây dựng, để ngồi trường này đủ chắc chắc, nếu không thì hơn một ngàn học sinh và thầy cô giáo của trường xem như là tiêu tùng rồi…
– Tránh lũ thì tạm thời xem cứ cho là ổn đi, nhưng hơn một ngàn học sinh thì chuyện ăn uống cũng là một đại vấn đề a.
Trịnh Hiểu Ngãi rầu rỉ nói.
– Không sao đâu, em đã gọi điện thoại cho thư ký trưởng sắp xếp nhờ người trợ giúp cho chúng ta rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói, lầu một lúc này đã không còn có bóng dáng bất cứ người nào, cả bảo vệ cổng cũng đã chạy lên lên lầu hai tránh lũ, cho nên Đinh Nhị Cẩu giờ mới đưa tay ra ôm lấy hông của Trịnh Hiểu Ngãi.
Trịnh Hiểu Ngãi tựa như hóa đá, chật vật xoay mặt nhìn thoáng qua khuôn mặt tỉnh bơ của Đinh Nhị Cẩu, nàng cũng không nói gì, xem như thầm chấp nhận hành vi của hắn.
– Yên tâm … qua trận lũ lụt này, Tương Văn Sơn sẽ rời đi khỏi TP Hồ Châu, rời đi TP Hồ Châu cũng chưa phải là kết thúc, điểm cuối của Tương Văn Sơn đến đó là ngục giam, Chu Hồng Quân đã từng cưỡng bức chị, thì hắn đã chết, giờ chỉ còn có một, em cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu…
Đinh Nhị Cẩu lạnh lùng nói, Trịnh Hiểu Ngãi nghe qua, từ trong người hắn lộ ra tràn đầy khí lạnh.
– Chị biết em tốt với chị, nhưng em cũng phải chú ý đến sự an toàn của mình, ông ta không chỉ có là một mình, bọn họ là một nhóm, chị sợ lắm, nếu em đấu không lại nhóm của ông ta, ngược lại bị hại, nếu như vậy thì chị tình nguyện không cần đổi lấy tự do.
– Chị à..em sẽ không ra mặt trực tiếp đấu với Tương Văn Sơn đâu, em chỉ ẩn nấp ở một góc, chờ thời cơ phóng hỏa đốt nhà, khi nhà bị cháy, lúc người phát hiện, thì đã là ngập trời hỏa hoạn, không còn có cách nào dập tắt lửa được nữa đâu…
Nhìn tại trong sân thể ɖu͙ƈ xếp thành hàng hơn một ngàn học sinh đang chờ di chuyển, trong lúc Trịnh Hiểu Ngãi phối hợp mấy chiếc xe bus chở học sinh, Đinh Nhị Cẩu đứng ở bên người Trịnh Hiểu Ngãi nói:
– Em không có ý như chị nghĩ đâu..
Nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy lời giải thích của mình gượng gạo, nhưng trong đấu tranh chính trị chính là như vậy đây, đây là một cơ hội bằng vàng hiếm có, để có thể tống khứ bí thư Tương Văn Sơn văng ra khỏi thành phố Hồ Châu.
– Hừ..chị không cần biết em đang suy nghĩ cái gì, nhưng chị tuyệt đối sẽ không để cho học sinh nào bị tổn thương đấy, đây là trách nhiệm chức trách của trưởng phòng giáo ɖu͙ƈ, chị gánh vác hết trách nhiệm, xảy ra chuyện có gì thì chị đứng ra chịu.
Trịnh Hiểu Ngãi giọng nói mặc dù nhỏ, nhưng lại là lạnh như băng.
– Vậy chị chuẩn bị đem học sinh dời đến nơi nào?
– Vùng núi phía bắc, nơi đó là khu vực cao nhất toàn bộ Hồ Châu.
Trịnh Hiểu Ngãi giấu không có nói cho Đinh Nhị Cẩu biết, Tương Văn Sơn cũng đã kêu nàng đi đến Vệ Hoàng sơn trang để tránh lũ, nhưng nàng không có làm theo, tại vì nàng còn có trách nhiệm với chức trách của mình đối với học sinh..
– Vùng núi phía bắc? Trời.. chỉ sợ là không còn kịp rồi, em vừa mới nhận được tin tức, bờ đê hồ Mã Lạc đã vỡ rồi, bờ đê thứ hai chỉ là làm cho có, trong nội thành rất nhanh nước lũ sẽ tràn vào, bao gồm nơi này.
– Em nói cái gì? Vậy tại sao không nói sớm?
– Em cũng vừa mới biết, cho nên nếu chúng ta đưa những học sinh này đi, thì đến đường còn nguy hiểm hơn, hy vọng nếu ngôi trường này xây dựng chất lượng tốt, trước hết chúng ta để cho các học sinh lên trêи tầng lầu cao nhất, trước mắt lấy từng lớp làm đơn vị theo số thứ tự, tất cả lên trêи lầu chờ, không được xuống lầu.
Đinh Nhị Cẩu nói, vừa lúc đó, bên ngoài trêи đường càng thêm rối loạn, không hề nghi ngờ, nội thành lũ đã bắt đầu tràn vào rồi.
– Hai lãnh đạo, bây giờ nên làm gì đây?
Hiệu trưởng Hồ Diễm Hà trường cấp 3 Hồ Châu thất kinh hỏi.
– Có vội cũng không giải quyết được gì, chị tổ chức cho toàn bộ học sinh lên lầu, không một ai còn ở dưới, từ từ bình tỉnh, lấy lớp làm đơn vị, do các chủ nhiệm lớp dẫn dắt.
Trịnh Hiểu Ngãi lớn tiếng nói.
Dưới sự hướng dẫn của các giáo viên chủ nhiệm chốc lát sau, trong sân thể thao của trường chỉ còn lại có Đinh Nhị Cẩu và Trịnh Hiểu Ngãi ..
– Trường Sinh, nói cho chị biết, lời nói vừa rồi của em có mục đích gì khác không? Tại vì trong ấn tượng của chị, em không phải là con người bất chấp sử dụng tất cả mọi thủ đoạn, nếu mà quả thật như vậy, thì chị xem như mình bị mù mắt, sai lầm về em.
– Chị thật muốn biết?
Đinh Nhị Cẩu nhìn về phía Trịnh Hiểu Ngãi.
– Đúng vậy.. nếu như không làm rõ ràng chuyện này, chị sẽ không còn được an tâm về em.
– Được rồi, nguyên nhân có rất nhiều, nhưng về vấn đề này thì em chỉ có một nguyên nhân, đó là em muốn làm cho chị hoàn toàn tự do, để trong sinh hoạt thường ngày chị không còn lo lắng đề phòng, không cần phải lo lắng một cuộc điện thoại thì chị phải đi, cuộc sống cứ tiếp diễn như thế, em cũng không thể chấp nhận, cho nên, em phải tử chiến đến cùng, thật ra thì em cũng lợi dụng cơ hội này mà thôi, về đại cục em cũng không biết là ai sẽ chiến thắng sau này, em chỉ muốn vớt lại lợi ích của mình thôi, lợi ích của em chính là chị, hiểu chưa?
– Việc này và Tương Văn Sơn có liên quan?
– Đúng…bất luận như thế nào, lần này sau khi lũ lụt đi qua, bí thư Tương Văn Sơn chắc chắn sẽ phải rời khỏi TP Hồ Châu, toàn thành phố bị ngập, nếu như là do chủ tịch Thạch chỉ huy, thì ông ta có lẽ vẫn còn có thể cứu vãn được đường sống, dù sao Thạch Ái Quốc là một chủ tịch yếu thế tại TP Hồ Châu, nhưng bí thư Tương Văn Sơn thì khác, TP Hồ Châu là hang ổ địa bàn của ông ta, lại để cho việc chống lũ thành ra cái dạng này, với lại Tương Văn Sơn tại Hồ Châu ngang tàng thì trêи tỉnh không phải là không biết, cho nên trách nhiệm tất nhiên không nhỏ, cho đến lần này cho dù Tương Văn Sơn không đi cũng không được.
– Em chắc chắn như vậy?
Trịnh Hiểu Ngãi rất nhanh quên mất mới vừa bực bội với câu nói của hắn, nàng đảo mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
– Chắc chắn 100%, trêи tỉnh lần này đây tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho Tương Văn Sơn, chẳng qua lâu nay chủ tịch tỉnh La Minh Giang là lãnh đạo Tương Văn Sơn, vẫn che chở cho ông ta, nhưng đó cũng là một nhược điểm lớn của La Minh Giang, nếu đối thủ của La Minh Giang nhìn tới việc bí thư Tương Văn Sơn mà lợi dụng việc này để đả kϊƈɦ, phỏng chừng La Minh Giang dù cho cao minh đến cỡ nào cũng phải gặp khó khăn.
– Nếu vậy thì chủ tịch Thạch có thể thăng nhiệm làm bí thư hay không?
– Vấn đề này cũng khó mà nói, tuy rằng điều đi một bí thư Tương Văn Sơn thì dễ dàng, nhưng để tìm một chủ tịch thành phố để thay thế cho chủ tịch Thạch chỉ sợ không phải là dễ dàng, vấn đề mấu chốt là trêи tỉnh có cho là chủ tịch Thạch cố ý tránh né trận chống lũ này để giả vờ nằm viện hay không? Nếu mà trêи tỉnh có ý cho là như vậy, thì sẽ cho rằng chủ tịch Thạch không dám đảm đương chuyện lớn, như vậy thì càng thêm phiền toái…
– Thật là phức tạp quá…mau nhìn, ngoài cổng nước lũ tràn đến rồi, lên lầu nhanh đi…
Hai người chạy tới lầu một, quay đầu nhìn xem phía sau, nước trào vào sân trường đục ngầu, lại quay nhìn mé trêи lầu trường học, chỉ cầu mong lúc trước Chu Hồng Quân không có ăn hối lộ quá nhiều làm ngơ cho chủ thầu bớt xén vật liệu xây dựng, để ngồi trường này đủ chắc chắc, nếu không thì hơn một ngàn học sinh và thầy cô giáo của trường xem như là tiêu tùng rồi…
– Tránh lũ thì tạm thời xem cứ cho là ổn đi, nhưng hơn một ngàn học sinh thì chuyện ăn uống cũng là một đại vấn đề a.
Trịnh Hiểu Ngãi rầu rỉ nói.
– Không sao đâu, em đã gọi điện thoại cho thư ký trưởng sắp xếp nhờ người trợ giúp cho chúng ta rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói, lầu một lúc này đã không còn có bóng dáng bất cứ người nào, cả bảo vệ cổng cũng đã chạy lên lên lầu hai tránh lũ, cho nên Đinh Nhị Cẩu giờ mới đưa tay ra ôm lấy hông của Trịnh Hiểu Ngãi.
Trịnh Hiểu Ngãi tựa như hóa đá, chật vật xoay mặt nhìn thoáng qua khuôn mặt tỉnh bơ của Đinh Nhị Cẩu, nàng cũng không nói gì, xem như thầm chấp nhận hành vi của hắn.
– Yên tâm … qua trận lũ lụt này, Tương Văn Sơn sẽ rời đi khỏi TP Hồ Châu, rời đi TP Hồ Châu cũng chưa phải là kết thúc, điểm cuối của Tương Văn Sơn đến đó là ngục giam, Chu Hồng Quân đã từng cưỡng bức chị, thì hắn đã chết, giờ chỉ còn có một, em cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu…
Đinh Nhị Cẩu lạnh lùng nói, Trịnh Hiểu Ngãi nghe qua, từ trong người hắn lộ ra tràn đầy khí lạnh.
– Chị biết em tốt với chị, nhưng em cũng phải chú ý đến sự an toàn của mình, ông ta không chỉ có là một mình, bọn họ là một nhóm, chị sợ lắm, nếu em đấu không lại nhóm của ông ta, ngược lại bị hại, nếu như vậy thì chị tình nguyện không cần đổi lấy tự do.
– Chị à..em sẽ không ra mặt trực tiếp đấu với Tương Văn Sơn đâu, em chỉ ẩn nấp ở một góc, chờ thời cơ phóng hỏa đốt nhà, khi nhà bị cháy, lúc người phát hiện, thì đã là ngập trời hỏa hoạn, không còn có cách nào dập tắt lửa được nữa đâu…