Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Thâm ý sâu sắc
Ngày đăng: 22:36 16/02/21
CHƯƠNG 838: THÂM Ý SÂU SẮC.
-Trọng khu trưởng xuất xứ trước đây là cán bộ sở tài chánh của tỉnh xuống huyện làm chủ tịch, vậy thì theo cháu nghĩ về hai phương diện này đều đã trải qua, cho nên việc đảm nhiệm cục trưởng tài chánh thành phố mà nói, hẳn là không có vấn đề gì, lãnh đạo…cháu cũng không tiện đánh giá gì thêm đối với Trọng khu trưởng, dù sao ông ta cũng là lãnh đạo cũ.
Đinh Nhị Cẩu quả thật cũng có thể biết nhận xét đến đây là hết, Trọng Hải xuất thân từ chính quy bên tài chính của tỉnh, từng có kinh nghiệm lãnh đạo một huyện, thật sự thì làm một cục trưởng tài chính của thành phố là quá dễ dàng đối với Trọng Hải rồi.
-Ừ..chuyện cháu nói thì chú cũng đã biết, vị trí cục trưởng tài chánh rất trọng yếu, cho nên nhất định phải có một người mà chú có thể tin được, để nắm trong tay đại cục, cá nhân chú cũng cảm thấy Trọng Hải rất là thích hợp, nhưng chú còn phải cùng với những lãnh đạo thành phố khác trao đổi ý kiến, chuyện ngày hôm nay chúng ta dừng ở đây, không cần nói ra bên ngoài .
Thạch Ái Quốc dặn dò.
Đinh Nhị Cẩu sau khi ra khỏi phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, hắn càng nghĩ càng cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, tuy rằng Trọng Hải không phải là người bản địa, không giống như những người khác chịu ảnh hưởng của cựu bí thư Tương Văn Sơn, Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu được tình cảnh trước mắt của Thạch Ái Quốc, không phải là người nào cũng có thể dùng, cũng không phải là có thể loại bỏ ra tất cả, đến bây giờ ông ta đã nắm được cục diện này, thì người nắm giữ cục trưởng tài chánh thành phố rất là quan trọng..
Cho nên việc để cho Trọng Hải đảm nhiệm cục trưởng cục tài chánh, cũng không phải là Thạch Ái Quốc lấy lòng với Đinh Nhị Cẩu, đương nhiên là Đinh Nhị Cẩu cũng không có mặt mũi lớn như vậy, về điểm này thì Đinh Nhị Cẩu thấu hiểu, nhưng nếu vì không có người dùng, mà sử dụng Trọng Hải, như vậy Thạch Ái Quốc làm sao có thể nắm chắc được Trọng Hải, dù sao Trọng Hải là con nhà thế gia, hì đâu dễ nói gì nghe nấy đâu?
Trọng Hải không phải là xuất thân từ cấp thấp đi lên, việc trong chốn quan trường này, có thể nói từ lúc chưa lọt long thì đã tiếp xúc rồi, Trọng Hải là đời kế tiếp nối nghiệp do chính lãnh đạo Trọng Phong Dương bồi dưỡng, há đâu là cái hạng người có chủ trương khúm núm nịnh bợ đâu?
Thất tình là trình độ chính trị của Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa đủ lớn, không thể nào nhìn xa trông rộng, cho nên căn bản vẫn nhìn không thấu lãnh đạo của mình vì sao lại ra chiêu số như vậy, cũng may là hắn bây giờ không phải là môt kẻ đơn thân độc mã trêи con đường tìm hiểu về chính trị, hắn có một đạo sư tinh thần, đó chính là cha nuôi Cố Thanh Sơn.
-À… tiểu Đinh đến đây, mau vào nhà, khỏe hẳn chưa?
Mở cửa ra là Dương Hiểu, vừa nhìn thấy đinh nhị cẩu, lập tức vui mừng kêu lên.
Lúc mới đầu thì Dương Hiểu thật đúng là lo lắng con gái của mình cùng tên tiểu tử này nhỡ xảy ra có chuyện gì, nhưng trãi qua sau một thời gian, thì phát hiện hai người cũng không có cái gì vượt qua giới hạn, mà điều đáng mừng nhất là là bây giờ con gái của mình đã dám đi ra bên ngoài, dần dần trở lại cuộc sống của người bình thường, chính vì thế khiến cho Dương Hiểu rất là cảm kϊƈɦ đứa con trai nuôi Đinh Nhị Cẩu này.
-Mẹ nuôi, cha nuôi về chưa?
Đinh Nhị Cẩu vào trong thì không thấy Cổ Thanh Sơn nên liền hỏi.
-Cha nuôi gọi điện thoại nói về trễ chút, Hiểu Manh biết con đến, nói để nó tự tay làm thức ăn đãi cho con đấy, haha..lâu nay nó chưa hề biết phụ giúp mẹ nuôi làm bếp núc, chỉ có biết ăn, nhưng con yên tâm, đây là mẹ nuôi để cho nó tập làm cho quen bếp núc, chứ sau này nếu có kết hôn thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ mỗi ngày đi ra quán ăn ?
Dương Hiểu gặp Đinh Nhị Cẩu tiến đến, liền giữ chặt hắn phàn nàn không ngừng.
Lúc này Cổ Hiểu Manh vừa vặn từ trong phòng bếp lú đầu ra, Đinh Nhị Cẩu thấy vậy cười nói:
-Mẹ nuôi, chuyện này đâu có gì khó, tìm một đầu bếp gả là xong thôi, đúng không chị Hiểu Manh?
-Đinh Nhị Cẩu, em muốn ăn đòn đúng không? Để chị làm xong thức ăn cái đã, lát nữa thì em sẽ biết tay.
Cổ Hiểu Manh cũng không yếu thế, nói xong thì lại rụt đầu vào bếp
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nhìn Dương Hiểu, cái danh hiệu Đinh Nhị Cẩu này hiện tại hầu như không còn có người kêu nữa, dù sao hắn bây giờ đã là thư ký của chủ tịch thành phố, kiêm chức phó chủ nhiệm văn phòng, dù sao cu cũng có địa vị nhất định, nhưng có thể là kiếp trước có ân oán với người chị nuôi nàng, nàng há miệng ngậm miệng gì cũng kêu là Đinh Nhị Cẩu, làm cho hắn rất là mất mặt
Trước kia hắn còn thường xuyên giới thiệu mình có ngoại hiệu gọi là Đinh Nhị Cẩu, khi đó cảm giác mình xuất thân từ thành phần vô lại cho nên rất là hào sảng, kỳ thật sự hi sinh tôn nghiêm kia của hắn chính là đang lấy lòng người khác, nhưng bây giờ đã không giống như ngày xưa, hắn đã là một quan viên, một cán bộ chính phủ đường đường cấp phó cục, cho nên cái ngoại hiệu này người gọi càng ngày càng ít.
-Cái con nha đầu chết tiệt này, chỉ giỏi nói hươu nói vượn, tiểu Đinh, đừng có chấp nhặt với nó, nó không có hiểu chuyện đâu a.
Dương Hiểu vừa cười nói vừa ngồi xuống cái ghế sofa trong phòng.
Đinh Nhị Cẩu cúi đầu xấu hổ mỉm cười, nhưng cái cúi đầu xuống này đã làm hỏng mất.
Có lẽ là Dương Hiểu cảm thấy mình lớn tuổi, hoặc là thấy ở nhà của mình nên không có nhiều kiêng kị, cho nên bà ở nhà hầu như không có lúc nào mặc áo ngực, hôm nay bà mặc cái váy liền áo màu lam nhạt hơi rộng thùng thình, có vẻ rất là thoải mái, nên không thể nào che dấu dáng người đẫy đà mượt mà, cái cổ tuyết trắng cùng hay bàn tay đều không có đeo bất cứ đồ trang sức nào, Đinh Nhị Cẩu nhất cúi đầu, đúng dịp nhìn thấy đôi bầu иɦũ ɦσα bên trong cái cổ rộng của cái váy mặc ở nhà, từ trêи cái cổ duyên dáng kéo dài tới xuống dưới, hai bầu đầy đặn khá lớn dựng lên theo đường vòng cung, đem cái áo kéo căng ra không thấy có nếp uốn, tựa hồ là chỉ cần một cái thở mạnh thì hai đầu núm иɦũ ɦσα nhô cao sẽ xuyên thủng lớp vải áo đơn bạc mà trần trụi bạo lộ, tại dưới tầm mắt của Đinh Nhị Cẩu, tản ra lực hấp dẫn trí mạng rung động lòng người, hai bầu иɦũ ɦσα tròn trong suốt như ngọc hiện lên kiêu ngạo đứng vững về phía trước, không có rủ xuống bao nhiêu, đầu núm иɦũ ɦσα kiều nộn cùng với quầng иɦũ ɦσα khuếch tán tròn xoe cỡ bằng đồng tiền xu thể hiện ra một loại đàn bà thành thục diễm lệ.
Chính là cái nhìn kia làm cho Đinh Nhị Cẩu có cảm giác trong lỗ mũi dường như có những con trùng nhỏ lưu động, hắn nghĩ rằng hỏng rồi, vội vàng xoay người từ phía sau trêи bàn trà rút ra miếng giấy ngăn ở trong lỗ mũi.
-Có chuyện gì vậy?
Dương Hiểu hỏi.
-Không có việc gì đâu mẹ nuôi, mấy ngày nay con bị nóng trong người, để con vô phòng vệ sinh rửa mặt là hết thôi.
Phòng bệ sinh cũng không đóng cửa, đinh Nhị Cẩu một tay dùng miếng giấy chặn lấy cái mũi, một bên ngửa mặt bước vào, quả nhiên, thật là đã chảy máu mũi, miếng giấy kia đã bị máu thẩm thấu ướt hết, không có chút nào tạo nên tác dụng.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu đã rửa mặt xong mặt, sẵn dịp quan sát chú ý bố cục trong nhà vệ sinh, nhà vệ sinh này là của riêng cha nuôi và mẹ nuôi, vì Cổ Hiểu Manh ở trêи lầu, đường nhiên là nàng có phòng vệ sinh riêng của mình rồi.
Phòng vệ sinh không lớn lắm, nhưng cách bố trí rất là ấm áp, một tấm kiếng chia nhà vệ sinh ra thành làm hai, bên trong tấm kính là một cái bồn tắm thật to, có thể suy ra, rất có thể tại bình thường Dương Hiểu nằm tại trong bồn tắm ngâm mình, phái trêи bồn tắm có một cái giá sách, có vài cuốn sách.
Cách bồn tắm không xa là một cái tủ nhựa plastic có ba ngăn kéo, Đinh Nhị Cẩu lòng hiếu kỳ cũng không có nặng lắm như vậy, nhưng tình huống bây giờ là cái ngăn kéo dưới cùng có thể là do Dương Hiểu sơ sót, một góc của cái qυầи ɭót lú ra trong khe ngăn kéo, bởi vì cái tủ thì màu trắng, mà qυầи ɭót là màu đen, nếu đem ra so sánh, thật sự là rất chói mắt.
Đinh Nhị Cẩu do dự một chút, bước đến kéo ngăn tủ ra, đây là nơi để đồ bẩn chưa giặt, cẩn thận nhặt lên một cái qυầи ɭót ren, diện tích khá nhỏ vừa trong lòng bàn tay, đường viền hoa văn khéo léo, mặt trước bao ở bộ phận âʍ ɦộ là đường ren chạm rỗng, mặt sau bao bọc ở cái ʍôиɠ đít là lớp tơ lụa mỏng mềm nhẵn trơn mát, hắn dùng hai tay vuốt ve trêи đường hoa văn qυầи ɭót tỉ mỉ có nhiều hình hoa mai nhỏ, chợt phát hiện, dưới đáy qυầи ɭót ở nơi trung gian kia có một hình bầu ɖu͙ƈ còn in lại dấu vết từ cái ɦσα ɦuyệt tiết ra phân bố thành hình bầu ɖu͙ƈ với màu trắng lợn cợn đã khô đọng lại, Đinh Nhị Cẩu đưa mũi xuống ngửi, một mùi tanh chua chua ẩm thấp với mùi khai khai xông lên vào mũi, tại kế bên cái hình bầu ɖu͙ƈ ô uế còn dính theo hai sợi lông xoăn lại đen nhánh.
…………………………………………………………………………………….
Cố Thanh Sơn tan tầm đã trở về nhà, Đinh Nhị Cẩu nhanh nhẩu bước tới cầm lấy cái cặp đưng văn kiện, đem áo khoác của ông cởi ra treo lên ở cái móc sau tủ.
-Hôm nay làm gì mà có thời gian rãnh lại đây vậy? Lại đây ngồi xuống, mấy ngày nay có phải là rất bận rộn vì dời qua văn phòng mới?
-Vâng vì chuyển văn phòng, nhưng nơi đó đã cơ bản đã sắp xếp xong rồi, cha nuôi, hôm nay con gặp một chuyện khó, cha nuôi xem xét cặn kẽ giùm con chút.
-Hả? Con mà cũng không hiểu ra chuyện? Nói đi, chuyện gì?
Cố Thanh Sơn ngồi ở trêи sofa vừa thay đổi dép lê hỏi.
-Hôm nay Thạch bí thư có hỏi con một vấn đề, nói là ai có vẻ thích hợp để đảm nhiệm chức vụ cục trưởng cục tài chánh, cha nghĩ thử xem, chuyện này cũng không nên hỏi, mà là phải hỏi ý kiến của cha là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ mới đúng chứ?
-Vậy sao? Ông ta muốn thay đổi Khang Minh Đức?
Cố Thanh Sơn sửng sốt, mặc dù biết là lúcTương Văn Sơn còn cầm quyền, Khang Minh Đức không ít lần ngang chân Thạch Ái Quốc, nhưng cũng không ngờ mới lên làm bí thư thì liền lập tức thay đổi người, xem ra Thạch Ái Quốc thật sự là tức giận chịu không nỗi với Khang Minh Đức rồi.
-Đúng vậy … con cũng đã nghĩ qua, trong giai đoạn này cũng không biết là ai có thể thích hợp, con cũng không phải là phụ trách phòng tổ chức cán bộ, thì tình huống của cán bộ làm sao con hiểu được? Nhưng tiếp đó thì bí thư có nhắc đến một người, làm con giật cả mình, cha nuôi.. đoán xem là ai?
-Là ai? Không phải là con chứ?
Cố Thanh Sơn đùa.
-Hì..làm sao là con được, đó là Trọng Hải, con cũng đoán không ra tại sao lại là lãnh đạo cũ của con, với lại trọng Hải cũng không phải là người của Thạch bí thư, quã thật khó hiểu.
-Trọng Hải ? À… đúng là ngoài dự đoán của mọi người, nhưng có thể khẳng định một điều, đó là không phải là do tầng quan hệ của con, tại vì con vẫn chưa có đủ tư cách có mặt mũi này ..
Cố Thanh Sơn uống một hớp trà nói.
-Đúng vậy… con tự hiểu điều này mà.
-Trước đây thì Thạch Aí Quốc dựa vào Kiều Dương, nhưng dường như bây giờ không thế nào dựa tiếp được nữa rồi, ông ta tuy rằng thu được An bí thư tán thành, nhưng An bí thư lại đem thư ký của mình phái tới nắm quyền chủ tịch, rất rõ ràng là còn chưa được tín nhiệm, việc này cũng khó trách, Thạch Aí Quốc và An bí thư cũng mới nhận thức trong thời gian quá ngắn.
-Vây thì chuyện đó cùng với việc bổ nhiệm Trọng Hải làm cục trưởng tài chánh có liên quan gì?
-Nếu tính đến chuyện đường dài sau này, làm như vậy thì phải có thâm ý rất sâu sắc, người lãnh đạo này của con, đừng có nhìn bề ngoài thì thấy hành động không có nhạy bén, nhưng nói về quyền mưu thì thật đúng là vốn liếng có thừa đấy.
Cố Thanh Sơn cười nói.
-Trọng khu trưởng xuất xứ trước đây là cán bộ sở tài chánh của tỉnh xuống huyện làm chủ tịch, vậy thì theo cháu nghĩ về hai phương diện này đều đã trải qua, cho nên việc đảm nhiệm cục trưởng tài chánh thành phố mà nói, hẳn là không có vấn đề gì, lãnh đạo…cháu cũng không tiện đánh giá gì thêm đối với Trọng khu trưởng, dù sao ông ta cũng là lãnh đạo cũ.
Đinh Nhị Cẩu quả thật cũng có thể biết nhận xét đến đây là hết, Trọng Hải xuất thân từ chính quy bên tài chính của tỉnh, từng có kinh nghiệm lãnh đạo một huyện, thật sự thì làm một cục trưởng tài chính của thành phố là quá dễ dàng đối với Trọng Hải rồi.
-Ừ..chuyện cháu nói thì chú cũng đã biết, vị trí cục trưởng tài chánh rất trọng yếu, cho nên nhất định phải có một người mà chú có thể tin được, để nắm trong tay đại cục, cá nhân chú cũng cảm thấy Trọng Hải rất là thích hợp, nhưng chú còn phải cùng với những lãnh đạo thành phố khác trao đổi ý kiến, chuyện ngày hôm nay chúng ta dừng ở đây, không cần nói ra bên ngoài .
Thạch Ái Quốc dặn dò.
Đinh Nhị Cẩu sau khi ra khỏi phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, hắn càng nghĩ càng cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, tuy rằng Trọng Hải không phải là người bản địa, không giống như những người khác chịu ảnh hưởng của cựu bí thư Tương Văn Sơn, Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu được tình cảnh trước mắt của Thạch Ái Quốc, không phải là người nào cũng có thể dùng, cũng không phải là có thể loại bỏ ra tất cả, đến bây giờ ông ta đã nắm được cục diện này, thì người nắm giữ cục trưởng tài chánh thành phố rất là quan trọng..
Cho nên việc để cho Trọng Hải đảm nhiệm cục trưởng cục tài chánh, cũng không phải là Thạch Ái Quốc lấy lòng với Đinh Nhị Cẩu, đương nhiên là Đinh Nhị Cẩu cũng không có mặt mũi lớn như vậy, về điểm này thì Đinh Nhị Cẩu thấu hiểu, nhưng nếu vì không có người dùng, mà sử dụng Trọng Hải, như vậy Thạch Ái Quốc làm sao có thể nắm chắc được Trọng Hải, dù sao Trọng Hải là con nhà thế gia, hì đâu dễ nói gì nghe nấy đâu?
Trọng Hải không phải là xuất thân từ cấp thấp đi lên, việc trong chốn quan trường này, có thể nói từ lúc chưa lọt long thì đã tiếp xúc rồi, Trọng Hải là đời kế tiếp nối nghiệp do chính lãnh đạo Trọng Phong Dương bồi dưỡng, há đâu là cái hạng người có chủ trương khúm núm nịnh bợ đâu?
Thất tình là trình độ chính trị của Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa đủ lớn, không thể nào nhìn xa trông rộng, cho nên căn bản vẫn nhìn không thấu lãnh đạo của mình vì sao lại ra chiêu số như vậy, cũng may là hắn bây giờ không phải là môt kẻ đơn thân độc mã trêи con đường tìm hiểu về chính trị, hắn có một đạo sư tinh thần, đó chính là cha nuôi Cố Thanh Sơn.
-À… tiểu Đinh đến đây, mau vào nhà, khỏe hẳn chưa?
Mở cửa ra là Dương Hiểu, vừa nhìn thấy đinh nhị cẩu, lập tức vui mừng kêu lên.
Lúc mới đầu thì Dương Hiểu thật đúng là lo lắng con gái của mình cùng tên tiểu tử này nhỡ xảy ra có chuyện gì, nhưng trãi qua sau một thời gian, thì phát hiện hai người cũng không có cái gì vượt qua giới hạn, mà điều đáng mừng nhất là là bây giờ con gái của mình đã dám đi ra bên ngoài, dần dần trở lại cuộc sống của người bình thường, chính vì thế khiến cho Dương Hiểu rất là cảm kϊƈɦ đứa con trai nuôi Đinh Nhị Cẩu này.
-Mẹ nuôi, cha nuôi về chưa?
Đinh Nhị Cẩu vào trong thì không thấy Cổ Thanh Sơn nên liền hỏi.
-Cha nuôi gọi điện thoại nói về trễ chút, Hiểu Manh biết con đến, nói để nó tự tay làm thức ăn đãi cho con đấy, haha..lâu nay nó chưa hề biết phụ giúp mẹ nuôi làm bếp núc, chỉ có biết ăn, nhưng con yên tâm, đây là mẹ nuôi để cho nó tập làm cho quen bếp núc, chứ sau này nếu có kết hôn thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ mỗi ngày đi ra quán ăn ?
Dương Hiểu gặp Đinh Nhị Cẩu tiến đến, liền giữ chặt hắn phàn nàn không ngừng.
Lúc này Cổ Hiểu Manh vừa vặn từ trong phòng bếp lú đầu ra, Đinh Nhị Cẩu thấy vậy cười nói:
-Mẹ nuôi, chuyện này đâu có gì khó, tìm một đầu bếp gả là xong thôi, đúng không chị Hiểu Manh?
-Đinh Nhị Cẩu, em muốn ăn đòn đúng không? Để chị làm xong thức ăn cái đã, lát nữa thì em sẽ biết tay.
Cổ Hiểu Manh cũng không yếu thế, nói xong thì lại rụt đầu vào bếp
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nhìn Dương Hiểu, cái danh hiệu Đinh Nhị Cẩu này hiện tại hầu như không còn có người kêu nữa, dù sao hắn bây giờ đã là thư ký của chủ tịch thành phố, kiêm chức phó chủ nhiệm văn phòng, dù sao cu cũng có địa vị nhất định, nhưng có thể là kiếp trước có ân oán với người chị nuôi nàng, nàng há miệng ngậm miệng gì cũng kêu là Đinh Nhị Cẩu, làm cho hắn rất là mất mặt
Trước kia hắn còn thường xuyên giới thiệu mình có ngoại hiệu gọi là Đinh Nhị Cẩu, khi đó cảm giác mình xuất thân từ thành phần vô lại cho nên rất là hào sảng, kỳ thật sự hi sinh tôn nghiêm kia của hắn chính là đang lấy lòng người khác, nhưng bây giờ đã không giống như ngày xưa, hắn đã là một quan viên, một cán bộ chính phủ đường đường cấp phó cục, cho nên cái ngoại hiệu này người gọi càng ngày càng ít.
-Cái con nha đầu chết tiệt này, chỉ giỏi nói hươu nói vượn, tiểu Đinh, đừng có chấp nhặt với nó, nó không có hiểu chuyện đâu a.
Dương Hiểu vừa cười nói vừa ngồi xuống cái ghế sofa trong phòng.
Đinh Nhị Cẩu cúi đầu xấu hổ mỉm cười, nhưng cái cúi đầu xuống này đã làm hỏng mất.
Có lẽ là Dương Hiểu cảm thấy mình lớn tuổi, hoặc là thấy ở nhà của mình nên không có nhiều kiêng kị, cho nên bà ở nhà hầu như không có lúc nào mặc áo ngực, hôm nay bà mặc cái váy liền áo màu lam nhạt hơi rộng thùng thình, có vẻ rất là thoải mái, nên không thể nào che dấu dáng người đẫy đà mượt mà, cái cổ tuyết trắng cùng hay bàn tay đều không có đeo bất cứ đồ trang sức nào, Đinh Nhị Cẩu nhất cúi đầu, đúng dịp nhìn thấy đôi bầu иɦũ ɦσα bên trong cái cổ rộng của cái váy mặc ở nhà, từ trêи cái cổ duyên dáng kéo dài tới xuống dưới, hai bầu đầy đặn khá lớn dựng lên theo đường vòng cung, đem cái áo kéo căng ra không thấy có nếp uốn, tựa hồ là chỉ cần một cái thở mạnh thì hai đầu núm иɦũ ɦσα nhô cao sẽ xuyên thủng lớp vải áo đơn bạc mà trần trụi bạo lộ, tại dưới tầm mắt của Đinh Nhị Cẩu, tản ra lực hấp dẫn trí mạng rung động lòng người, hai bầu иɦũ ɦσα tròn trong suốt như ngọc hiện lên kiêu ngạo đứng vững về phía trước, không có rủ xuống bao nhiêu, đầu núm иɦũ ɦσα kiều nộn cùng với quầng иɦũ ɦσα khuếch tán tròn xoe cỡ bằng đồng tiền xu thể hiện ra một loại đàn bà thành thục diễm lệ.
Chính là cái nhìn kia làm cho Đinh Nhị Cẩu có cảm giác trong lỗ mũi dường như có những con trùng nhỏ lưu động, hắn nghĩ rằng hỏng rồi, vội vàng xoay người từ phía sau trêи bàn trà rút ra miếng giấy ngăn ở trong lỗ mũi.
-Có chuyện gì vậy?
Dương Hiểu hỏi.
-Không có việc gì đâu mẹ nuôi, mấy ngày nay con bị nóng trong người, để con vô phòng vệ sinh rửa mặt là hết thôi.
Phòng bệ sinh cũng không đóng cửa, đinh Nhị Cẩu một tay dùng miếng giấy chặn lấy cái mũi, một bên ngửa mặt bước vào, quả nhiên, thật là đã chảy máu mũi, miếng giấy kia đã bị máu thẩm thấu ướt hết, không có chút nào tạo nên tác dụng.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu đã rửa mặt xong mặt, sẵn dịp quan sát chú ý bố cục trong nhà vệ sinh, nhà vệ sinh này là của riêng cha nuôi và mẹ nuôi, vì Cổ Hiểu Manh ở trêи lầu, đường nhiên là nàng có phòng vệ sinh riêng của mình rồi.
Phòng vệ sinh không lớn lắm, nhưng cách bố trí rất là ấm áp, một tấm kiếng chia nhà vệ sinh ra thành làm hai, bên trong tấm kính là một cái bồn tắm thật to, có thể suy ra, rất có thể tại bình thường Dương Hiểu nằm tại trong bồn tắm ngâm mình, phái trêи bồn tắm có một cái giá sách, có vài cuốn sách.
Cách bồn tắm không xa là một cái tủ nhựa plastic có ba ngăn kéo, Đinh Nhị Cẩu lòng hiếu kỳ cũng không có nặng lắm như vậy, nhưng tình huống bây giờ là cái ngăn kéo dưới cùng có thể là do Dương Hiểu sơ sót, một góc của cái qυầи ɭót lú ra trong khe ngăn kéo, bởi vì cái tủ thì màu trắng, mà qυầи ɭót là màu đen, nếu đem ra so sánh, thật sự là rất chói mắt.
Đinh Nhị Cẩu do dự một chút, bước đến kéo ngăn tủ ra, đây là nơi để đồ bẩn chưa giặt, cẩn thận nhặt lên một cái qυầи ɭót ren, diện tích khá nhỏ vừa trong lòng bàn tay, đường viền hoa văn khéo léo, mặt trước bao ở bộ phận âʍ ɦộ là đường ren chạm rỗng, mặt sau bao bọc ở cái ʍôиɠ đít là lớp tơ lụa mỏng mềm nhẵn trơn mát, hắn dùng hai tay vuốt ve trêи đường hoa văn qυầи ɭót tỉ mỉ có nhiều hình hoa mai nhỏ, chợt phát hiện, dưới đáy qυầи ɭót ở nơi trung gian kia có một hình bầu ɖu͙ƈ còn in lại dấu vết từ cái ɦσα ɦuyệt tiết ra phân bố thành hình bầu ɖu͙ƈ với màu trắng lợn cợn đã khô đọng lại, Đinh Nhị Cẩu đưa mũi xuống ngửi, một mùi tanh chua chua ẩm thấp với mùi khai khai xông lên vào mũi, tại kế bên cái hình bầu ɖu͙ƈ ô uế còn dính theo hai sợi lông xoăn lại đen nhánh.
…………………………………………………………………………………….
Cố Thanh Sơn tan tầm đã trở về nhà, Đinh Nhị Cẩu nhanh nhẩu bước tới cầm lấy cái cặp đưng văn kiện, đem áo khoác của ông cởi ra treo lên ở cái móc sau tủ.
-Hôm nay làm gì mà có thời gian rãnh lại đây vậy? Lại đây ngồi xuống, mấy ngày nay có phải là rất bận rộn vì dời qua văn phòng mới?
-Vâng vì chuyển văn phòng, nhưng nơi đó đã cơ bản đã sắp xếp xong rồi, cha nuôi, hôm nay con gặp một chuyện khó, cha nuôi xem xét cặn kẽ giùm con chút.
-Hả? Con mà cũng không hiểu ra chuyện? Nói đi, chuyện gì?
Cố Thanh Sơn ngồi ở trêи sofa vừa thay đổi dép lê hỏi.
-Hôm nay Thạch bí thư có hỏi con một vấn đề, nói là ai có vẻ thích hợp để đảm nhiệm chức vụ cục trưởng cục tài chánh, cha nghĩ thử xem, chuyện này cũng không nên hỏi, mà là phải hỏi ý kiến của cha là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ mới đúng chứ?
-Vậy sao? Ông ta muốn thay đổi Khang Minh Đức?
Cố Thanh Sơn sửng sốt, mặc dù biết là lúcTương Văn Sơn còn cầm quyền, Khang Minh Đức không ít lần ngang chân Thạch Ái Quốc, nhưng cũng không ngờ mới lên làm bí thư thì liền lập tức thay đổi người, xem ra Thạch Ái Quốc thật sự là tức giận chịu không nỗi với Khang Minh Đức rồi.
-Đúng vậy … con cũng đã nghĩ qua, trong giai đoạn này cũng không biết là ai có thể thích hợp, con cũng không phải là phụ trách phòng tổ chức cán bộ, thì tình huống của cán bộ làm sao con hiểu được? Nhưng tiếp đó thì bí thư có nhắc đến một người, làm con giật cả mình, cha nuôi.. đoán xem là ai?
-Là ai? Không phải là con chứ?
Cố Thanh Sơn đùa.
-Hì..làm sao là con được, đó là Trọng Hải, con cũng đoán không ra tại sao lại là lãnh đạo cũ của con, với lại trọng Hải cũng không phải là người của Thạch bí thư, quã thật khó hiểu.
-Trọng Hải ? À… đúng là ngoài dự đoán của mọi người, nhưng có thể khẳng định một điều, đó là không phải là do tầng quan hệ của con, tại vì con vẫn chưa có đủ tư cách có mặt mũi này ..
Cố Thanh Sơn uống một hớp trà nói.
-Đúng vậy… con tự hiểu điều này mà.
-Trước đây thì Thạch Aí Quốc dựa vào Kiều Dương, nhưng dường như bây giờ không thế nào dựa tiếp được nữa rồi, ông ta tuy rằng thu được An bí thư tán thành, nhưng An bí thư lại đem thư ký của mình phái tới nắm quyền chủ tịch, rất rõ ràng là còn chưa được tín nhiệm, việc này cũng khó trách, Thạch Aí Quốc và An bí thư cũng mới nhận thức trong thời gian quá ngắn.
-Vây thì chuyện đó cùng với việc bổ nhiệm Trọng Hải làm cục trưởng tài chánh có liên quan gì?
-Nếu tính đến chuyện đường dài sau này, làm như vậy thì phải có thâm ý rất sâu sắc, người lãnh đạo này của con, đừng có nhìn bề ngoài thì thấy hành động không có nhạy bén, nhưng nói về quyền mưu thì thật đúng là vốn liếng có thừa đấy.
Cố Thanh Sơn cười nói.