Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Ai cắm sừng ai?
Ngày đăng: 22:35 16/02/21
-Bây giờ không nói cũng được, nhưng nếu đưa cậu đến nơi khác thì cũng sẽ phải nói.
Đàm Quốc Khánh vụt tắt nụ cười nói.
-Đàm phó cục trưởng, ông đang uy hϊế͙p͙ tôi sao? Ông có biết là đang nói chuyện với ai không vậy? Ông đang dựa vào cái chức vụ phó cục trưởng công an của ông phải không?
Đinh Nhị Cẩu khinh thường nói.
-Được….được.. hãy đợi đấy, tôi cho cậu biết, chuyện này chưa có ai biết, bí thư Tương bị người đánh, tôi được sự ủy thác của bí thư Tương bí mật điều tra chuyện này, tôi hy vọng cậu có thể chủ động tự thú, nếu không.. tôi sẽ làm theo trình tự của pháp luật. Đinh thư ký, chắc cũng đâu có muốn chuyện này càng thêm nghiêm trọng chứ?
Đàm Quốc Khánh lạnh lùng nói.
-Ưm.. vấn đề này ông cũng đã đoán đúng, tuy rằng không phải tôi là người gây chuyện trước, nhưng cũng không phải là người sợ phiền phức, hừ..bí thư Tương, đúng là quan lớn đấy. À…Đàm phó cục trưởng, tôi có nói đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, ông có còn nhớ lần đầu tiên lúc chúng ta gặp mặt là ở nơi nào không?
Đinh Nhị Cẩu lời nói xoay chuyển, từ chuyện này dời qua một chuyện khác .
-Không nhớ rõ..trí nhớ của tôi không có tốt như Đinh thư ký đâu.
Đàm Quốc Khánh giễu cợt nói.
– Lần đầu tiên gặp mặt là lúc tôi chưa có điều đến công tác ở TP Hồ Châu ở một nơi hoang vắng tôi đã cứu được một cô gái, tên là Cố Hiểu Manh, chắc là ông còn nhớ rõ, cô gái đó là con của Cố Thanh Sơn nữ trưởng phòng tổ chức cán bộ TP Hồ Châu, lúc đó ông dẫn đội cảnh sát đến cứu viện, tuy rằng hơi chậm một chút, Đàm phó cục trưởng, có nhớ chưa?”
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Ừ…cậu nhắc qua như vậy thì tôi hơi có chút ít ấn tượng, hình như là có chuyện như vậy, nhưng Đinh thư ký…chuyện này và chuyện của bí thư Tương không liên quan gì cả đâu.
Đàm Quốc Khánh nói.
-Đúng là không có liên quan đến chuyện của bí thưTương, nhưng đối với ông thì có đấy, tôi nhớ rõ tình cảnh lúc đó, lúc mới bắt đầu thì ông muốn bắt sống nghi phạm, nhưng sau khi ông nhận được một cuộc gọi điện thoại, ông đã quay qua nói với tay súng bắn tỉa vài câu, kết quả là tên nghi phạm kia vừa lộ diện đâu hàng thì đã bị bắn chết, chuyện này có chứ?
Đinh Nhị Cẩu ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đàm Quốc Khánh.
Lời này vừa nghe vào tai, Đàm Quốc chợ cảm thấy lùng bùng, chuyện này không có người thứ hai biết, nhưng tại vì sao thằng này lại nắm được, chẳng lẽ chỉ là suy đoán?
-Tôi không rõ cậu nói vậy là có ý gì, có chứng cớ không?
-Đàm phó cục trưởng, tôi không biết là ông không rõ hay là giả bộ không biết, sự an nguy của con gái trưởng phòng tổ chức cán bộ, Đàm phó cục trưởng cho là ông ta sẽ bỏ qua chuyện này sao? Tôi không biết người nào đã ngăn cản điều tra đối với chuyện này, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần bí thư Tương Văn Sơn rời đi khỏi TP Hồ Châu ngày nào, thì ngày đó sẽ là ngày xui xẻo của Đàm phó cục trưởng đấy, không tin thì ông cứ chờ xem.
Đinh Nhị Cẩu cũng chẳng cần phải nói dông dài với Đàm Quốc Khánh, trực tiếp đưa ra tình huống thực tế trước mắt.
-Ha ha, Đinh thư ký, chuyện của tôi không cần nhọc đến cậu quan tâm, tôi bây giờ trở về trong cục công an là có thể tiến hành lập án đối với chuyện bí thư Tương bị đánh, chuyện này trước cứ làm cho rõ ràng rồi chuyện khác tính sau.
Đàm Quốc Khánh nói xong liền đứng dậy muốn đi.
-Đàm Phó cục trưởng, còn có chuyện chỉ sợ ông chưa biết rõ ràng lắm..
-Chuyện gì?
-Vừa rồi bạn gái của tôi đến thăm, nhưng bị tôi mắng đuổi đi rồi, ông có biết cô ấy là ai không? Biết vì sao bị tôi mắng không vậy?
Đàm Quốc Khánh xoay người, không nói gì, gã muốn nghe xem Đinh Nhị Cẩu còn có ngụy biện gì..
-Bạn gái của tôi tên là Trịnh Hiểu Ngải, nhưng thật bất hạnh, cô ấy bị một lãnh đạo gian ɖâʍ, nhưng lại không dám phản kháng, bởi vì thế lực của lãnh đạo này quá cường đại, nhưng làm một người đàn ông, tôi nghĩ, ngay cả bản thân của Đàm phó cục trưởng cũng đâu có muốn trêи đầu của mình bị đội cái nón xanh phải không? Cho nên thật tình là tôi muốn lập tức giết người đàn ông kia, nhưng sau khi suy nghĩ lại, tôi thấy mình vì một đôi gian phu ɖâʍ phụ mà làm vậy thì không đáng, nhất là vì một lão già hỗn đản sắp tàn đời thì lại càng thêm không đáng, nhưng tôi có một phương thức thích hợp để đối phó, ông thấy tôi có nên đem chuyện này báo cáo cho tổ điều tra vừa mới đến TP Hồ Châu không vậy?
Đinh Nhị Cẩu trong lời nói quả thật có thể đổi trắng thay đen để hình dung, con mẹ nó, hắn bây giờ bắt đầu trả đũa rồi, rõ ràng là hắn cắm sừng người ta, hiện tại nói ngược thì hắn thành người bị hại, nhưng chuyện này thì biết đi đâu để nói lý lẽ đây?
-Đinh thư ký, có một số việc không thể nói lung tung được, chứng cớ đâu?
-Đúng, ông nói rất đúng, chuyện gì đều phải có chứng cớ, không biết phim quay được có tính là chứng cớ không vậy? Đàm phó cục trưởng là cảnh sát thâm niên, tôi cũng từng có thời gian ngắn làm cảnh sát thì thừa biết kết quả ra sao mà..
Đinh Nhị Cẩu không nhường nhịn chút nào
-Đinh thư ký, có một số việc nếu không làm thì tốt hơn.
-Tiô cũng không muốn đem chuyện làm đến cùng, nhưng nếu thay đổi là ông, người ta cởi trêи đầu rồi ỉa ra, thì ông có vừa cười vừa ăn không vậy hả?
Đinh Nhị Cẩu nói ra câu cuối cùng thật ngoan độc chọc giận Đàm Quốc Khánh .
-Đinh Trường Sinh, không nên quá phận đấy!
-Quá phận? Tôi quá phận cũng chưa bằng đám người của các ông quá đáng, làm một lần không được, lại tiếp tục làm thêm lần nữa, Cát Hổ là do ông bảo bọc, bắt cóc bất thành, lại tiếp tục theo dõi Cố Hiểu Manh, ông nghĩ rằng tôi không biết sao? Tốt nhất là bây giờ trở về lập lại án trước đây đã đem kẻ tình nghi phạm tột bắt cóc Cố Hiểu Manh bắn chết để diệt khẩu, nói cách khác, chuyện của ông sớm hay muộn cũng có người tìm đến ông để thanh toán, Tương Văn Sơn không bảo vệ được ông cả đời đâu.
Đinh Nhị Cẩu nói xong, không thèm để ý tới Đàm Quốc Khánh, liền nằm ở trêи giường nhắm mắt ngủ.
Đàm Quốc Khánh hung hăng trợn mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, rồi không nói gì, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, suýt chút nữa là đụng trúng Đỗ Sơn Khôi đang đứng canh chừng ở bên ngoài, tuy rằng bước đi hùng hổ, nhưng khi đi đến góc quanh, Đàm Quốc Khánh chân bước chậm lại, gã cảm giác mình giống như bị đánh trúng vào yếu huyệt, trở nên không còn có khí lực.
Đàm Quốc Khánh vụt tắt nụ cười nói.
-Đàm phó cục trưởng, ông đang uy hϊế͙p͙ tôi sao? Ông có biết là đang nói chuyện với ai không vậy? Ông đang dựa vào cái chức vụ phó cục trưởng công an của ông phải không?
Đinh Nhị Cẩu khinh thường nói.
-Được….được.. hãy đợi đấy, tôi cho cậu biết, chuyện này chưa có ai biết, bí thư Tương bị người đánh, tôi được sự ủy thác của bí thư Tương bí mật điều tra chuyện này, tôi hy vọng cậu có thể chủ động tự thú, nếu không.. tôi sẽ làm theo trình tự của pháp luật. Đinh thư ký, chắc cũng đâu có muốn chuyện này càng thêm nghiêm trọng chứ?
Đàm Quốc Khánh lạnh lùng nói.
-Ưm.. vấn đề này ông cũng đã đoán đúng, tuy rằng không phải tôi là người gây chuyện trước, nhưng cũng không phải là người sợ phiền phức, hừ..bí thư Tương, đúng là quan lớn đấy. À…Đàm phó cục trưởng, tôi có nói đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, ông có còn nhớ lần đầu tiên lúc chúng ta gặp mặt là ở nơi nào không?
Đinh Nhị Cẩu lời nói xoay chuyển, từ chuyện này dời qua một chuyện khác .
-Không nhớ rõ..trí nhớ của tôi không có tốt như Đinh thư ký đâu.
Đàm Quốc Khánh giễu cợt nói.
– Lần đầu tiên gặp mặt là lúc tôi chưa có điều đến công tác ở TP Hồ Châu ở một nơi hoang vắng tôi đã cứu được một cô gái, tên là Cố Hiểu Manh, chắc là ông còn nhớ rõ, cô gái đó là con của Cố Thanh Sơn nữ trưởng phòng tổ chức cán bộ TP Hồ Châu, lúc đó ông dẫn đội cảnh sát đến cứu viện, tuy rằng hơi chậm một chút, Đàm phó cục trưởng, có nhớ chưa?”
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Ừ…cậu nhắc qua như vậy thì tôi hơi có chút ít ấn tượng, hình như là có chuyện như vậy, nhưng Đinh thư ký…chuyện này và chuyện của bí thư Tương không liên quan gì cả đâu.
Đàm Quốc Khánh nói.
-Đúng là không có liên quan đến chuyện của bí thưTương, nhưng đối với ông thì có đấy, tôi nhớ rõ tình cảnh lúc đó, lúc mới bắt đầu thì ông muốn bắt sống nghi phạm, nhưng sau khi ông nhận được một cuộc gọi điện thoại, ông đã quay qua nói với tay súng bắn tỉa vài câu, kết quả là tên nghi phạm kia vừa lộ diện đâu hàng thì đã bị bắn chết, chuyện này có chứ?
Đinh Nhị Cẩu ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đàm Quốc Khánh.
Lời này vừa nghe vào tai, Đàm Quốc chợ cảm thấy lùng bùng, chuyện này không có người thứ hai biết, nhưng tại vì sao thằng này lại nắm được, chẳng lẽ chỉ là suy đoán?
-Tôi không rõ cậu nói vậy là có ý gì, có chứng cớ không?
-Đàm phó cục trưởng, tôi không biết là ông không rõ hay là giả bộ không biết, sự an nguy của con gái trưởng phòng tổ chức cán bộ, Đàm phó cục trưởng cho là ông ta sẽ bỏ qua chuyện này sao? Tôi không biết người nào đã ngăn cản điều tra đối với chuyện này, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần bí thư Tương Văn Sơn rời đi khỏi TP Hồ Châu ngày nào, thì ngày đó sẽ là ngày xui xẻo của Đàm phó cục trưởng đấy, không tin thì ông cứ chờ xem.
Đinh Nhị Cẩu cũng chẳng cần phải nói dông dài với Đàm Quốc Khánh, trực tiếp đưa ra tình huống thực tế trước mắt.
-Ha ha, Đinh thư ký, chuyện của tôi không cần nhọc đến cậu quan tâm, tôi bây giờ trở về trong cục công an là có thể tiến hành lập án đối với chuyện bí thư Tương bị đánh, chuyện này trước cứ làm cho rõ ràng rồi chuyện khác tính sau.
Đàm Quốc Khánh nói xong liền đứng dậy muốn đi.
-Đàm Phó cục trưởng, còn có chuyện chỉ sợ ông chưa biết rõ ràng lắm..
-Chuyện gì?
-Vừa rồi bạn gái của tôi đến thăm, nhưng bị tôi mắng đuổi đi rồi, ông có biết cô ấy là ai không? Biết vì sao bị tôi mắng không vậy?
Đàm Quốc Khánh xoay người, không nói gì, gã muốn nghe xem Đinh Nhị Cẩu còn có ngụy biện gì..
-Bạn gái của tôi tên là Trịnh Hiểu Ngải, nhưng thật bất hạnh, cô ấy bị một lãnh đạo gian ɖâʍ, nhưng lại không dám phản kháng, bởi vì thế lực của lãnh đạo này quá cường đại, nhưng làm một người đàn ông, tôi nghĩ, ngay cả bản thân của Đàm phó cục trưởng cũng đâu có muốn trêи đầu của mình bị đội cái nón xanh phải không? Cho nên thật tình là tôi muốn lập tức giết người đàn ông kia, nhưng sau khi suy nghĩ lại, tôi thấy mình vì một đôi gian phu ɖâʍ phụ mà làm vậy thì không đáng, nhất là vì một lão già hỗn đản sắp tàn đời thì lại càng thêm không đáng, nhưng tôi có một phương thức thích hợp để đối phó, ông thấy tôi có nên đem chuyện này báo cáo cho tổ điều tra vừa mới đến TP Hồ Châu không vậy?
Đinh Nhị Cẩu trong lời nói quả thật có thể đổi trắng thay đen để hình dung, con mẹ nó, hắn bây giờ bắt đầu trả đũa rồi, rõ ràng là hắn cắm sừng người ta, hiện tại nói ngược thì hắn thành người bị hại, nhưng chuyện này thì biết đi đâu để nói lý lẽ đây?
-Đinh thư ký, có một số việc không thể nói lung tung được, chứng cớ đâu?
-Đúng, ông nói rất đúng, chuyện gì đều phải có chứng cớ, không biết phim quay được có tính là chứng cớ không vậy? Đàm phó cục trưởng là cảnh sát thâm niên, tôi cũng từng có thời gian ngắn làm cảnh sát thì thừa biết kết quả ra sao mà..
Đinh Nhị Cẩu không nhường nhịn chút nào
-Đinh thư ký, có một số việc nếu không làm thì tốt hơn.
-Tiô cũng không muốn đem chuyện làm đến cùng, nhưng nếu thay đổi là ông, người ta cởi trêи đầu rồi ỉa ra, thì ông có vừa cười vừa ăn không vậy hả?
Đinh Nhị Cẩu nói ra câu cuối cùng thật ngoan độc chọc giận Đàm Quốc Khánh .
-Đinh Trường Sinh, không nên quá phận đấy!
-Quá phận? Tôi quá phận cũng chưa bằng đám người của các ông quá đáng, làm một lần không được, lại tiếp tục làm thêm lần nữa, Cát Hổ là do ông bảo bọc, bắt cóc bất thành, lại tiếp tục theo dõi Cố Hiểu Manh, ông nghĩ rằng tôi không biết sao? Tốt nhất là bây giờ trở về lập lại án trước đây đã đem kẻ tình nghi phạm tột bắt cóc Cố Hiểu Manh bắn chết để diệt khẩu, nói cách khác, chuyện của ông sớm hay muộn cũng có người tìm đến ông để thanh toán, Tương Văn Sơn không bảo vệ được ông cả đời đâu.
Đinh Nhị Cẩu nói xong, không thèm để ý tới Đàm Quốc Khánh, liền nằm ở trêи giường nhắm mắt ngủ.
Đàm Quốc Khánh hung hăng trợn mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, rồi không nói gì, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, suýt chút nữa là đụng trúng Đỗ Sơn Khôi đang đứng canh chừng ở bên ngoài, tuy rằng bước đi hùng hổ, nhưng khi đi đến góc quanh, Đàm Quốc Khánh chân bước chậm lại, gã cảm giác mình giống như bị đánh trúng vào yếu huyệt, trở nên không còn có khí lực.