Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Bất mãn phát tiết

Ngày đăng: 22:35 16/02/21

CHƯƠNG 829: BẤT MÃN PHÁT TIẾT.

-Cái gì? Kỷ…ủy.., các anh tìm tôi có chuyện gì? Tôi đâu có làm việc gì sai trái đâu?

Khương Hòa Bình lá gan rất nhỏ, vừa nghe đến là kỷ ủy, thì trong lòng đã bắt đầu run rồi, lại nghe nói kỷ ủy tỉnh tìm đến, điều này thì càng thêm hoảng, ông cũng không nghĩ đến, một chủ nhiệm khu hành chánh, lại phải dùng tới người của kỷ ủy tỉnh đến điều tra sao? Cấp bậc của mình thì đâu cần người trêи tỉnh xuống?

-Khương Hòa Bình, ông vừa nói có thể lấy ra hai trăm vạn để chuộc mạng, vậy nguồn gốc hai trăm vạn là từ đâu mà có?

-Này.. này…đây là tôi nói bậy đấy, tôi đâu nói là có tiền sẵn, mà là nếu quả thật thì tôi sẽ đi vay tiền.

Khương Hòa Bình tái xanh mặt, lời nói bắt đầu không mạch lạc.

-Chuyện này trước tôi sẽ không xoáy đến, nếu ông trả lời trung thực phối hợp với tôi, nói không chừng chuyện này tôi sẽ làm như không biết, tùy theo biểu hiện của ông.

Hà Phong liền lấp lại lỗ hổng, trì hoãn để cho Khương Hòa Bình có lại hy vọng.

-Vậy..thì chuyện gì?

-Lũ lụt lần này, khu vực ngã tư đường Long cương của ông quản lý đã chết bao nhiêu người?

Hà Phong sau khi nói xong, ánh mắt chăm chăm nhìn Khương Hòa Bình, lúc tiếp xúc ánh mắt của Hà Phong, thì Khương Hòa Bình lãng tránh, bởi vì ánh mắt Hà Phong quả thực giống như là một cây đao, dường như lúc nào cũng có thể chém người.

-Tôi cũng không nhớ rõ lắm, hình như có mười mấy người ..

Khương Hòa Bình tuy rằng lúc mới bắt đầu bởi vì sợ chết, tưởng người của kỷ ủy là bọn bắt cóc tống tiền, nhưng hiện tại đầu óc đã dần dần tỉnh táo lại, chỉ cần tánh mạng của mình tạm thời không gặp nguy hiểm, như vậy thì ông có thể cùng người của kỷ ủy sấp ngửa nói chuyện rồi.

-Mười mấy người? Khương Hòa Bình, chúng tôi lần này đến Hồ Châu, là mang theo mục tiêu, tại Hồ Châu nào bất cứ là cá lớn hay tôm nhỏ, cũng đều cân đo đếm đến, ông đừng nghỉ rằng mình chỉ là con tôm nhỏ, cho nên không bị ảnh hưởng, chúng tôi mặc kệ, tôm nhỏ cũng là thịt, cho nên vấn đề giống như vậy, ta sẽ không hỏi llại ần thứ hai, bởi vì tôi không có thời gian cùng với ông nói chuyện phiếm.

Hà Phong nói xong, không nhắc lại, nhưng vì như vậy, cho nên không gian trong phòng càng thêm áp lực.

Khương Hòa Bình đang lo lắng tự hỏi mình phải trả lời như thế nào, khái quát qua nội dung, cũng nhìn ra được người của kỷ ủy tỉnh đến đây không phải là vì mình, một cán bộ cấp nhỏ như ông thì không thể nào mà người của kỷ ủy tỉnh cần phải đích thân động vào, nhưng nếu như mình không trả lời, hoặc trả lời không chính xác, thì cũng có thể lại trở thành mục tiêu cho những người này phát tiết.

Với lại người của kỷ ủy tỉnh đã đem mình đến đây, như vậy chuyện giấu giếm tại khu hành chính Long cảng muốn giấu cũng không được, cho dù bí thư Tương lợi hại đến đâu chăng nữa, thì cũng khó mà cùng người của kỷ ủy tỉnh đối nghịch, lúc này đây người của kỷ ủy tỉnh rõ ràng cho thấy đang tập trung về phía của bí thư Tương đến, như vậy thì mình còn đối cứng để mà làm gì..

-Um…Chúng tôi nhận được báo cáo là bảy mươi ba người tử vong.

Hà Phong nhướng mày, chỉ mới có một khu hành chính Long cảng đã chết bảy mươi ba người, chỉ riêng một chỗ này đã vượt qua số liệu lãnh đạo thành phố Hồ Châu công bố về nhân số tử vong của thiên tai của toàn vùng, lần này thì còn có cái gì để mà nói được nữa.

-Ông nói là sự thật?

-Ừ… đều là ở cấp dưới báo lên đấy, chắc chắn là không có sai, số lượng người tử vong này chúng tôi cũng đã báo, nhưng qua không lâu thì lãnh đạo trong khu đã đưa xuống thông báo, chuyện số lượng người tử vong phải tuyệt đối giữ bí mật, không được tiết lộ ra phía ngoài, tình huống căn bản chính là như vậy.

Khương Hòa Bình sau khi nói ra, thì cũng không còn gì để mà cố kỵ, mọi chuyện ở trong khu hành chánh Long cảng có sao đều khai ra hết.

-Những người tử vong thuộc các thành phần nào?

-Bởi vì bên trong khu hành chính Long cảng có cái nhà ga bỏ hoang, cho nên có một số người lưu lạc ăn xin vô gia cư trú ngụ, những người này bình thường thì nằm ngủ gần dưới gầm cầu, cho nên tối hôm đó khi cơn lũ lụt tràn về không có kịp chạy, một phần là những ông bà lão sống cùng với cháu nhỏ vì con cái đã đi làm ăn ở xa nên không có ai cứu giúp trong cơn lũ, công tác thống kê của khu hành chính làm rất rõ ràng chi tiết.

Khương Hòa Bình lúc này đã rất phối hợp nói.

Trời vừa rạng sang ngày hôm sau, có người thấy từ nhà nhà phân khu xe hơi ra vào liên tục, những người kỷ ủy tỉnh này giống như là cá mập đã ngửi thấy được mùi máu tươi nên ý chí chiến đấu sục sôi, men theo mùi máu hướng thẳng nhào tới Tương Văn Sơn rồi.

Chuyện rầm rộ như vậy nên cũng sẽ không giấu diếm được lâu, cho nên việc người của kỷ ủy tỉnh đã đến TP Hồ Châu thì trong chốn quan trường mọi người đều đã biết, lúc này Uông Minh Hạo bí thư ban thanh tra kỷ luật của thành phố Hồ Châu giả bộ làm như không biết đến chuyện này, nhưng Tương Văn Sơn thì không bỏ qua cho Uông Minh Hạo, ngay lập tức ông nhận được cuộc gọi điện thoại nhắn đến phòng làm của bí thư thành phố.

-Minh Hạo, sao lại thế này, chuyện gì đang xảy ra như vậy? Có phải là ban thanh tra kỷ luật của TP Hồ Châu đã bị giải tán rồi hay không? Chuyện của chúng ta dựa vào cái gì mà người của kỷ ủy tỉnh đến đây nhúng tay vào

-Bí thư Tương, tôi cũng không muốn tại trêи địa bàn của chúng ta, ai muốn đến làm gì thì làm, nhưng trước khi bọn họ tới đây, thì bí thư kỷ ủy tỉnh Lý Thiết Cương đã gọi điện thoại, thông báo cho tôi biết không cần tôi xen vào việc này, vậy thì tôi có thể làm gì được, kỷ ủy cũng là cán bộ của đảng, nếu bí thư kỷ ủy tỉnh đã nói như vậy, thì tôi nếu có muốn quản cũng không được.

Uông Minh Hạo đem toàn bộ chuyện này đá trái banh sang cho Kỷ ủy tỉnh Lý Thiết Cương, ngươi Tương Văn Sơn nếu là có lá gan to, cứ việc tìm đến Kỷ ủy tỉnh mà phân phải trái đi.

-Hừm.. đây là thái độ không chịu trách nhiệm, ông thấy TP Hồ Châu hiện tại đã thành cái dạng gì rồi, người của kỷ ủy tỉnh ngay việc đến đây liên hệ cũng không cần, tùy tiện tìm người mà trao đổi, đây là cái gì vậy? Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu nhất Hồ Châu chính là làm tốt việc trùng kiến sau thiên tai, bọn họ làm như vậy sẽ khiến cho cán bộ lo lắng, công tác làm sao mà khai triển được?, Dân chúng sẽ đánh giá nhìn chúng ta như thế nào? Mọi chuyện sẽ càng loạn hơn?

Tương Văn Sơn liên tục hỏi mấy câu, đem Uông Minh Hạo dồn ép.

Uông Minh Hạo biết, đây là Tương Văn Sơn đang bất mãn phát tiết, nhưng cái loại bất mãn này đối với ông bây giờ có phát tiết thì cũng là vô dụng, ông chỉ là một cán bộ cấp địa thành phố, không có khả năng dám vi phạm ý tứ của kỷ ủy tỉnh, cho nên phương thức tốt nhất chính là giả câm vờ điếc, bây giờ đang ở trong phòng làm việc của Tương Văn Sơn cũng là một thủ tục mà thôi, nên không nói thêm một lời nào nữa.