Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Nguyên tắc làm người của tôi
Ngày đăng: 22:34 16/02/21
CHƯƠNG 813: NGUYÊN TẮC LÀM NGƯỜI CỦA TÔI.
Nằm trong bệnh viện dưỡng thương chán đến chết, Đinh Nhị Cẩu vừa mới tiễn bước Hạ Hà Tuệ nước mắt ngắn dài ra về, thì bất ngờ có một người đến phòng bệnh thăm mà hắn không bao giờ ngờ tới.
-Đinh thư ký, nghe nói anh bị thương, tôi sẵn dịp đến bệnh viện có chút việc, nhân tiện ghé qua thăm anh, thế nào rồi, không có sao chứ?
Triệu Cương đi ở phía trước, phía sau là một tên đàn em mang theo một số quà cáp hoa quả.
-Anh Triệu..cám ơn anh, vết thương đã ổn không có việc gì, anh ngồi đi.
Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn thấy Triệu Cương thì sửng sờ ngạc nhiên, nhưng lập tức cũng hiểu được nguyên nhân vì sao gã lại đến.
Cát Hổ xuất hiện tại hôn lễ của con Triệu Khánh Hổ, thật ra là Cát Hổ đi tìm kiếm để ép buộc Hách Giai, nhưng khi biết Hách Giai đã là tình nhân của Triệu Khánh Hổ, cho nên Cát Hổ vô cùng phẫn nộ đi về, nhưng ai cũng biết, căn nguyên mâu thuẫn giữa Triệu Khánh Hổ và Tương Hải Dương đã âm ỉ ngấm ngầm từ lâu.
Từ đó về sau, Triệu Cương luôn luôn đề phòng Cát Hổ, nhưng ngày hôm qua đột nhiên truyền ra tin tức nói là Cát Hổ xong đời rồi, nghe đồn hiện tại đã tẩu thoát chạt trốn xuống tận phía nam, nghe được việc này làm cho Triệu Cương thở ra một hơi nhẹ nhõm, chuyện của Đinh Nhị Cẩu cùng Cát Hổ phát sinh không giấu diếm rò rỉ ra bên ngoài được lâu, cho nên Triệu Cương không có tốn chút công sức gì mà cũng biết được tận tường ngọn nguồn.
-Cậu đi ra ngoài trước đi, để tôi và Đinh thư ký nói chuyện riêng một chút.
Triệu Cương nhìn thoáng qua tên đàn em ở phía sau mình nói, mặc dù gã không có nhìn qua Đỗ Sơn Khôi đang cũng ở đó, nhưng Đinh Nhị Cẩu hiểu được ý của gã, dù sao Triệu Cương cũng nể mặt mà tới đây thăm hắn, vì thế hắn ra hiệu cho Đỗ Sơn Khôi ý bảo cũng ra ngoài.
-Anh Triệu, chuyện gì mà bí mật như vậy, không biết có phải là chuyện tốt không đây?
Đinh Nhị Cẩu nói đùa.
Triệu Cương không nói thêm, nhưng đứng ở sát trước giường bệnh Đinh Nhị Cẩu, cúi đầu khom người xuống, theo góc chín mươi độ, Đinh Nhị Cẩu không hiểu rõ ràng lắm, nhưng cũng không nói gì, hắn đang nhìn Triệu Cương biểu lộ, nhìn xem tên này rốt cuộc muốn gì?
-Đinh thư ký, đây là biểu hiện để cám ơn anh, chú của tôi giao cho tôi thay mặt ông ấy, để tỏ tấm lòng thành của nhà họ Triệu.
-Anh nói cái gì mà tôi không hiểu lắm, tôi và anh cũng mới vừa quen biết đây, hơn nữa chúng ta đều là người trẻ tuổi, không cần thiết phải quan trọng hóa vấn đề như vậy đâu..
-Đinh thư ký, đây là thật tâm thật ý, anh vì sao bị thương thế kia thì mọi người đều biết, Cát Hổ là loại người nào, là dân xã hôi đen, là dân liều mạng, anh lại dám đối đầu với hắn, tôi rất bội phục anh, có thể là anh chưa biết, tập đoàn Vệ Hoàng của chúng tôi và đám người Cát Hổ có mâu thuẫn từ lâu, ngay ngày kết hôn của con chú tôi, Cát Hổ còn tới quấy rối, cho nên anh chẳng khác gì là gián tiếp giải vây cho chúng tôi, nói thật tên Cát Hổ này chẳng là gì cả, chẳng qua là vì hắn và Tương Hải Dương có mối quan hệ, tất cả mọi chuyện đều là do Tương Hải Dương đứng ở phía sau thao túng, Cát Hổ chỉ là một tên mãng phu, bình thường làm sao dám đụng vào chúng tôi chứ.
Triệu Cương vừa nói, vừa âm thầm quan sát thái độ của Đinh Nhị Cẩu.
Nhưng làm cho y thất vọng là Đinh Nhị Cẩu vẫn bình thản, sắc mặt không có gì thay đổi, nhìn không ra bất kỳ biến hóa nào, điều này làm cho trong long Triệu Cương run sợ.
Triệu Khánh Hổ cũng đã thấy cục diện trước mắt đã xoay chiều rõ ràng, thời đại của Tương Văn Sơn sắp đi qua, nhưng tại thành phố Hồ Châu, ngoại trừ Tương Văn Sơn, trước mắt bây giờ, vẫn chưa có người nào đủ thực lực để có thể thống trị quan trường Hồ Châu.
Trong thời gian Tương Văn Sơn còn tại vị, Triệu Khánh Hổ vẫn muốn lôi kéo thư ký của bí thư là Giang Bình Qúy về phía phe mình, nhất là từ dạo bắt đầu xung đột trở mặt với Tương Hải Dương, nhưng từ đầu tới cuối, Giang Bình Qúy đều là lững lờ, cho tới bây giờ cũng chưa đáp ứng, nhưng cũng chưa từng có dứt khoát cự tuyệt, tại vì điều này sẽ đưa đến một cái kết quả có ích lợi cho Giang Bình Qúy , chỉ cần lúc nào Triệu Khánh Hổ muốn cầu cạnh Tương Văn Sơn, như vậy thì phải thông qua Giang Bình Qúy, có thể nói qua sông thì phải lụy đò, đây cũng không phải là vấn đề mấu chốt nhất, mấu chốt là dùng tiền để kết giao với người, mà không cần phải lo lắng về thái độ của người.
Cho nên ông ta đang tính toán nhắm về tương lai, đó là thời đại sau khi Tương Văn Sơn ra đi, bây giờ phải đặt tiền cược trước, so với chờ đến lúc có kết quả rỏ ràng thì mới hành động thì không khôn ngoan bằng, dĩ nhiên, tác dụng kết quả cũng khác nhau.
-À…chú của tôi có nhắn với Đinh thư ký, sau khi vết thương lành, có thời gian rãnh, xin mới anh đến Vệ Hoàng sơn viên ngồi chơi, còn đây là một chút ít long thành..
Triệu Cương lấy ra cái giỏ đựng hoa quả ra nói, bên dưới là một bao thư đựng tiền dày cộm, đưa sát thật gần gần cho Đinh Nhị Cẩu
Đinh Nhị Cẩu giờ mới hiểu rỏ được mục đích chân thật của Triệu Cương đến thăm mình, trong lòng hắn suy nghĩ, tập đoàn Vệ Hoàng thật đúng là đang chú ý đến mình, mà mình thì có tài đức gì chứ? Có tư cách gì làm cho một ông trùm cuả thành phố Hồ Châu ái mộ kết giao? Chẳng phải cái gì khác, đó là nhờ vào cái ʍôиɠ của mình đang ngồi ở vị trí thư ký của chủ tịch thành phố a.
Có đôi khi quyền lực thật sự là một điều tốt, có thể để cho một kẻ cao ngạo phải thấp đầu với mình, ma lực của quyền lực là giống như vậy đấy, nó có thể làm cho bất cứ ai cũng dễ dàng thay đổi diện mạo, trở thành nô ɭệ phủ phục làm cho nó.
-Ưm…tấm long của ông chủ Triệu chủ tịch thì tôi tâm lĩnh, nhưng những thứ này hãy cầm về đi, tuy rằng tôi cũng không có nhiều, nhưng vẫn đủ để tiêu dùng rồi, hơn nữa giữa chúng ta mà dùng đến thứ này, có phải là thấy hơi dung tục …phải không? Ha ha…..
Triệu Cương trêи mặt nóng bừng lên, không nói gì thêm, gật đầu.
-Anh Triệu à…. ý tứ của anh và chủ tịch tập đoàn thì tôi hiểu được, để sau khi thương thế của tôi lành lặn, có cơ hội nhất định đến bái phỏng vị thần tài của thành phố Hồ Châu, tôi tin rằng Thạch chủ tịch cũng rất muốn cùng với ông chủ tịch Triệu kết giao đấy, dù sao thì sự phát triển kinh tế của thành phố Hồ Châu, cũng có sự đóng góp rất lớn của tập đoàn Vệ Hoàng..
-Vậy thì tốt, nếu Đinh thư ký nói như vậy, tôi cũng cũng đã hết lời rồi, vật này tôi sẽ giữ lại mang về, chú của tôi thế nào mắng tôi rồi, biết anh bị thương, đây chỉ là chút ít chi phí thuốc men của tập đoàn Vệ Hoàng muốn biểu đạt đấy, dù sao thì Cát Hổ đã chạy trốn mất rồi, tập đoàn Vệ Hoàng cũng được hưởng lợi.
-Anh Triệu, không phải là tôi không nể mặt anh, thật sự đây là nguyên tắc làm người của tôi, chắc anh cũng đâu muốn kết giao với một người mà không có một nguyên tắc làm người nào cả, phải không?
-Được rồi…anh khác với những người bình thường, rất tốt…người bạn này tôi quyết sẽ kết giao.
Nằm trong bệnh viện dưỡng thương chán đến chết, Đinh Nhị Cẩu vừa mới tiễn bước Hạ Hà Tuệ nước mắt ngắn dài ra về, thì bất ngờ có một người đến phòng bệnh thăm mà hắn không bao giờ ngờ tới.
-Đinh thư ký, nghe nói anh bị thương, tôi sẵn dịp đến bệnh viện có chút việc, nhân tiện ghé qua thăm anh, thế nào rồi, không có sao chứ?
Triệu Cương đi ở phía trước, phía sau là một tên đàn em mang theo một số quà cáp hoa quả.
-Anh Triệu..cám ơn anh, vết thương đã ổn không có việc gì, anh ngồi đi.
Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn thấy Triệu Cương thì sửng sờ ngạc nhiên, nhưng lập tức cũng hiểu được nguyên nhân vì sao gã lại đến.
Cát Hổ xuất hiện tại hôn lễ của con Triệu Khánh Hổ, thật ra là Cát Hổ đi tìm kiếm để ép buộc Hách Giai, nhưng khi biết Hách Giai đã là tình nhân của Triệu Khánh Hổ, cho nên Cát Hổ vô cùng phẫn nộ đi về, nhưng ai cũng biết, căn nguyên mâu thuẫn giữa Triệu Khánh Hổ và Tương Hải Dương đã âm ỉ ngấm ngầm từ lâu.
Từ đó về sau, Triệu Cương luôn luôn đề phòng Cát Hổ, nhưng ngày hôm qua đột nhiên truyền ra tin tức nói là Cát Hổ xong đời rồi, nghe đồn hiện tại đã tẩu thoát chạt trốn xuống tận phía nam, nghe được việc này làm cho Triệu Cương thở ra một hơi nhẹ nhõm, chuyện của Đinh Nhị Cẩu cùng Cát Hổ phát sinh không giấu diếm rò rỉ ra bên ngoài được lâu, cho nên Triệu Cương không có tốn chút công sức gì mà cũng biết được tận tường ngọn nguồn.
-Cậu đi ra ngoài trước đi, để tôi và Đinh thư ký nói chuyện riêng một chút.
Triệu Cương nhìn thoáng qua tên đàn em ở phía sau mình nói, mặc dù gã không có nhìn qua Đỗ Sơn Khôi đang cũng ở đó, nhưng Đinh Nhị Cẩu hiểu được ý của gã, dù sao Triệu Cương cũng nể mặt mà tới đây thăm hắn, vì thế hắn ra hiệu cho Đỗ Sơn Khôi ý bảo cũng ra ngoài.
-Anh Triệu, chuyện gì mà bí mật như vậy, không biết có phải là chuyện tốt không đây?
Đinh Nhị Cẩu nói đùa.
Triệu Cương không nói thêm, nhưng đứng ở sát trước giường bệnh Đinh Nhị Cẩu, cúi đầu khom người xuống, theo góc chín mươi độ, Đinh Nhị Cẩu không hiểu rõ ràng lắm, nhưng cũng không nói gì, hắn đang nhìn Triệu Cương biểu lộ, nhìn xem tên này rốt cuộc muốn gì?
-Đinh thư ký, đây là biểu hiện để cám ơn anh, chú của tôi giao cho tôi thay mặt ông ấy, để tỏ tấm lòng thành của nhà họ Triệu.
-Anh nói cái gì mà tôi không hiểu lắm, tôi và anh cũng mới vừa quen biết đây, hơn nữa chúng ta đều là người trẻ tuổi, không cần thiết phải quan trọng hóa vấn đề như vậy đâu..
-Đinh thư ký, đây là thật tâm thật ý, anh vì sao bị thương thế kia thì mọi người đều biết, Cát Hổ là loại người nào, là dân xã hôi đen, là dân liều mạng, anh lại dám đối đầu với hắn, tôi rất bội phục anh, có thể là anh chưa biết, tập đoàn Vệ Hoàng của chúng tôi và đám người Cát Hổ có mâu thuẫn từ lâu, ngay ngày kết hôn của con chú tôi, Cát Hổ còn tới quấy rối, cho nên anh chẳng khác gì là gián tiếp giải vây cho chúng tôi, nói thật tên Cát Hổ này chẳng là gì cả, chẳng qua là vì hắn và Tương Hải Dương có mối quan hệ, tất cả mọi chuyện đều là do Tương Hải Dương đứng ở phía sau thao túng, Cát Hổ chỉ là một tên mãng phu, bình thường làm sao dám đụng vào chúng tôi chứ.
Triệu Cương vừa nói, vừa âm thầm quan sát thái độ của Đinh Nhị Cẩu.
Nhưng làm cho y thất vọng là Đinh Nhị Cẩu vẫn bình thản, sắc mặt không có gì thay đổi, nhìn không ra bất kỳ biến hóa nào, điều này làm cho trong long Triệu Cương run sợ.
Triệu Khánh Hổ cũng đã thấy cục diện trước mắt đã xoay chiều rõ ràng, thời đại của Tương Văn Sơn sắp đi qua, nhưng tại thành phố Hồ Châu, ngoại trừ Tương Văn Sơn, trước mắt bây giờ, vẫn chưa có người nào đủ thực lực để có thể thống trị quan trường Hồ Châu.
Trong thời gian Tương Văn Sơn còn tại vị, Triệu Khánh Hổ vẫn muốn lôi kéo thư ký của bí thư là Giang Bình Qúy về phía phe mình, nhất là từ dạo bắt đầu xung đột trở mặt với Tương Hải Dương, nhưng từ đầu tới cuối, Giang Bình Qúy đều là lững lờ, cho tới bây giờ cũng chưa đáp ứng, nhưng cũng chưa từng có dứt khoát cự tuyệt, tại vì điều này sẽ đưa đến một cái kết quả có ích lợi cho Giang Bình Qúy , chỉ cần lúc nào Triệu Khánh Hổ muốn cầu cạnh Tương Văn Sơn, như vậy thì phải thông qua Giang Bình Qúy, có thể nói qua sông thì phải lụy đò, đây cũng không phải là vấn đề mấu chốt nhất, mấu chốt là dùng tiền để kết giao với người, mà không cần phải lo lắng về thái độ của người.
Cho nên ông ta đang tính toán nhắm về tương lai, đó là thời đại sau khi Tương Văn Sơn ra đi, bây giờ phải đặt tiền cược trước, so với chờ đến lúc có kết quả rỏ ràng thì mới hành động thì không khôn ngoan bằng, dĩ nhiên, tác dụng kết quả cũng khác nhau.
-À…chú của tôi có nhắn với Đinh thư ký, sau khi vết thương lành, có thời gian rãnh, xin mới anh đến Vệ Hoàng sơn viên ngồi chơi, còn đây là một chút ít long thành..
Triệu Cương lấy ra cái giỏ đựng hoa quả ra nói, bên dưới là một bao thư đựng tiền dày cộm, đưa sát thật gần gần cho Đinh Nhị Cẩu
Đinh Nhị Cẩu giờ mới hiểu rỏ được mục đích chân thật của Triệu Cương đến thăm mình, trong lòng hắn suy nghĩ, tập đoàn Vệ Hoàng thật đúng là đang chú ý đến mình, mà mình thì có tài đức gì chứ? Có tư cách gì làm cho một ông trùm cuả thành phố Hồ Châu ái mộ kết giao? Chẳng phải cái gì khác, đó là nhờ vào cái ʍôиɠ của mình đang ngồi ở vị trí thư ký của chủ tịch thành phố a.
Có đôi khi quyền lực thật sự là một điều tốt, có thể để cho một kẻ cao ngạo phải thấp đầu với mình, ma lực của quyền lực là giống như vậy đấy, nó có thể làm cho bất cứ ai cũng dễ dàng thay đổi diện mạo, trở thành nô ɭệ phủ phục làm cho nó.
-Ưm…tấm long của ông chủ Triệu chủ tịch thì tôi tâm lĩnh, nhưng những thứ này hãy cầm về đi, tuy rằng tôi cũng không có nhiều, nhưng vẫn đủ để tiêu dùng rồi, hơn nữa giữa chúng ta mà dùng đến thứ này, có phải là thấy hơi dung tục …phải không? Ha ha…..
Triệu Cương trêи mặt nóng bừng lên, không nói gì thêm, gật đầu.
-Anh Triệu à…. ý tứ của anh và chủ tịch tập đoàn thì tôi hiểu được, để sau khi thương thế của tôi lành lặn, có cơ hội nhất định đến bái phỏng vị thần tài của thành phố Hồ Châu, tôi tin rằng Thạch chủ tịch cũng rất muốn cùng với ông chủ tịch Triệu kết giao đấy, dù sao thì sự phát triển kinh tế của thành phố Hồ Châu, cũng có sự đóng góp rất lớn của tập đoàn Vệ Hoàng..
-Vậy thì tốt, nếu Đinh thư ký nói như vậy, tôi cũng cũng đã hết lời rồi, vật này tôi sẽ giữ lại mang về, chú của tôi thế nào mắng tôi rồi, biết anh bị thương, đây chỉ là chút ít chi phí thuốc men của tập đoàn Vệ Hoàng muốn biểu đạt đấy, dù sao thì Cát Hổ đã chạy trốn mất rồi, tập đoàn Vệ Hoàng cũng được hưởng lợi.
-Anh Triệu, không phải là tôi không nể mặt anh, thật sự đây là nguyên tắc làm người của tôi, chắc anh cũng đâu muốn kết giao với một người mà không có một nguyên tắc làm người nào cả, phải không?
-Được rồi…anh khác với những người bình thường, rất tốt…người bạn này tôi quyết sẽ kết giao.