Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Vẫn còn muốn tiếp tục…
Ngày đăng: 22:36 16/02/21
CHƯƠNG 845: VẪN CÒN MUỐN TIẾP TỤC…
Thạch Mai Trinh vẫn còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nàng vẫn là một cô gái xinh đẹp, lúc này nàng tựa hai bầu иɦũ ɦσα vào trước ngực Đinh Nhị Cẩu, một đôi bầu иɦũ ɦσα no đủ giờ thì tựa như đã chín muồi, rất là mê người, Đinh Nhị Cẩu vươn tay, đem mấy đầu ngón tay vân vê hai đầu núm иɦũ ɦσα của nàng, Thạch Mai Trinh cũng không động đậy , mặc kệ bàn tay Đinh Nhị Cẩu muốn làm gì thì làm.
-Cái chủ ý này thật là hay, Thạch Mai Trinh…cô không hỗ danh là con gái của bí thư thành ủy, chỉ số thông minh của cô thuộc dạng cao vô cùng, làm như thế để tôi làm trâu ngựa cho cô đó hả? Vì lúc cô chụp hình, tôi là vai nam chính, cùng với vợ lãnh đạo của mình gian ɖâʍ, cô nói thử xem, tôi còn tiếp tục ở trong chốn quan trường lẫn vào có được nữa không vậy? Có phải là cô muốn đá tôi văng ra khỏi chốn quan trường, tự sinh tự diệt thì cô mới được thư thái?
Đinh Nhị Cẩu lạnh lùng nhìn Thạch Mai Trinh, trêи tay bực tức bóp mạnh trêи hai đầu núm иɦũ ɦσα của nàng, cho đến khi Thạch Mai Trinh hét rầm lên.
-Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, Đinh Trường Sinh, anh đừng tưởng ăn tôi được rồi thì xem như là xong, có phải anh cảm thấy việc này tôi sẽ ngượng ngùng không dám nói ra?
Thạch Mai Trinh đột nhiên thay đổi sắc mặt nói.
-Được rồi…được rồi.. chỉ là một Tiêu Hồng mà thôi, chuyện này rất đơn giản, không cần thiết phải dùng đến biện pháp của cô, chuyện này cô không nên nhúng tay vào, để tôi tự xử lý cho tốt, tôi thật sự là sợ cô rồi đấy, vì chút chuyện này, hãy xem lại bản thân cô, có đáng giá phải hy sinh như vầy không?
-Tôi làm như thế nào cũng đáng, vì hiện tại tôi cảm thấy sống chả có ý nghĩa gì, chỉ có nhớ tới chuyện hạ bệ Tiêu Hồng này thì mới có tinh thần, tôi cho anh biết, sự kiên nhẫn của tôi là có hạn, anh tốt nhất là làm nhanh chút, nếu không tôi sẽ chẳng chờ đợi đâu.
Thạch Mai Trinh giống như là người bị bệnh thần kinh vậy, đầu co rụt lại, lại cúi đầu xuống háng của Đinh Nhị Cẩu, cô ɭϊếʍ láp bυ" ʍút̼ đầu khấc ƈôи ȶɦịt của hắn làm như là gái chuyên nghiệp vậy, dù là Đinh Nhị Cẩu cố cưỡng bách chính mình tĩnh táo một chút, nhưng thân thể của vẫn phát sinh biến hóa.
Thạch Mai Trinh đã dần dần trở nên lại động ɖu͙ƈ, không đợi cho Đinh Nhị Cẩu tỏ vẻ ra sao muốn gì, chính mình dạng chân ra hai bên hông hắn, bàn tay nắm lấy ƈôи ȶɦịt của hắn kê vào cửa miệng ɦσα ɦuyệt ẩm ướt rồi đặt ʍôиɠ ngồi xuống, tuy rằng cái ɦσα ɦuyệt của nàng đã trải qua tối hôm qua bị Đinh Nhị Cẩu vất vả cần cù cày cấy, nhưng bên trong hang động vẫn chưa có chân chính giãn rộng ra, nên vẫn còn có nhiều chỗ rất là chật hẹp.
Khi đầu khấc ƈôи ȶɦịt lại tiếp tục lần nữa khoan xuyên vào đường hang còn chật hẹp, tuy Thạch Mai Trinh vẫn còn còn cảm thấy ɦσα ɦuyệt mình đau thốn, nhưng chẳng hiểu vì sao khi Đinh Nhị Cẩu cuồng dã dùng động tác thô lỗ lại dẫn phát nàng kɧօáϊ cảm vô cùng, ƈôи ȶɦịt Đinh Nhị Cẩu tráng kiện hung ác đại lực đút từ dưới hẩy mạnh lên, mỗi một lần đút vào đều toàn lực đánh tới cổ miệng t.ử ƈυиɠ ɦσα ɦuyệt Thạch Mai Trinh không ngừng, cái loại tê dại đau xót vừa ngứa nhột này có kɧօáϊ cảm tựa như bài sơn hải đảo đánh úp không có gì so sánh bằng, lại làm cho Thạch Mai Trinh phóng đãng rêи lên, nàng đem cái ʍôиɠ đẹp trắng nõn đẫy đà, phối hợp với Đinh Nhị Cẩu đang ra sức điên cuồng chọc vào đẩy đưa.
…………………………………………………………………………………………..
Thạch Mai Trinh đã không cách nào nhẫn nại sự động ɖu͙ƈ của mình, từng luồng sóng kɧօáϊ cảm mãnh liệt đánh sâu vào làm nàng không ngừng rêи rỉ, tiếng rêи càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng phát ra không cách nào khống chế.
-Ưm..um..ui..
Trêи khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhíu lại vừa thống khổ, lại vừa thoải mái.
Một lúc sau Đinh Nhị Cẩu cảm thấy bên trong ɦσα ɦuyệt Thạch Mai Trinh hàng loạt cơn co rút lại, mỗi lần đầu khấc ƈôи ȶɦịt hẩy đến ở chỗ sâu trong, thì như có một cái nhỏ miệng muốn đem đầu khấc ngậm nuốt, dịch nhờn theo động tác cái ʍôиɠ của nàng đưa lên đưa xuống chảy ra dính đầy trêи đám lông đen của hắn đã ướt một mảnh.
Thạch Mai Trinh sớm đã quên hết thảy, chỉ hy vọng dùng sức để cây ƈôи ȶɦịt to dài kia giết chết chính mình, nhưng Đinh Nhị Cẩu lại đẩy ʍôиɠ của Thạch Mai Trinh lên cao, rút ra ƈôи ȶɦịt, Thạch Mai Trinh nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới mình sẽ nói ra:
-Đừng… đừng rút ra….
-Chưa đủ sao? Quay lại quỳ xuống đi…
Đinh Nhị Cẩu vỗ một mạnh vào cái ʍôиɠ Thạch Mai Trinh, lần thứ hai nàng thuận theo quỳ nằm chổng ʍôиɠ ở trêи giường chờ đợi cho hắn đâm ƈôи ȶɦịt vào, ở chính giữa cái âʍ ɦộ hai bên ướt nhẹp dính đầy bọt biển li ti màu trắng của dịch nhờn chảy ra.
Đinh Nhị Cẩu song tay vịn chặt vào hông của Thạch Mai Trinh “ọt ” một tiếng liền cắm ƈôи ȶɦịt vào.
-Uí…
Thạch Mai Trinh bị ƈôи ȶɦịt thọt vào đánh sâu vào trong ɦσα ɦuyệt, làm nàng suýt chút nữa nằm rạp xuống, hắn bắt đầu nhanh chóng rút ra đút vào.
……………………………………………………………………………………………
-Um…a….á…..
Rốt cục khi trong ɦσα ɦuyệt Thạch Mai Trinh từng đợt lại co rút, thì Đinh Nhị Cẩu đem từng làn một tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng bắn sâu vào trong thân thể của Thạch Mai Trinh, thân thể bóng loáng trắng muốt yêu kiều Thạch Mai Trinh run rẩy, một làn âm tinh nồng đậm lại phun vãi ra, trong cơn sướиɠ kɧօáϊ, cái ʍôиɠ ép sát mạnh đến hạ thể của Đinh Nhị Cẩu, để cho cái ɦσα ɦuyệt tham lam nuốt trọn vẹn đến tận gốc rễ cây ƈôи ȶɦịt, trong cổ họng nàng phát ra cao vút tiếng nức nở nghẹn ngào, xong rồi nàng nằm lỳ ở trêи giường, động đậy cũng cũng không muốn động, một dòng chảy mầu trắng ngà tϊиɦ ɖϊƈh͙ theo từ cái âʍ ɦộ sung đỏ của Thạch Mai Trinh từ từ trào ra.
……………………………………………………………………………………………
Đến gần giờ giữa buổi chiều, Đinh Nhị Cẩu từ trêи người Thạch Mai Trinh ngồi dậy, tuy rằng Thạch Mai Trinh vì mệt nhọc giao hoan quá độ với Đinh Nhị Cẩu mà ngủ vùi, nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng không khá hơn chút nào, Thạch Mai Trinh là người đàn bà mà hắn gặp phải có tính ɖu͙ƈ mạnh nhất từ trước đến giờ, người đàn bà này đợi sau một thời gian nữa khi đã thành thục, quả thực là có thể đem tinh lực của một người đàn ông bình thường hút thành bộ xương khô đấy.
Chính bản thân của Đinh Nhị Cẩu giờ cũng mệt mỏi, cho nên hắn muốn nhanh đi về nhà để nghỉ ngơi, lúc quay đầu nhìn lại Thạch Mai Trinh đang lõa lồ hờ hững nằm trêи giường, Đinh Nhị Cẩu kéo cái chăn đắp lên cho nàng, rồi kéo cửa đi ra ngoài.
……………………………………………………………………………………….
Ngày hôm sau quay trở lại văn phòng, mãi đến giờ nghỉ trưa mà Thạch Ái Quốc cũng chưa có đến đảng ủy thành phố làm việc, có lẽ xong công tác thì ông về nhà nghỉ ngơi buổi trưa luôn rồi.
Đinh Nhị Cẩu ngồi trêи bàn làm việc của mình hắn ngáp ngắn ngáp dài, lúc này thì Trương Hòa Trần bước vào trong, nhiệt tình rót cho Đinh Nhị Cẩu một tách cà phê.
-Ai da…chị Trương à, để tôi tự mình pha uống được rồi .
-Cậu xem lại cái này, ngày hôm qua cậu xin nghỉ, thư ký trưởng đã sắp xếp chương trình bảo tôi chép ra, để chiều nay cậu làm việc với bí thư.
-Chị Trương, chữ của chị viết rất đẹp đấy.
Nhìn một trang giấy chữ viết thẳng hàng ngay lối rỏ ràng, Đinh Nhị Cẩu tự đáy lòng thật tình nói.
-Đẹp cái gì nha, bây giờ cái gì cũng đánh vào máy tính in ra, viết chữ đẹp thì cũng đâu có ích lợi gì?
Trương Hòa Trần khiêm nhường nói, nhưng vẻ mặt tự hào về chữ viết của mình vẫn phải có.
Thì ra là từ lúc Thạch Ái Quốc thăng nhiệm lên làm bí thư thành phố, Đinh Nhị Cẩu và bí thư trưởng Đào Thành Quân cũng đã nói một lần với ông, ý tứ chính là Trương Hòa Trần đã rất quen thuộc công tác ở đây, muốn giữ lại nàng công tác lâu dài ở thành ủy, còn bản thân Trương Hòa Trần cũng rất biết làm việc, Đào Thành Quân giao phó chuyện gì thì nàng cũng đều làm tốt, cho nên Thạch Ái Quốc cũng liền đồng ý, nnhờ vậy mà Trương Hòa Trần là một trong vài người Thạch Ái Quốc mang theo từ ủy ban thành phố qua bên đảng ủy, nhưng biên chế của nàng tạm thời vẫn là ở tại cơ quan cũ, đây cũng là tâm bệnh lo lắng của nàng .
Khi nói đến đây thì bàn tay của Đinh Nhị Cẩu vừa vặn nhận lấy tách ca phê từ trong tay của Trương Hòa Trần.
Có lẽ là bởi lúc này Trương Hòa Trần bộ dạng rất động lòng người, đáng được nam nhân thưởng thức ngắm nhìn, hoặc có lẽ là bởi vì Đinh Nhị Cẩu với dư âm ɖâʍ nhạc cùng Thạch Mai Trinh của ngày hôm qua hoàn toàn chưa thanh tỉnh, không biết làm sao, một thoáng nhìn thấy bộ dạng thành thục của Trương Hòa Trần, khiến cho hắn đột nhiên kϊƈɦ động, lúc cầm lấy tách cà phê, thuận thế tay còn lại liền nắm lấy tay của Trương Hòa Trần.
-Uí trời…sao tay của chị lại lạnh như thế?
-Không có sao đâu, vẫn luôn là như vậy, với lại vừa rồi tôi mới vừa rửa mấy cái ly của cậu ngâm trong nước, nên mới thế.
Trương Hòa Trần thấy bàn tay mình bị Đinh Nhị Cẩu kéo lại nắm hặt, trong lòng cảm thấy bất an, cho nên muốn rụt tay về lại, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì không có dừng tay, một bàn tay giữ chặt nàng, tay kia thì đem tách cà phê đặt ở trêи bàn, xoay người đem bàn tay của Trương Hòa Trần nhét vào bên trong ngực của mình.
Thạch Mai Trinh vẫn còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nàng vẫn là một cô gái xinh đẹp, lúc này nàng tựa hai bầu иɦũ ɦσα vào trước ngực Đinh Nhị Cẩu, một đôi bầu иɦũ ɦσα no đủ giờ thì tựa như đã chín muồi, rất là mê người, Đinh Nhị Cẩu vươn tay, đem mấy đầu ngón tay vân vê hai đầu núm иɦũ ɦσα của nàng, Thạch Mai Trinh cũng không động đậy , mặc kệ bàn tay Đinh Nhị Cẩu muốn làm gì thì làm.
-Cái chủ ý này thật là hay, Thạch Mai Trinh…cô không hỗ danh là con gái của bí thư thành ủy, chỉ số thông minh của cô thuộc dạng cao vô cùng, làm như thế để tôi làm trâu ngựa cho cô đó hả? Vì lúc cô chụp hình, tôi là vai nam chính, cùng với vợ lãnh đạo của mình gian ɖâʍ, cô nói thử xem, tôi còn tiếp tục ở trong chốn quan trường lẫn vào có được nữa không vậy? Có phải là cô muốn đá tôi văng ra khỏi chốn quan trường, tự sinh tự diệt thì cô mới được thư thái?
Đinh Nhị Cẩu lạnh lùng nhìn Thạch Mai Trinh, trêи tay bực tức bóp mạnh trêи hai đầu núm иɦũ ɦσα của nàng, cho đến khi Thạch Mai Trinh hét rầm lên.
-Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, Đinh Trường Sinh, anh đừng tưởng ăn tôi được rồi thì xem như là xong, có phải anh cảm thấy việc này tôi sẽ ngượng ngùng không dám nói ra?
Thạch Mai Trinh đột nhiên thay đổi sắc mặt nói.
-Được rồi…được rồi.. chỉ là một Tiêu Hồng mà thôi, chuyện này rất đơn giản, không cần thiết phải dùng đến biện pháp của cô, chuyện này cô không nên nhúng tay vào, để tôi tự xử lý cho tốt, tôi thật sự là sợ cô rồi đấy, vì chút chuyện này, hãy xem lại bản thân cô, có đáng giá phải hy sinh như vầy không?
-Tôi làm như thế nào cũng đáng, vì hiện tại tôi cảm thấy sống chả có ý nghĩa gì, chỉ có nhớ tới chuyện hạ bệ Tiêu Hồng này thì mới có tinh thần, tôi cho anh biết, sự kiên nhẫn của tôi là có hạn, anh tốt nhất là làm nhanh chút, nếu không tôi sẽ chẳng chờ đợi đâu.
Thạch Mai Trinh giống như là người bị bệnh thần kinh vậy, đầu co rụt lại, lại cúi đầu xuống háng của Đinh Nhị Cẩu, cô ɭϊếʍ láp bυ" ʍút̼ đầu khấc ƈôи ȶɦịt của hắn làm như là gái chuyên nghiệp vậy, dù là Đinh Nhị Cẩu cố cưỡng bách chính mình tĩnh táo một chút, nhưng thân thể của vẫn phát sinh biến hóa.
Thạch Mai Trinh đã dần dần trở nên lại động ɖu͙ƈ, không đợi cho Đinh Nhị Cẩu tỏ vẻ ra sao muốn gì, chính mình dạng chân ra hai bên hông hắn, bàn tay nắm lấy ƈôи ȶɦịt của hắn kê vào cửa miệng ɦσα ɦuyệt ẩm ướt rồi đặt ʍôиɠ ngồi xuống, tuy rằng cái ɦσα ɦuyệt của nàng đã trải qua tối hôm qua bị Đinh Nhị Cẩu vất vả cần cù cày cấy, nhưng bên trong hang động vẫn chưa có chân chính giãn rộng ra, nên vẫn còn có nhiều chỗ rất là chật hẹp.
Khi đầu khấc ƈôи ȶɦịt lại tiếp tục lần nữa khoan xuyên vào đường hang còn chật hẹp, tuy Thạch Mai Trinh vẫn còn còn cảm thấy ɦσα ɦuyệt mình đau thốn, nhưng chẳng hiểu vì sao khi Đinh Nhị Cẩu cuồng dã dùng động tác thô lỗ lại dẫn phát nàng kɧօáϊ cảm vô cùng, ƈôи ȶɦịt Đinh Nhị Cẩu tráng kiện hung ác đại lực đút từ dưới hẩy mạnh lên, mỗi một lần đút vào đều toàn lực đánh tới cổ miệng t.ử ƈυиɠ ɦσα ɦuyệt Thạch Mai Trinh không ngừng, cái loại tê dại đau xót vừa ngứa nhột này có kɧօáϊ cảm tựa như bài sơn hải đảo đánh úp không có gì so sánh bằng, lại làm cho Thạch Mai Trinh phóng đãng rêи lên, nàng đem cái ʍôиɠ đẹp trắng nõn đẫy đà, phối hợp với Đinh Nhị Cẩu đang ra sức điên cuồng chọc vào đẩy đưa.
…………………………………………………………………………………………..
Thạch Mai Trinh đã không cách nào nhẫn nại sự động ɖu͙ƈ của mình, từng luồng sóng kɧօáϊ cảm mãnh liệt đánh sâu vào làm nàng không ngừng rêи rỉ, tiếng rêи càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng phát ra không cách nào khống chế.
-Ưm..um..ui..
Trêи khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhíu lại vừa thống khổ, lại vừa thoải mái.
Một lúc sau Đinh Nhị Cẩu cảm thấy bên trong ɦσα ɦuyệt Thạch Mai Trinh hàng loạt cơn co rút lại, mỗi lần đầu khấc ƈôи ȶɦịt hẩy đến ở chỗ sâu trong, thì như có một cái nhỏ miệng muốn đem đầu khấc ngậm nuốt, dịch nhờn theo động tác cái ʍôиɠ của nàng đưa lên đưa xuống chảy ra dính đầy trêи đám lông đen của hắn đã ướt một mảnh.
Thạch Mai Trinh sớm đã quên hết thảy, chỉ hy vọng dùng sức để cây ƈôи ȶɦịt to dài kia giết chết chính mình, nhưng Đinh Nhị Cẩu lại đẩy ʍôиɠ của Thạch Mai Trinh lên cao, rút ra ƈôи ȶɦịt, Thạch Mai Trinh nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới mình sẽ nói ra:
-Đừng… đừng rút ra….
-Chưa đủ sao? Quay lại quỳ xuống đi…
Đinh Nhị Cẩu vỗ một mạnh vào cái ʍôиɠ Thạch Mai Trinh, lần thứ hai nàng thuận theo quỳ nằm chổng ʍôиɠ ở trêи giường chờ đợi cho hắn đâm ƈôи ȶɦịt vào, ở chính giữa cái âʍ ɦộ hai bên ướt nhẹp dính đầy bọt biển li ti màu trắng của dịch nhờn chảy ra.
Đinh Nhị Cẩu song tay vịn chặt vào hông của Thạch Mai Trinh “ọt ” một tiếng liền cắm ƈôи ȶɦịt vào.
-Uí…
Thạch Mai Trinh bị ƈôи ȶɦịt thọt vào đánh sâu vào trong ɦσα ɦuyệt, làm nàng suýt chút nữa nằm rạp xuống, hắn bắt đầu nhanh chóng rút ra đút vào.
……………………………………………………………………………………………
-Um…a….á…..
Rốt cục khi trong ɦσα ɦuyệt Thạch Mai Trinh từng đợt lại co rút, thì Đinh Nhị Cẩu đem từng làn một tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng bắn sâu vào trong thân thể của Thạch Mai Trinh, thân thể bóng loáng trắng muốt yêu kiều Thạch Mai Trinh run rẩy, một làn âm tinh nồng đậm lại phun vãi ra, trong cơn sướиɠ kɧօáϊ, cái ʍôиɠ ép sát mạnh đến hạ thể của Đinh Nhị Cẩu, để cho cái ɦσα ɦuyệt tham lam nuốt trọn vẹn đến tận gốc rễ cây ƈôи ȶɦịt, trong cổ họng nàng phát ra cao vút tiếng nức nở nghẹn ngào, xong rồi nàng nằm lỳ ở trêи giường, động đậy cũng cũng không muốn động, một dòng chảy mầu trắng ngà tϊиɦ ɖϊƈh͙ theo từ cái âʍ ɦộ sung đỏ của Thạch Mai Trinh từ từ trào ra.
……………………………………………………………………………………………
Đến gần giờ giữa buổi chiều, Đinh Nhị Cẩu từ trêи người Thạch Mai Trinh ngồi dậy, tuy rằng Thạch Mai Trinh vì mệt nhọc giao hoan quá độ với Đinh Nhị Cẩu mà ngủ vùi, nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng không khá hơn chút nào, Thạch Mai Trinh là người đàn bà mà hắn gặp phải có tính ɖu͙ƈ mạnh nhất từ trước đến giờ, người đàn bà này đợi sau một thời gian nữa khi đã thành thục, quả thực là có thể đem tinh lực của một người đàn ông bình thường hút thành bộ xương khô đấy.
Chính bản thân của Đinh Nhị Cẩu giờ cũng mệt mỏi, cho nên hắn muốn nhanh đi về nhà để nghỉ ngơi, lúc quay đầu nhìn lại Thạch Mai Trinh đang lõa lồ hờ hững nằm trêи giường, Đinh Nhị Cẩu kéo cái chăn đắp lên cho nàng, rồi kéo cửa đi ra ngoài.
……………………………………………………………………………………….
Ngày hôm sau quay trở lại văn phòng, mãi đến giờ nghỉ trưa mà Thạch Ái Quốc cũng chưa có đến đảng ủy thành phố làm việc, có lẽ xong công tác thì ông về nhà nghỉ ngơi buổi trưa luôn rồi.
Đinh Nhị Cẩu ngồi trêи bàn làm việc của mình hắn ngáp ngắn ngáp dài, lúc này thì Trương Hòa Trần bước vào trong, nhiệt tình rót cho Đinh Nhị Cẩu một tách cà phê.
-Ai da…chị Trương à, để tôi tự mình pha uống được rồi .
-Cậu xem lại cái này, ngày hôm qua cậu xin nghỉ, thư ký trưởng đã sắp xếp chương trình bảo tôi chép ra, để chiều nay cậu làm việc với bí thư.
-Chị Trương, chữ của chị viết rất đẹp đấy.
Nhìn một trang giấy chữ viết thẳng hàng ngay lối rỏ ràng, Đinh Nhị Cẩu tự đáy lòng thật tình nói.
-Đẹp cái gì nha, bây giờ cái gì cũng đánh vào máy tính in ra, viết chữ đẹp thì cũng đâu có ích lợi gì?
Trương Hòa Trần khiêm nhường nói, nhưng vẻ mặt tự hào về chữ viết của mình vẫn phải có.
Thì ra là từ lúc Thạch Ái Quốc thăng nhiệm lên làm bí thư thành phố, Đinh Nhị Cẩu và bí thư trưởng Đào Thành Quân cũng đã nói một lần với ông, ý tứ chính là Trương Hòa Trần đã rất quen thuộc công tác ở đây, muốn giữ lại nàng công tác lâu dài ở thành ủy, còn bản thân Trương Hòa Trần cũng rất biết làm việc, Đào Thành Quân giao phó chuyện gì thì nàng cũng đều làm tốt, cho nên Thạch Ái Quốc cũng liền đồng ý, nnhờ vậy mà Trương Hòa Trần là một trong vài người Thạch Ái Quốc mang theo từ ủy ban thành phố qua bên đảng ủy, nhưng biên chế của nàng tạm thời vẫn là ở tại cơ quan cũ, đây cũng là tâm bệnh lo lắng của nàng .
Khi nói đến đây thì bàn tay của Đinh Nhị Cẩu vừa vặn nhận lấy tách ca phê từ trong tay của Trương Hòa Trần.
Có lẽ là bởi lúc này Trương Hòa Trần bộ dạng rất động lòng người, đáng được nam nhân thưởng thức ngắm nhìn, hoặc có lẽ là bởi vì Đinh Nhị Cẩu với dư âm ɖâʍ nhạc cùng Thạch Mai Trinh của ngày hôm qua hoàn toàn chưa thanh tỉnh, không biết làm sao, một thoáng nhìn thấy bộ dạng thành thục của Trương Hòa Trần, khiến cho hắn đột nhiên kϊƈɦ động, lúc cầm lấy tách cà phê, thuận thế tay còn lại liền nắm lấy tay của Trương Hòa Trần.
-Uí trời…sao tay của chị lại lạnh như thế?
-Không có sao đâu, vẫn luôn là như vậy, với lại vừa rồi tôi mới vừa rửa mấy cái ly của cậu ngâm trong nước, nên mới thế.
Trương Hòa Trần thấy bàn tay mình bị Đinh Nhị Cẩu kéo lại nắm hặt, trong lòng cảm thấy bất an, cho nên muốn rụt tay về lại, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì không có dừng tay, một bàn tay giữ chặt nàng, tay kia thì đem tách cà phê đặt ở trêи bàn, xoay người đem bàn tay của Trương Hòa Trần nhét vào bên trong ngực của mình.