Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Dám dựng chuyện thay mặt chủ tịch…

Ngày đăng: 22:32 16/02/21

CHƯƠNG 778: DÁM DỰNG CHUYỆN THAY MẶT CHỦ TỊCH…

– Tiểu Đinh, không phải anh lợi hại, chẳng qua là anh có nhiều năm hơn em ăn cơm nhà nước, thấy được nhiều việc hơn so với em, cho nên có muốn gì, cứ nói thẳng là được, như vậy mới là bằng hữu phải không?

Giang Bình Qúy vào đề nói thẳng, đúng ngay điểm yếu hại.

– Vâng..nếu anh đã nói thế, thì em cũng nói thật lòng, gần đây có lời đồn về người này… anh Giang có nghe được chuyện gì không?

– Ha ha, lời đồn thì rất nhiều, ý em nói là người nào?

-Anh…đây là em cảm thấy anh nên suy nghĩ lo cho bản thân mình đi, nếu anh vẫn con theo bí thư Tương, em chỉ sợ cơ hội anh không có nhiều lắm, bí thư Tương có sắp xếp sẵn cho anh cái gì chưa?

Giang Bình Qúy nhìn Đinh Nhị Cẩu, hắn im lặng không nói, điều hắn đang lo lắng thì khác khác cũng đã nhìn thấy, đâu phải ai cũng là đồ ngốc, chỉ là hắn vẫn đoán không ra, là ai muốn mượn sức lợi dụng mình, nói ngắn gọn là hắn không biết Đinh Nhị Cẩu đến tột cùng là đại diện cho ai đến gặp nói chuyện với hắn?

– Ừ…anh chỉ là một thư ký, làm gì mà có quyền lực để quyết định được vận mạng của mình?

Giang Bình Qúy thở dài một tiếng, xem như trả lời.

– Thật ra lần này em đến gặp anh là do ý của chủ tịch Thạch, chủ tịch có nói là anh phục vụ cho bí thư đã nhiều năm rồi, đối với sự phát triển TP Hồ Châu thì anh có quyền để lên tiếng đấy, hiện tại kinh tế Hồ Châu đang không được tốt, bởi vì chủ tịch không có người tham mưu giỏi, cho nên chủ tịch rất cần những người giỏi như anh vậy!

– Chủ tịch Thạch?

Giang Bình Qúy lúc này mới biết ý đồ thật sự của Đinh Nhị Cẩu, quả nhiên là đại diện cho chủ tịch Thạch Ái Quốc đến, tại sao chủ tịch Thạch Ái Quốc lại coi trọng mình vậy? Vì mình giỏi? Đó chỉ là một cách nói, dĩ nhiên, có đôi khi chỉ là cách nói để lấy lòng, nhưng ẩn chứa bên trong là một câu chuyện đàng hoàng.

– Chắc anh cũng biết, khu khai phát công nghiệp vẫn luôn vô cùng quan trọng, lãnh đạo mặc dù rất chú ý đến, nhưng đến giờ cũng chưa có ai tài giỏi để đảm nhiệm cả, trước đây vị trí chủ nhiệm khu khai phát công nghiệp là do phó chủ tịch Vương Sâm Lâm đồng thời kiêm nhiệm, nhưng từ khi ông ấy từ chức vẫn còn để trống chưa có lãnh đạo nào nhận cả, khu khai phát công nghiệp là đầu tàu để phát triển kinh tế của thành phố, nhưng hiện tại vẫn dậm chân tại chỗ, quả thật là do quản lý ở nơi đó quá tệ, vì thế lãnh đạo thành phố muốn thay đổi, nhưng vẫn chưa có lựa chọn được người thích hợp đảm nhiệm mà thôi.

Có những chuyện không thể nói quá nhiều, vì nói nhiều quá thì có thể chuyện tốt lại hóa thành dở, cho nên Đinh Nhị Cẩu nói đến đây là dừng.

Nhưng mặc dù là Đinh Nhị Cẩu dừng lại không nói hết, nhưng trong lòng Giang Bình Qúy đã có từng cơn sóng gió ngút ngàn, làm chủ nhiệm khu khai phát công nghiệp, đó là đơn vị tương đương cấp huyện, hơn nữa còn được sự nâng đở của ủy ban thành phố, các phương diện đãi ngộ nếu so với khu đô thị mới tân Hồ Khu còn tốt hơn, trước đây Vương Sâm Lâm là phó chủ tịch thành phố, bận rộn nhiều việc, nên không có đủ tinh lực lo liệu đến công tác ở khu khai phát công nghiệp, còn vài phó chủ nhiệm tại nơi đó hiện nay, đều là do nhờ vào các loại quan hệ được gửi gấm, ví dụ như trường hợp của thư ký trần Khánh Long trước đây của chủ tịch Thạch Ái Quốc ..

– Aí chà.. khu khai phát công nghiệp dạo này không tốt lắm, công tác ở đó cũng không có dễ làm à..

Giang Bình Qúy nói bâng quơ một câu như vậy, xem như là cũng đã hiểu ý rồi..

Hứa hẹn đã ưng thuận rồi, kế tiếp chính là trao đổi điều kiện, Giang Bình Qúy cũng biết nếu thay đổi chức vụ, dù thế nào thì cũng phải bỏ ra này nọ cái gì đó, nói cách khác, nếu mà nhập vào cùng đội mà không có cái gì để chứng tỏ, thì ai sẽ tin mình?

– Vâng..đâu có chuyện nào mà dễ dàng, tựa như lần này việc chống lũ vậy, đã chết nhiều người, bao nhiêu gia đình bị mất mát oan uổng! Hỡi ơi.. cũng là do TP Hồ Châu xui rủi, cũng may là trời xanh còn có mắt. Anh Giang, hôm nay em tới tìm anh, là có một việc, hy vọng anh có thể giúp được.

Giang Bình Qúy tinh thần chấn động, quả nhiên, trong thiên hạ không có buổi cơm nào mà ăn miễn phí.

– Nói đi, chuyện gì?

– Là như thế này, em có người bằng hữu là một phóng viên nhà báo trêи tỉnh, nhận được tin tức lũ lụt của thành phố chúng ta, nên đến đây phỏng vấn đưa tin, nhờ em hỗ trợ, em thì không có tham dự vào ban chỉ huy chống lũ, nên không biết rõ ràng, vì vậy em liền nghĩ đến anh, anh vẫn luôn theo sát bí thư Tương trong việc chống lũ, chắc chắn là sẽ biết sâu bên trong nội tình mà người ngoài không biết, cho nên em muốn mời anh giúp cho một tay.

– Phóng viên? Hắn muốn tìm hiểu về phương diện nào?

– Lần này trãi qua cơn lũ lụt, thành phố của chúng ta rốt cuộc đã chết bao nhiêu người?

Đinh Nhị Cẩu mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào mặt Giang Bình Qúy hỏi, thật ra thì có phóng viên nào đến đây đâu, chẳng qua là Đinh Nhị Cẩu mượn lời này để khêu mào câu chuyện ra thôi.

Giang Bình Qúy trong lòng chấn động, thì ra cuối cùng vỡ diễn thật sự là ở chỗ này, hắn cũng biết không đơn giản là thay đổi chức vụ đơn giản như vậy, đây là đâm dao sau lưng Tương Văn Sơn, nếu đem con số chính xác người chết vì lũ lụt, một khi đã tuôn ra, thì bí thư Tương Văn Sơn đừng hòng nghĩ đến chuyện gió êm sóng lặng về hưu.

Bữa cơm này đến đây là hết còn hứng thú, cho dù Đinh Nhị Cẩu chỉ nói chưa hết thì dừng, nhưng trong lòng của Giang Bình Qúy đã có sự phòng bị trước rồi, cho nên không có nói thêm một câu nào nữa…

Nhưng sự cám dỗ đã từ trong lòng Giang Bình Qúy cắm rễ xuống đất rồi, hắn còn cần một thời gian suy nghĩ mà thôi, chỉ là suy nghĩ bên nào nặng bên nào nhẹ, nhưng cho dù là suy nghĩ như thế nào đi nữa, mầm móng phản bội một khi đã nẩy mầm, thì vùng đất trung thành cũng không ngăn không được nó đâm chồi nẩy lá…

………………………………………………………………………………………

Nhưng hiện tại có một vấn đề lớn nhất không phải là Giang Bình Qúy có thể bán đứng Tương Văn Sơn hay không? Mấu chốt là Đinh Nhị Cẩu đã dựng ra chuyện hắn đại diện cho chủ tịch Thạch Aí Quốc! Vì căn bản chuyện này hắn vẫn chưa có trao đổi qua với Thạch Ái Quốc, hắn chỉ mới có cùng với chủ nhiệm tổ chức cán bộ Cố Thanh Sơn đạt thành thỏa thuận, vốn là hắn muốn để cho Cố Thanh Sơn đi thuyết phục Thạch Ái Quốc đấy, nhưng lại lo lắng chần chờ một khi cục diện chính trị Hồ Châu phát sinh biến hóa thì thật khó lường, nên muốn thúc đẩy nhanh việc Thạch Ái Quốc và Cố Thanh Sơn hợp tác với nhau, nếu để cho Cố Thanh Sơn tìm tới cửa của Thạch Ái Quốc, chẳng khác nào là làm cho Cố Thanh Sơn tự hạ mình, thì đến lúc đó sẽ không có cơ hội hợp tác tối ưu nhất.

Đinh Nhị Cẩu cũng đã ở suy nghĩ, nếu mượn cơ hội này làm cho Tương Văn Sơn rơi đài, vậy liệu Thạch Ái Quốc có khả năng kế vị sẽ được bao nhiêu phần trăm? Chuyện này nếu bị hỏng thì rủi ro sẽ nhiều đến bao nhiêu? Nếu lúc này có chú Trọng Phong Dương của Trọng Hải ở trêи tỉnh, thì hy vọng còn có thể tìm hiểu được một chút tin tức…..

À…à… quan hệ trêи tỉnh… đúng rồi, sao mình lại quên cô ấy chứ…

……………………………………………………………………………….

– Chị đang nghe đây… dù sao nhận được điện thoại của em thì chị chuẩn bị nghe chuyện không tốt, nói đi, lần này thì lại muốn làm gì?

Tiểu Hàn nhận được điện thoại của hắn, không đợi hắn mở miệng, trước hết là quở mắng hắn rồi.

– Chị Hàn à…sao lần nào gặp cũng nói oan cho em hết vậy, em đối với chị là thật tâm đấy mà, chị không biết đâu, bị nói oan cảm giác là rất khó chịu đó.

– Hừ…đừng than thở với chị kiểu này nữa, tìm chị làm gì, có phải là nhờ chị để gặp Hồng Kỳ phải không? Cô ấy đang ở đây này, có muốn nói chuyện với Hồng Kỳ không?

Tiểu Hàn nói.

– Chị Hồng Kỳ đang ở chỗ của chị? Chị ấy đến chỗ chị làm gì vậy?