Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Ai mà không có bối cảnh?

Ngày đăng: 22:33 16/02/21

CHƯƠNG 784: AI MÀ KHÔNG CÓ BỐI CẢNH?

– Này…em nói chuyện này,chị nghe qua thấy cũng phấn khích lắm, chị cũng muốn đi đến đó để tra xét, em thấy thế nào? Chị sẽ xin đến cục công an Hồ Châu với lý do để rèn luyện thêm..

Chu Hồng Kỳ giống như là đã được gãi trúng chỗ ngứa vậy.

– Ặc.. làm sao được, nếu như chị đến TP Hồ Châu đương nhiên là em hoan nghênh, nhưng em sợ chị gặp nguy hiểm, tại vì hiện tại tại cục cảnh sát TP Hồ Châu tình huống rất phức tạp, nhỡ xảy ra chuyện gì, thì em biết ăn nói làm sao với cha của chị?

– Nhỡ xảy ra chuyện gì? Em là ai? Dựa vào cái gì mà nói chuyện với cha của chị chứ? Em cho là mình là cái gì với chị hả? Hừ..tỉnh lại đi..

Chu Hồng Kỳ sắc mặt không chút thay đổi nói với Đinh Nhị Cẩu.

– Ha ha, em không phải có ý gì, thồi thì chị muốn đến TP Hồ Châu cũng có thể được, nhưng nếu tự chị xin chuyển công tác về đây thì khả năng không cao, nhưng nếu có em tham gia vào, nói không chừng em còn có thể giúp chị lời nói vun vào đấy.

Đinh Nhị Cẩu đầu óc thay đổi, giả mù sa mưa nói.

– Dựa vào đâu? Em và con người bảo thủ kia có cái gì giao tình? Làm gì mà ông ấy nghe theo lời em? Chị không cần em nói giúp chị, coi chừng lại bị ông ấy đem em kéo ra ngoài đập chết, em không biết tính tình của cha chị đâu.

– Tuyệt đối sẽ không có như chị nói đâu, nếu chị kể lại chuyện lúc chúng ta cùng công tác ở Thái Lan, cha chịchẳng những sẽ không đánh chết em, mà còn ngược lại phải cảm kϊƈɦ em đấy, không tin chị cứ nói thử xem, em rất hiểu tâm tính của những người lớn tuổi..

Đinh Nhị Cẩu tràn đầy tự tin nói.

………………………………………………………………………………………..

Tuy rằng Thạch Ái Quốc nghe của thư ký của mình Đinh Trường Sinh nói chuyện làm ông cảm động, nhưng ông chưa từng có gửi gấm hy vọng vào chuyện Đinh Nhị Cẩu đi lên tỉnh, cao lắm là hắn chỉ đi tìm tòi chút ít trước khi hành động mà thôi..

– Cha… tên thư ký của của cha đâu rồi, hắn sao không ở đây cùng cha, lại chạy đi chơi ở đâu đó..

Thạch Mai Trinh dùng chiếc xe lăn phụ giúp đấy Thạch Ái Quốc ra ngoài ban công phơi nắng.

– Cha cũng không sao rồi, hắn có việc nên xin nghỉ vài ngày, lấy điện thoại di động giùm cha, cha muốn gọi điện thoại.

– Cha vẫn còn là bệnh nhân, đừng có gọi điện thoại cho ai them mệt.

Thạch Mai Trinh khuyên nhủ.

– Ưm..cha có việc, nhanh lấy đi .

Thạch Ái Quốc mặt trầm xuống, không vui nói, từ lúc mình sinh bệnh đến nay, biểu hiện của Tiêu Hồng và Thạch Mai Trinh hai người này, Thạch Ái Quốc rất đau lòng, Tiêu Hồng biểu hiện không có nhiệt tâm thì còn có nguyên nhân có thể chấp nhận được, dù sao cũng là lấy một người đàn ông góa vợ, hơn nữa ông cũng lơn tuổi rồi, còn đối phương dù sao cũng là tuổi thanh xuân cô gái.

Nhưng Thạch Mai Trinh là con gái ruột thịt của mình, tại sao từ lúc mình bị bệnh thì có mặt chăm sóc cho có lệ, điều này làm cho Thạch Ái Quốc rất là đau khổ thất vọng.

Thạch Ái Quốc cầm lấy di động, kêu Thạch Mai Trinh tránh đi, rồi định bấm dãy số, nhưng vẫn do dự có chút mâu thuẫn, có nên hay không gọi số điện thoại này, hay là chờ mình sức khỏe khá hơn một chút, rồi tự mình đi một chuyến lên tỉnh ?

Nhưng trong chính trị, chuyện thay đổi xảy ra trong nháy mắt, nếu đến lúc đó mới hoạt động ngoại giao, chỉ sợ là cũng chậm, cho nên cuối cùng Thạch Ái Quốc cũng quyết định gọi.

– Alo…Kiều bí thư, tôi là Thạch Ái Quốc đây, dạo này anh có khỏe không? Tôi định đi lên tỉnh gặp anh để báo cáo về tình hình công tác”…

Thạch Ái Quốc nói chuyện rất là khiêm tốn, nhưng cũng không hề giống như một số cán bộ, khi gọi điện thoại đều là cúi đầu khom lưng, giống như là lãnh đạo có thiên lý nhãn vậy, có thể nhìn thấy đến động tác của bọn họ.

Thạch Ái Quốc tuy rằng giọng nói mềm mỏng nhỏ nhẹ , nhưng cử chỉ rất bình thường, vơi lại khuôn mặt khởi sắc, cũng nhận ra Thạch Ái Quốc và Kiều bí thư này quan hệ không bình thường, nhưng mối quan hệ với Kiều bí thư của Thạch Ái Quốc, thì Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn là không biết, trêи thực tế, cũng có rất ít người biết…

– Ái Quốc đấy hả? Sức khỏe của ông khôi phục đến đâu rồi?

Quả nhiên, người được gọi là Kiều bí thư nói chuyện với Thạch Ái Quốc ngữ khí rất hiền hoà, cũng không có biểu lộ tư thế lãnh đạo.

– Kiều bí thư, sức khỏe đã tốt rồi, sắp xuất viện, cho nên tôi định đi lên tỉnh một chuyến.

Thạch Ái Quốc vội nói.

– Ái Quốc à…trong lúc này ông có lên trêи tỉnh hay không thì cũng vậy thôi, chuyện ông quan tâm đến, tối cũng đã có chú ý tới, nhưng việc này không phải là một , hai câu nói là được, còn phải chờ. Hiện nay hướng gió vẫn còn chưa có rõ ràng, tôi cũng không có biết được An bí thư đang có thái độ ra sao nữa.

Kiều bí thư uyển chuyển nói.

– Kiều bí thư, tôi biết rồi, cám ơn anh, chẳng qua là khá lâu tôi không có đi lên trêи tỉnh, cho nên sẵn dịp ghé qua gặp lãnh đạo báo cáo về bước tiếp theo tình hình quy hoạch phát triển sắp tới của TP Hồ Châu .

Thạch Ái Quốc làm sao mà không hiểu ra ý tứ trong lời nói của Kiều, rất rõ ràng, hiện tại ông ta cũng không giúp được gì.

Thạch Ái Quốc tuy rằng gọi là Kiều bí thư, đúng ra ông ta không phải là bí thư, mà là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Trung Nam, một chức vụ có khoảng cách gần nhất với lãnh đạo cao nhất, vị trí phó thường vụ này từ trước đến giờ đều là cái đinh trong mắt lãnh đạo, không bởi vì điều gì khác, do chức vị này đúng là trực tiếp uy hϊế͙p͙ lớn nhất vì thường dùng để thay thế lãnh đạo can nhất nếu tình hình bất ổn..

Thạch Ái Quốc sở dĩ xưng hô Kiều Dương là Kiều bí thư, bởi vì trong này có một câu chuyện mà hiếm ai biết chuyện, trước kia Thạch Ái Quốc từng đã làm qua bí thư thôn chi bộ, mà lúc ấy kiều dương lại làm bí thư công xã, cho nên Thạch Ái Quốc và Kiều Dương quen biết nhau, hơn nữa quan hệ lại vô cùng tốt, Thạch Ái Quốc có thể từ trong thôn đi ra ngoài lên chức, cũng là do Kiều Dương xuất lực nâng đỡ.

Nhưng chuyện này bí ẩn xa xưa rồi, cho nên hầu như không người nào biết, nhiều năm sau đó, Kiều Dương trở thành quý nhân của Thạch Ái Quốc, đều trong những lúc mấu chốt giúp cho Thạch Ái Quốc không để lại dấu vết, Thạch Ái Quốc từ trước đến giờ vẫn gọi Kiều Dương là bí thư, mấy thập niên qua chưa bao giờ thay đổi cách gọi, có đôi khi xưng hô cũng là một loại đặc quyền, chứng minh ngươi và lãnh đạo có mối quan hệ đặc thù.

Còn người mà Kiều Dương nói An bí thư, chính là bí thư tỉnh ủy Trung Nam An Như Sơn, khi Kiều Dương nhắc đến tên bí thư, thì chắc chắn ông ta không phải là người của chủ tịch tỉnh La Minh Giang, nhưng giữa ông và bí thư Tỉnh ủy Anh Như Sơn quan hệ cũng không phải là chặt chẽ, lại nói tiếp Kiều Dương cũng là thuộc loại người không hướng về bất kỳ bên nào, nhưng nếu như muốn hoàn toàn trung lập, thì cũng là không thể nào được, dù sao ông ta cũng muốn chống lại sự chèn ép của La Minh Giang, cho nên có tính khuynh hướng ngã về phía của Bí thư tỉnh ủy Anh Như Sơn.