Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Cứu con gái của bí thư thành phố
Ngày đăng: 22:36 16/02/21
CHƯƠNG 840: CỨU CON GÁI CỦA BÍ THƯ THÀNH PHỐ.
Đêm đã dần dần khuya, nhưng Thạch Mai Trinh vẫn không muốn về nhà, vì nàng không muốn nhìn thấy Tiêu Hồng cái người đàn bà kia bây giờ lại tiến thêm một bước làm phu nhân của bí thư thành ủy, ngày xưa khi còn đồng học bọn họ là bạn tốt với nhau, hiện tại thì đã là như nước với lửa, vốn trước đây Thạch Mai Trinh và Thạch Ái Quốc có mối quan hệ không đến nỗi nào, nhưng từ khi Tiêu Hồng bước chân vào cái nhà này, Thạch Mai Trinh đối Thạch Ái Quốc từ từ lạnh lùng lên.
– Mai Trinh em đừng uống nữa, uống nữa sẽ say đấy.
Hồ Hải Quân ngôi bên cạnh khuyên giải nói, đối với con gái của lãnh đạo mình, hắn cố gắng giúp nàng bằng cách tốt nhất, nhưng lại thu về cảm tình của nàng cực kỳ nhỏ bé.
Tuy rằng hắn có lòng, nhưng Thạch Mai Trinh luôn luôn không bao giờ để cho y sắc mặt tốt, nhưng y lại không có dũng khí làm liều để gạo nấu thành cơm, mặc dù là giống như đêm nay lại có cơ hội tốt như vậy, y cũng không dám.
Có lẽ là Hồ Hải Quân thật sự là yêu Thạch Mai Trinh, cho nên không muốn làm ra chuyện hạ lưu như vậy.
-Không cần lo cho tôi, chẳng có ích lợi gì, anh đã từng nói họ Đinh là tên sắc quỷ, chắc chắn là sẽ cùng con gái điếm kia câu đáp gian ɖâʍ, nhưng tôi đã chờ lâu như vậy, cũng chẳng thấy có gì? Anh còn muốn tôi chờ đến bao lâu nữa, chẳng lẽ chờ đến khi con gái điếm kia sinh ra cho tôi một đứa em à?
-Mai Trinh, việc này không phải là ngày một, ngày hai là có thể làm được ngay, thôi trở về đi, anh đưa em trở về.
Hồ Hải Quân giải thích.
-Trở về… trở về nơi đó, cũng đâu phải là nhà của tôi, hiện tại đó là nhà của gái điếm kia, tôi thì cái gì cũng không có, anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa, vì anh quá nhát gan, nhu nhược, tôi không muốn cùng với một người đàn ông như vậy kết thân, anh cút đi.
Thạch Mai Trinh lạnh lùng nói, nhưng lời nói của nàng đả thương đến lòng tự tôn của người đàn ông, dù Hồ Hải Quân biết là do nàng uống nhiều rượu say rồi, nhưng bị nàng mắng như vậy, y vẫn không chịu nổi.
Tuy rằng Hồ Hải Quân yêu y nàng, nhưng không có nghĩa là y không có lòng tự trọng của mình, cho nên khi Thạch Mai Trinh xoay người uống rượu tiếp, Hồ Hải Quân đã rời đi, đàn ông bị đã kϊƈɦ lớn nhất chính là bị phụ nữ mà mình yêu mắng là vô dụng, bất lực, đây là chuyện làm tổn thương chẳng ai chấp nhận được.
30 phút trôi qua, Thạch Mai Trinh không còn nghe tiếng của Hồ Hải Quân càm ràm nữa, nàng xoay người nhìn lại, thì không thấy người đàn ông này, cười khuẩy thầm nghĩ “ Bất kỳ người đàn ông nào cũng không dựa vào được, trêи cái thế giới này tốt nhất là dựa vào chính mình…”
Nghĩ như vậy, nhưng đã uống nhiều rồi, nàng rời khỏi quán bar, muốn lấy xe quay trở về, nhưng không biết là từ phía sau đã có người theo dõi, để mắt tới nàng là hai tên tiểu lưu manh ở gần khu vực này, thấy một cô gái độc thân ở bên ngoài uống rượu say, cho nên bọn chúng nổi lên ý xấu, muốn bắt Thạch Mai Trinh mang đi cưỡng hϊế͙p͙.
Thạch Mai Trinh tuy rằng uống rượu quá nhiều, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh, khi hai tên này ôm lấy nàng kéo lên xe taxi, nàng bắt đầu kêu la loạn lên, một tên sợ tiếng kêu của nàng đến tai của cảnh sát, liền đưa tay lên bịt niệng nàng, nhưng lại bị Thạch Mai Trinh lập tức cắn lấy ngạy cạnh bàn tay, tên này đau quá la lên rất to, dẫn tới sự chú ý của một người đang đi trêи gần đó.
Đinh Nhị Cẩu từ trong nhà Cố Thanh Sơn đi ra, cảm thấy đêm nay ăn không ít, trong đầu thì lại bị ám ảnh cái qυầи ɭót bao bọc cái âʍ ɦộ của mẹ nuôi Dương Hiểu với hai sợi lông đen dính lên cùng với dịch nhờn tiết ra khô quánh đọng lại ở dưới đáy quần, cho nên trong người bứt rứt khó chịu, vì thế hắn muốn thong thả đi bộ dưới không khí trong lành của đêm khuya cho thoải mái, nhưng đúng lúc này hắn nghe được tiếng một người đàn ông la to chửi thề, kế tiếp là một tiếng kêu phụ nữ, như là đang hô cứu mạng.
Đinh Nhị Cẩu vốn cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng lúc đảo mắt nhìn thoáng qua, thì đã nhìn thấy hai người đàn ông đang lôi kéo cố nhấn vào xe taxi một cô gái nhìn rất quen mặt, vì thế hắn đi nhanh thêm vài bước, vừa nhìn thấy rỏ khuôn mặt, làm hắn hoảng sợ, đây không phải là con gái của lãnh đạo Thạch Aí Quốc sao? Tại sao lại ở chỗ này để cho người bắt nạt như vậy?
-Này chúng mày làm gì vậy? Không coi pháp luật ra gì hết hả?
Đinh Nhị Cẩu giơ chân lên đem một tên d8ang chổng ʍôиɠ hướng xe taxi chui vào đạp mạnh một cái.
-Hừ..mày đừng có xen vào việc của người khác,coi chừng tao xử mày luôn đấy.
-Xử tao? Nói cho bọn mày biết, nếu bọn mày dạm chạm vào cô gái này, tao dám cam đoan, ngay ngày hôm sau bọn mày vào tù mà không bị thiến mới là lạ đấy, có biết cha cô gái này là ai không? Con mẹ chúng mày, dạng gái nào cũng dám đụng vào, thật sự là chán sống, còn không mau cút đi, chờ cảnh sát đến hốt hả?
Đinh Nhị Cẩu lớn tiếng mắng.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu cánh tay đã lành hẳn, cho nên đã tiếp tục tập luyện lại theo phương pháp của ông đạo sĩ trọc chỉ dạy, cho nên tiếng thét của hắn sang sảng làm cho hai tên lưu manh tâm linh bị chấn động, hướng lui về phía sau mấy bước, Đinh Nhị Cẩu cúi người nhặt lên cục đá, mấy tên này liền ỉu xìu, quay đầu mà chạy.
Đinh Nhị Cẩu bước đến đem Thạch Mai Trinh đang ngồi trêи đất đở đứng dậy lên, lúc này Thạch Mai Trinh thật sự là cực sợ, nếu không có Đinh Nhị Cẩu đến kịp thời, thì rất có thể đã bị hai tên lưu manh này bắt đi, hậu quả ra sao thì có thể nghĩ đến.
-Cám ơn, tại sao lại anh lại ở chỗ này?
Thạch Mai Trinh hỏi.
-Tôi vừa đi đến nhà bạn, vừa vặn đi ngang qua nơi này, cô thế nào rồi, không có sao chứ?
– Tôi không có việc gì, cám ơn…
-Quên đi, để tôi đưa cô về nhà, đã trễ như thế này, Thạch bí thư sẽ lo lắng cho cô lắm đấy.
-Ha ha, lo lắng cho tôi… ông ta bây giờ mà còn lo lắng cho tôi sao? Tôi không về nhà đâu, tìm giùm cho tôi một cái khách sạn, ngày mai tôi sẽ đi Giang Đô, tại vì Hồ Châu đã không còn là nhà của tôi nữa.
Đinh Nhị Cẩu im lặng, lời này của Thạch Mai Trinh hắn cũng cảm thông, chuyện trong nhà bí thư Thạch thì hắn là biết đôi chút, Thạch Mai Trinh rất hận Tiêu Hồng, đổi lại bất cứ người nào cũng chịu không nổi, hôm kia còn là chị em bạn bè, hôm nay chuyển qua làm thành mẹ kế, ai mà có thể chịu đựng được.
Hai người nhanh chóng ngồi xe taxi đến một khách sạn nhỏ, Đinh Nhị Cẩu thuê một gian phòng, mang theo Thạch Mai Trinh đưa vào trong, hắn định đưa tới cửa phòng thì sẽ đi về, nhưng Thạch Mai Trinh nói một câu, làm cho Đinh Nhị Cẩu không tiện cự tuyệt.
-Cứ vào trong ngồi một chút đi, Đinh Trường Sinh, sao anh đề phòng tôi như vậy, bộ tôi hư hỏng như vậy sao?
-Không phải, vì tôi thấy đã khuya lắm rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi về trước đây.
Chuyện trong nhà của Thạch bí thư, hắn một chút không muốn dính dáng vào, huống chi là con gái bí thư và bí thư đang có mâu thuẫn với nhau, chuyện này một người bình thường như hắn không phải là có thể điều hòa được.
Đêm đã dần dần khuya, nhưng Thạch Mai Trinh vẫn không muốn về nhà, vì nàng không muốn nhìn thấy Tiêu Hồng cái người đàn bà kia bây giờ lại tiến thêm một bước làm phu nhân của bí thư thành ủy, ngày xưa khi còn đồng học bọn họ là bạn tốt với nhau, hiện tại thì đã là như nước với lửa, vốn trước đây Thạch Mai Trinh và Thạch Ái Quốc có mối quan hệ không đến nỗi nào, nhưng từ khi Tiêu Hồng bước chân vào cái nhà này, Thạch Mai Trinh đối Thạch Ái Quốc từ từ lạnh lùng lên.
– Mai Trinh em đừng uống nữa, uống nữa sẽ say đấy.
Hồ Hải Quân ngôi bên cạnh khuyên giải nói, đối với con gái của lãnh đạo mình, hắn cố gắng giúp nàng bằng cách tốt nhất, nhưng lại thu về cảm tình của nàng cực kỳ nhỏ bé.
Tuy rằng hắn có lòng, nhưng Thạch Mai Trinh luôn luôn không bao giờ để cho y sắc mặt tốt, nhưng y lại không có dũng khí làm liều để gạo nấu thành cơm, mặc dù là giống như đêm nay lại có cơ hội tốt như vậy, y cũng không dám.
Có lẽ là Hồ Hải Quân thật sự là yêu Thạch Mai Trinh, cho nên không muốn làm ra chuyện hạ lưu như vậy.
-Không cần lo cho tôi, chẳng có ích lợi gì, anh đã từng nói họ Đinh là tên sắc quỷ, chắc chắn là sẽ cùng con gái điếm kia câu đáp gian ɖâʍ, nhưng tôi đã chờ lâu như vậy, cũng chẳng thấy có gì? Anh còn muốn tôi chờ đến bao lâu nữa, chẳng lẽ chờ đến khi con gái điếm kia sinh ra cho tôi một đứa em à?
-Mai Trinh, việc này không phải là ngày một, ngày hai là có thể làm được ngay, thôi trở về đi, anh đưa em trở về.
Hồ Hải Quân giải thích.
-Trở về… trở về nơi đó, cũng đâu phải là nhà của tôi, hiện tại đó là nhà của gái điếm kia, tôi thì cái gì cũng không có, anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa, vì anh quá nhát gan, nhu nhược, tôi không muốn cùng với một người đàn ông như vậy kết thân, anh cút đi.
Thạch Mai Trinh lạnh lùng nói, nhưng lời nói của nàng đả thương đến lòng tự tôn của người đàn ông, dù Hồ Hải Quân biết là do nàng uống nhiều rượu say rồi, nhưng bị nàng mắng như vậy, y vẫn không chịu nổi.
Tuy rằng Hồ Hải Quân yêu y nàng, nhưng không có nghĩa là y không có lòng tự trọng của mình, cho nên khi Thạch Mai Trinh xoay người uống rượu tiếp, Hồ Hải Quân đã rời đi, đàn ông bị đã kϊƈɦ lớn nhất chính là bị phụ nữ mà mình yêu mắng là vô dụng, bất lực, đây là chuyện làm tổn thương chẳng ai chấp nhận được.
30 phút trôi qua, Thạch Mai Trinh không còn nghe tiếng của Hồ Hải Quân càm ràm nữa, nàng xoay người nhìn lại, thì không thấy người đàn ông này, cười khuẩy thầm nghĩ “ Bất kỳ người đàn ông nào cũng không dựa vào được, trêи cái thế giới này tốt nhất là dựa vào chính mình…”
Nghĩ như vậy, nhưng đã uống nhiều rồi, nàng rời khỏi quán bar, muốn lấy xe quay trở về, nhưng không biết là từ phía sau đã có người theo dõi, để mắt tới nàng là hai tên tiểu lưu manh ở gần khu vực này, thấy một cô gái độc thân ở bên ngoài uống rượu say, cho nên bọn chúng nổi lên ý xấu, muốn bắt Thạch Mai Trinh mang đi cưỡng hϊế͙p͙.
Thạch Mai Trinh tuy rằng uống rượu quá nhiều, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh, khi hai tên này ôm lấy nàng kéo lên xe taxi, nàng bắt đầu kêu la loạn lên, một tên sợ tiếng kêu của nàng đến tai của cảnh sát, liền đưa tay lên bịt niệng nàng, nhưng lại bị Thạch Mai Trinh lập tức cắn lấy ngạy cạnh bàn tay, tên này đau quá la lên rất to, dẫn tới sự chú ý của một người đang đi trêи gần đó.
Đinh Nhị Cẩu từ trong nhà Cố Thanh Sơn đi ra, cảm thấy đêm nay ăn không ít, trong đầu thì lại bị ám ảnh cái qυầи ɭót bao bọc cái âʍ ɦộ của mẹ nuôi Dương Hiểu với hai sợi lông đen dính lên cùng với dịch nhờn tiết ra khô quánh đọng lại ở dưới đáy quần, cho nên trong người bứt rứt khó chịu, vì thế hắn muốn thong thả đi bộ dưới không khí trong lành của đêm khuya cho thoải mái, nhưng đúng lúc này hắn nghe được tiếng một người đàn ông la to chửi thề, kế tiếp là một tiếng kêu phụ nữ, như là đang hô cứu mạng.
Đinh Nhị Cẩu vốn cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng lúc đảo mắt nhìn thoáng qua, thì đã nhìn thấy hai người đàn ông đang lôi kéo cố nhấn vào xe taxi một cô gái nhìn rất quen mặt, vì thế hắn đi nhanh thêm vài bước, vừa nhìn thấy rỏ khuôn mặt, làm hắn hoảng sợ, đây không phải là con gái của lãnh đạo Thạch Aí Quốc sao? Tại sao lại ở chỗ này để cho người bắt nạt như vậy?
-Này chúng mày làm gì vậy? Không coi pháp luật ra gì hết hả?
Đinh Nhị Cẩu giơ chân lên đem một tên d8ang chổng ʍôиɠ hướng xe taxi chui vào đạp mạnh một cái.
-Hừ..mày đừng có xen vào việc của người khác,coi chừng tao xử mày luôn đấy.
-Xử tao? Nói cho bọn mày biết, nếu bọn mày dạm chạm vào cô gái này, tao dám cam đoan, ngay ngày hôm sau bọn mày vào tù mà không bị thiến mới là lạ đấy, có biết cha cô gái này là ai không? Con mẹ chúng mày, dạng gái nào cũng dám đụng vào, thật sự là chán sống, còn không mau cút đi, chờ cảnh sát đến hốt hả?
Đinh Nhị Cẩu lớn tiếng mắng.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu cánh tay đã lành hẳn, cho nên đã tiếp tục tập luyện lại theo phương pháp của ông đạo sĩ trọc chỉ dạy, cho nên tiếng thét của hắn sang sảng làm cho hai tên lưu manh tâm linh bị chấn động, hướng lui về phía sau mấy bước, Đinh Nhị Cẩu cúi người nhặt lên cục đá, mấy tên này liền ỉu xìu, quay đầu mà chạy.
Đinh Nhị Cẩu bước đến đem Thạch Mai Trinh đang ngồi trêи đất đở đứng dậy lên, lúc này Thạch Mai Trinh thật sự là cực sợ, nếu không có Đinh Nhị Cẩu đến kịp thời, thì rất có thể đã bị hai tên lưu manh này bắt đi, hậu quả ra sao thì có thể nghĩ đến.
-Cám ơn, tại sao lại anh lại ở chỗ này?
Thạch Mai Trinh hỏi.
-Tôi vừa đi đến nhà bạn, vừa vặn đi ngang qua nơi này, cô thế nào rồi, không có sao chứ?
– Tôi không có việc gì, cám ơn…
-Quên đi, để tôi đưa cô về nhà, đã trễ như thế này, Thạch bí thư sẽ lo lắng cho cô lắm đấy.
-Ha ha, lo lắng cho tôi… ông ta bây giờ mà còn lo lắng cho tôi sao? Tôi không về nhà đâu, tìm giùm cho tôi một cái khách sạn, ngày mai tôi sẽ đi Giang Đô, tại vì Hồ Châu đã không còn là nhà của tôi nữa.
Đinh Nhị Cẩu im lặng, lời này của Thạch Mai Trinh hắn cũng cảm thông, chuyện trong nhà bí thư Thạch thì hắn là biết đôi chút, Thạch Mai Trinh rất hận Tiêu Hồng, đổi lại bất cứ người nào cũng chịu không nổi, hôm kia còn là chị em bạn bè, hôm nay chuyển qua làm thành mẹ kế, ai mà có thể chịu đựng được.
Hai người nhanh chóng ngồi xe taxi đến một khách sạn nhỏ, Đinh Nhị Cẩu thuê một gian phòng, mang theo Thạch Mai Trinh đưa vào trong, hắn định đưa tới cửa phòng thì sẽ đi về, nhưng Thạch Mai Trinh nói một câu, làm cho Đinh Nhị Cẩu không tiện cự tuyệt.
-Cứ vào trong ngồi một chút đi, Đinh Trường Sinh, sao anh đề phòng tôi như vậy, bộ tôi hư hỏng như vậy sao?
-Không phải, vì tôi thấy đã khuya lắm rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi về trước đây.
Chuyện trong nhà của Thạch bí thư, hắn một chút không muốn dính dáng vào, huống chi là con gái bí thư và bí thư đang có mâu thuẫn với nhau, chuyện này một người bình thường như hắn không phải là có thể điều hòa được.