Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Cái nhà ở đâu?
Ngày đăng: 22:33 16/02/21
CHƯƠNG 792: CÁI NHÀ Ở ĐÂU?
– Này… Trường Sinh, mấy năm này cậu trưởng thành vượt quá dự liệu của tôi, lúc mới bắt đầu, tôi thật rất lo lắng là cậu có thích hợp hay không trêи con đường người lừa ta gạt này, nhưng cậu không để cho tôi thất vọng, đã vậy lại làm cho tôi có được rất nhiều sự kinh hỉ, hy vọng là cậu tiếp tục cố gắng tiến tới, đừng có kiêu ngạo, cũng đừng giận quá mất khôn, làm chính trị cần phải có tính bền dẻo chịu đựng, không có sự bền dẻo chịu thì chỉ có thể là bị chính trị nó nuốt chửng vào, hiểu chưa?
Trọng Hải nói rất là nghiêm túc.
Trong câu nói của Trọng Hải làm cho Đinh Nhị Cẩu khuôn mặt nóng bừng cảm động, không vì cái gì khác, là bởi vì vừa rồi chính hắn không có đem toàn bộ sự việc biết được nói hết cho Trọng Hải, hắn thật muốn kể hết cho ông biết, nhưng lý trí mách bảo ngăn cản hắn làm như vậy.
– Cám ơn lãnh đạo, Đinh Nhị Cẩu dù cho đi đến đâu nữa, đều không bao giờ quên được ngươi cái ngày đầu tiên anh mang em từ thôn Lê Viên thôn đi ra ngoài, cho nên nếu không có nhờ anh….
– Ngưng câu nói lại đi…
Trọng Hải khoát tay nói tiếp:
– Về sau những lời này không cần luôn nói ngoài miệng, cơ hội là do mỗi cá nhân nắm bắt được, tôi đem cậu từ thôn Lê Viên ra, cũng là vì công tác của mình, những biểu hiện sau này của cậu tốt cũng là do năng lực của chính cậu, không có liên quan gì đến tôi cả. Không có vấn đề gì đâu Trường Sinh…cậu hãy nhớ kỹ, chính trị rất tàn khốc, lúc nào cũng cần người đỡ đầu hoặc dẫn dắt thì mới có thể tiến xa hơn, nhưng trong chính trị không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, cậu cùng tôi tuy rằng quen biết nhau đã từ lâu, đến hôm nay cậu cũng vẫn còn rất tôn trọng tôi, về điều này trong lòng tôi hiểu được, cậu vẫn xem tôi như là là ân nhân của cậu, thật ra thì không cần phải như vậy, tôi lại đem cậu từ Bạch Sơn đi qua đây, là vì tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu, trong chính trị nâng đở lẫn nhau, bởi vì tôi tin tưởng tiền đồ của cậu sau này nhất định sẽ tiến rất xa…
Trọng Hải nói ra câu này cũng không dễ dàng, nếu như là ngày hôm qua, ông nhất định không sẽ nói như vậy, nhưng hôm nay Đinh Nhị Cẩu đã tạo cho ông ấn tượng ý thức được, hắn đã đủ lông cánh, sau này ông cũng không thể giống như trước mà sai sử Đinh Nhị Cẩu trong tất cả mọi chuyện được nữa, Đinh Nhị Cẩu đã dần dần có kinh nghiệm lão luyện, đối với con người như Đinh Nhị Cẩu vậy, thì sớm đối đãi với hắn ngang hàng còn hơn so với làm bất cứ chuyện gì khác, đều càng có thể mua chuộc cái tâm của hắn hơn nhiều…
Việc này đồng nghĩa với chuyện Trọng Hải chủ động bỏ qua đối đãi Đinh Nhị Cẩu với tư thế là một lãnh đạo, ông xem hai người bây giờ là một loại địa vị ngang hàng nhau, tuy rằng trêи nhiều khía cạnh Đinh Nhị Cẩu còn lâu mới có thể so với Trọng Hải, thậm chí không thể so sánh được, nhưng Trọng Hải vẫn dứt khoát làm như vậy, mục đích của ông rất rất rõ ràng, ta và ngươi là mối quan hệ hợp tác, không ràng buộc vì ân tình, mà là ích lợi.
Đinh Nhị Cẩu mặc dù nói không có nói ra cái gì nữa, nhưng hắn cũng ý thức được, Trọng Hải nói đúng, bất cứ chuyện gì trêи đời, chỉ có liên hệ ích lợi cùng chuhng một chỗ mới là vững chắc nhất đấy, bởi vì trêи đời thì có quá nhiều người, mà ích lợi thì quá ít so với số đông, nếu muốn cùng chung nhau kiếm lợi ích, thì phải có sự kết minh, từ xưa đến nay lúc nào chuyện này cũng giống nhau.
Hơn nữa hôm nay hắn tới tìm Trọng Hải tìm kiếm dựa vào mối quan hệ của Trọng Phong Dương duy trì để lại, chẳng phải cũng bởi vì lợi ích của chính mình sao? Nếu người của Trọng Phong Dương duy trì liên kết với Thạch Ái Quốc, Thạch Ái Quốc trái lại duy trì liên kết với Trọng Hải, còn hắn Đinh Nhị Cẩu thì ở bên trong cũng gián tiếp lấy điểm với Thạch Ái Quốc, với lại càng thêm chặt chẽ mối quan hệ của hắn và Trọng Hải, rất khó nói trong quá trình này, ai đối với ai có ân tình, ai sẽ giúp đỡ ai, suy cho cùng tất cả đều là ích lợi cho phép làm như thế…
– Lãnh đạo, anh nói như vậy là sao chứ, lâu nay trong lòng em luôn luôn đều xem anh là cái ô dù của em…vậy giờ là anh không cần em nữa à?
Dù là biết vậy, cũng phải có tư thái như là là không muốn, trước đây cũng đã từng nhắc đến, làm chính trị thì người nào cũng đều là diễn viên xuất sắc, điều này thì Đinh Nhị Cẩu đã ăn sâu vào trong tủy.
– Trường Sinh, cậu nói sai rồi, từ trước cho tới tận bây giờ tôi cũng đều không phải là ô dù của cậu, cậu phải học được chính mình phán đoán một sự kiện, đừng có bắt chước về phương diện này mà sinh tồn, sự thật chứng minh, phàm là có ô dù phía trêи, tuy rằng không cần kinh nghiệm mưa gió lăn lộn, nhưng cũng mãi mãi không trưởng thành được, chính vì vậy, mặc dù cậu có ý nghĩ như vậy, nhưng cuộc sống của cậu lâu nay là lăn lộn ở trong mưa bão, do đó mới có thành tựu của ngày hôm nay…
……………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu rời khỏi nhà Trọng Hải thì đêm đã khuya, bầu trời ban đêm trong trẻo nhưng hàn khí từ tứ phương bao phủ trùm lên người hắn, khiến cho hắn lần đầu tiên cảm giác được cuộc sống trêи đời này thật là lạnh lùng, Trọng Hải trong lời nói rất đúng, nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác mất mát, tuy rằng hắn hiểu được ý tứ của Trọng Hải ngày hôm nay, đó chính là giữa bọn họ không nên dùng ân tình để gắn bó, bọn họ bây giờ là ngang hàng bằng hữu, là an em cùng nhau với một mục đích chung trong việc làm chính trị.
Nhưng ở trong lòng Đinh Nhị Cẩu thật đúng là chưa từng có nghĩ điều này như vậy, hắn vẫn luôn xem Trọng Hải là cái nhà của mình? Cái nhà đó ở đâu? Đó là một nơi nâng đở để mình đứng lên khi té ngã, cũng chính là cái nơi mặc dù là mình ở bên ngoài thua thiệt mất hết tất cả, cho dù là bị người lột sạch tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chẳng còn cái gì cả, nhưng chỉ cần còn có gia đình, trong nhà vẫn giúp cho mình Đông Sơn tái khởi, vì đó là nơi căn cơ cốt lỏi, nhưng hiện tại bây giờ, ở trong lòng hắn, cái nhà cuối cùng này cũng đã mất, căn cơ cốt lõi đã mất, điều này làm cho hắn không còn có cảm giác an toàn.
Ngẩng đầu lên nhìn, đã đến nhà mình, trêи lầu vẫn như cũ đèn sáng, trong lòng hắn thật ấm áp, lững thững từng bước một lên lầu.
Hắn còn chưa có kịp cắm vào chìa khóa cái ổ khóa, thì cửa đã mở ra, bên trong lộ ra một khuôn mặt mỏi mệt nhưng tươi tắn, Hạ Hà Tuệ cười mỉm nhìn hắn, nghiễm nhiên tựa như là người vợ đang đợi chồng về trong đêm khuya.
– Bên ngoài lạnh lẽo lắm phải không?
Vào trong nhà, nàng cúi đầu giúp hắn cởi bỏ đôi giày da, đổi lại đôi dép lê ấm áp mang trong nhà.
– Tại sao giờ chị còn chưa ngủ?
– Không phải là em nói đêm nay sẽ trở về sao, vừa rồi ngồi ở trêи ghế sa lon cũng có chợp mắt được một chút.
Hạ Hà Tuệ nói xong đem áo khoác Đinh Nhị Cẩu cởi ra mắc ở phía sau cửa tủ đựng quần áo.
– Em thì trở về nhà giờ giấc có khi nào nhất định đâu, về sau chị không cần chờ em nữa, phụ nữ thức đêm đối thân thể không tốt…
– Chị làm thẩm mỹ viện đấy, bộ không biết sao, nhưng lúc em chưa về, trong lòng chị không nỡ, nếu em đau lòng vì chị, thì sau này trở về sớm một chút, đừng để cho chị lo lắng, đây mới là thương chị.
Hạ Hà Tuệ không một chút oán giận, nhẹ nhàng nói.
– Được rồi… về sau em sẽ về nhà sớm.
Nói xong, Đinh Nhị Cẩu từ phía sau ôm lấy Hạ Hà Tuệ, đem cái cằm lạnh lẽo cằm để trêи cái cổ ấm áp của Hạ Hà Tuệ, làm cho Hạ Hà Tuệ cười không ngừng, đang lúc nàng chịu không nổi cơn nhột, thì đột nhiên nàng cảm giác được trêи cổ mình dường như có một giọt nước ấm đang rơi dính vào làm da, theo đó là hai giọt, ba giọt, cho đến nhiều không đếm được.
Hạ Hà Tuệ giật mình chấn động, nàng lúc này mới biết, Đinh Nhị Cẩu đang khóc, hơn nữa đây là những giọt nước mắt cảm xúc bị đè nén với biết bao áp lực, nàng rất muốn xoay người lại để nhìn xem người đàn ông của mình rốt cuộc vì sao, nhưng lại bị Đinh Nhị Cẩu ôm chặt lấy thân thể nên không thể quay lại…
– Này… Trường Sinh, mấy năm này cậu trưởng thành vượt quá dự liệu của tôi, lúc mới bắt đầu, tôi thật rất lo lắng là cậu có thích hợp hay không trêи con đường người lừa ta gạt này, nhưng cậu không để cho tôi thất vọng, đã vậy lại làm cho tôi có được rất nhiều sự kinh hỉ, hy vọng là cậu tiếp tục cố gắng tiến tới, đừng có kiêu ngạo, cũng đừng giận quá mất khôn, làm chính trị cần phải có tính bền dẻo chịu đựng, không có sự bền dẻo chịu thì chỉ có thể là bị chính trị nó nuốt chửng vào, hiểu chưa?
Trọng Hải nói rất là nghiêm túc.
Trong câu nói của Trọng Hải làm cho Đinh Nhị Cẩu khuôn mặt nóng bừng cảm động, không vì cái gì khác, là bởi vì vừa rồi chính hắn không có đem toàn bộ sự việc biết được nói hết cho Trọng Hải, hắn thật muốn kể hết cho ông biết, nhưng lý trí mách bảo ngăn cản hắn làm như vậy.
– Cám ơn lãnh đạo, Đinh Nhị Cẩu dù cho đi đến đâu nữa, đều không bao giờ quên được ngươi cái ngày đầu tiên anh mang em từ thôn Lê Viên thôn đi ra ngoài, cho nên nếu không có nhờ anh….
– Ngưng câu nói lại đi…
Trọng Hải khoát tay nói tiếp:
– Về sau những lời này không cần luôn nói ngoài miệng, cơ hội là do mỗi cá nhân nắm bắt được, tôi đem cậu từ thôn Lê Viên ra, cũng là vì công tác của mình, những biểu hiện sau này của cậu tốt cũng là do năng lực của chính cậu, không có liên quan gì đến tôi cả. Không có vấn đề gì đâu Trường Sinh…cậu hãy nhớ kỹ, chính trị rất tàn khốc, lúc nào cũng cần người đỡ đầu hoặc dẫn dắt thì mới có thể tiến xa hơn, nhưng trong chính trị không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, cậu cùng tôi tuy rằng quen biết nhau đã từ lâu, đến hôm nay cậu cũng vẫn còn rất tôn trọng tôi, về điều này trong lòng tôi hiểu được, cậu vẫn xem tôi như là là ân nhân của cậu, thật ra thì không cần phải như vậy, tôi lại đem cậu từ Bạch Sơn đi qua đây, là vì tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu, trong chính trị nâng đở lẫn nhau, bởi vì tôi tin tưởng tiền đồ của cậu sau này nhất định sẽ tiến rất xa…
Trọng Hải nói ra câu này cũng không dễ dàng, nếu như là ngày hôm qua, ông nhất định không sẽ nói như vậy, nhưng hôm nay Đinh Nhị Cẩu đã tạo cho ông ấn tượng ý thức được, hắn đã đủ lông cánh, sau này ông cũng không thể giống như trước mà sai sử Đinh Nhị Cẩu trong tất cả mọi chuyện được nữa, Đinh Nhị Cẩu đã dần dần có kinh nghiệm lão luyện, đối với con người như Đinh Nhị Cẩu vậy, thì sớm đối đãi với hắn ngang hàng còn hơn so với làm bất cứ chuyện gì khác, đều càng có thể mua chuộc cái tâm của hắn hơn nhiều…
Việc này đồng nghĩa với chuyện Trọng Hải chủ động bỏ qua đối đãi Đinh Nhị Cẩu với tư thế là một lãnh đạo, ông xem hai người bây giờ là một loại địa vị ngang hàng nhau, tuy rằng trêи nhiều khía cạnh Đinh Nhị Cẩu còn lâu mới có thể so với Trọng Hải, thậm chí không thể so sánh được, nhưng Trọng Hải vẫn dứt khoát làm như vậy, mục đích của ông rất rất rõ ràng, ta và ngươi là mối quan hệ hợp tác, không ràng buộc vì ân tình, mà là ích lợi.
Đinh Nhị Cẩu mặc dù nói không có nói ra cái gì nữa, nhưng hắn cũng ý thức được, Trọng Hải nói đúng, bất cứ chuyện gì trêи đời, chỉ có liên hệ ích lợi cùng chuhng một chỗ mới là vững chắc nhất đấy, bởi vì trêи đời thì có quá nhiều người, mà ích lợi thì quá ít so với số đông, nếu muốn cùng chung nhau kiếm lợi ích, thì phải có sự kết minh, từ xưa đến nay lúc nào chuyện này cũng giống nhau.
Hơn nữa hôm nay hắn tới tìm Trọng Hải tìm kiếm dựa vào mối quan hệ của Trọng Phong Dương duy trì để lại, chẳng phải cũng bởi vì lợi ích của chính mình sao? Nếu người của Trọng Phong Dương duy trì liên kết với Thạch Ái Quốc, Thạch Ái Quốc trái lại duy trì liên kết với Trọng Hải, còn hắn Đinh Nhị Cẩu thì ở bên trong cũng gián tiếp lấy điểm với Thạch Ái Quốc, với lại càng thêm chặt chẽ mối quan hệ của hắn và Trọng Hải, rất khó nói trong quá trình này, ai đối với ai có ân tình, ai sẽ giúp đỡ ai, suy cho cùng tất cả đều là ích lợi cho phép làm như thế…
– Lãnh đạo, anh nói như vậy là sao chứ, lâu nay trong lòng em luôn luôn đều xem anh là cái ô dù của em…vậy giờ là anh không cần em nữa à?
Dù là biết vậy, cũng phải có tư thái như là là không muốn, trước đây cũng đã từng nhắc đến, làm chính trị thì người nào cũng đều là diễn viên xuất sắc, điều này thì Đinh Nhị Cẩu đã ăn sâu vào trong tủy.
– Trường Sinh, cậu nói sai rồi, từ trước cho tới tận bây giờ tôi cũng đều không phải là ô dù của cậu, cậu phải học được chính mình phán đoán một sự kiện, đừng có bắt chước về phương diện này mà sinh tồn, sự thật chứng minh, phàm là có ô dù phía trêи, tuy rằng không cần kinh nghiệm mưa gió lăn lộn, nhưng cũng mãi mãi không trưởng thành được, chính vì vậy, mặc dù cậu có ý nghĩ như vậy, nhưng cuộc sống của cậu lâu nay là lăn lộn ở trong mưa bão, do đó mới có thành tựu của ngày hôm nay…
……………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu rời khỏi nhà Trọng Hải thì đêm đã khuya, bầu trời ban đêm trong trẻo nhưng hàn khí từ tứ phương bao phủ trùm lên người hắn, khiến cho hắn lần đầu tiên cảm giác được cuộc sống trêи đời này thật là lạnh lùng, Trọng Hải trong lời nói rất đúng, nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác mất mát, tuy rằng hắn hiểu được ý tứ của Trọng Hải ngày hôm nay, đó chính là giữa bọn họ không nên dùng ân tình để gắn bó, bọn họ bây giờ là ngang hàng bằng hữu, là an em cùng nhau với một mục đích chung trong việc làm chính trị.
Nhưng ở trong lòng Đinh Nhị Cẩu thật đúng là chưa từng có nghĩ điều này như vậy, hắn vẫn luôn xem Trọng Hải là cái nhà của mình? Cái nhà đó ở đâu? Đó là một nơi nâng đở để mình đứng lên khi té ngã, cũng chính là cái nơi mặc dù là mình ở bên ngoài thua thiệt mất hết tất cả, cho dù là bị người lột sạch tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chẳng còn cái gì cả, nhưng chỉ cần còn có gia đình, trong nhà vẫn giúp cho mình Đông Sơn tái khởi, vì đó là nơi căn cơ cốt lỏi, nhưng hiện tại bây giờ, ở trong lòng hắn, cái nhà cuối cùng này cũng đã mất, căn cơ cốt lõi đã mất, điều này làm cho hắn không còn có cảm giác an toàn.
Ngẩng đầu lên nhìn, đã đến nhà mình, trêи lầu vẫn như cũ đèn sáng, trong lòng hắn thật ấm áp, lững thững từng bước một lên lầu.
Hắn còn chưa có kịp cắm vào chìa khóa cái ổ khóa, thì cửa đã mở ra, bên trong lộ ra một khuôn mặt mỏi mệt nhưng tươi tắn, Hạ Hà Tuệ cười mỉm nhìn hắn, nghiễm nhiên tựa như là người vợ đang đợi chồng về trong đêm khuya.
– Bên ngoài lạnh lẽo lắm phải không?
Vào trong nhà, nàng cúi đầu giúp hắn cởi bỏ đôi giày da, đổi lại đôi dép lê ấm áp mang trong nhà.
– Tại sao giờ chị còn chưa ngủ?
– Không phải là em nói đêm nay sẽ trở về sao, vừa rồi ngồi ở trêи ghế sa lon cũng có chợp mắt được một chút.
Hạ Hà Tuệ nói xong đem áo khoác Đinh Nhị Cẩu cởi ra mắc ở phía sau cửa tủ đựng quần áo.
– Em thì trở về nhà giờ giấc có khi nào nhất định đâu, về sau chị không cần chờ em nữa, phụ nữ thức đêm đối thân thể không tốt…
– Chị làm thẩm mỹ viện đấy, bộ không biết sao, nhưng lúc em chưa về, trong lòng chị không nỡ, nếu em đau lòng vì chị, thì sau này trở về sớm một chút, đừng để cho chị lo lắng, đây mới là thương chị.
Hạ Hà Tuệ không một chút oán giận, nhẹ nhàng nói.
– Được rồi… về sau em sẽ về nhà sớm.
Nói xong, Đinh Nhị Cẩu từ phía sau ôm lấy Hạ Hà Tuệ, đem cái cằm lạnh lẽo cằm để trêи cái cổ ấm áp của Hạ Hà Tuệ, làm cho Hạ Hà Tuệ cười không ngừng, đang lúc nàng chịu không nổi cơn nhột, thì đột nhiên nàng cảm giác được trêи cổ mình dường như có một giọt nước ấm đang rơi dính vào làm da, theo đó là hai giọt, ba giọt, cho đến nhiều không đếm được.
Hạ Hà Tuệ giật mình chấn động, nàng lúc này mới biết, Đinh Nhị Cẩu đang khóc, hơn nữa đây là những giọt nước mắt cảm xúc bị đè nén với biết bao áp lực, nàng rất muốn xoay người lại để nhìn xem người đàn ông của mình rốt cuộc vì sao, nhưng lại bị Đinh Nhị Cẩu ôm chặt lấy thân thể nên không thể quay lại…