Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 95 : Nữ chủ nhiệm văn phòng đảng ủy
Ngày đăng: 02:12 27/06/20
Bước vào giai đoạn huấn luyện gay go, toàn bộ học viên trường cảnh sát đều bị cắm trại không cho ra bên ngoài nữa..
Ngày tháng trôi qua nhanh, kết thúc khóa học, khi trở lại trấn Lâm Sơn, Đinh Nhị Cẩu đã được biên chế là một cảnh sát chính thức, ở trong mắt mọi người từ một đội viên liên phòng trong thời gian ngắn ngủi mà trở thành cảnh sát như vậy là một trường hợp rất là đặc biệt, nhưng dựa theo lời của trưởng đồn Hoắc Lữ Mậu, sự đặc biệt đó phải trả giá thật lớn, vì thế nếu mọi người muốn được như Đinh Nhị Cẩu như vậy, ai có có can đảm giống như hắn?
– Ê thằng nhóc, đúng là chú không có nhìn lầm cháu, về sau có tính toán gì chưa?
Khấu Đại Bằng tay cầm ly trà Đinh Nhị Cẩu đưa đến, hỏi.
– Trước mắt chưa có tính toán gì, cứ làm trước cảnh sát đã, sao rồi chú, có địa phương nào tốt thì giúp cháu đi!
– Làm gì có, bất quá nếu cháu không muốn làm cảnh sát, chú chỉ có thể đem cháu điều đến ủy ban làm, quyền hạn của chú cũng giới hạn đến thế thôi, nghe thím của cháu nói chuyện về chuyện phụ đạo cho Oánh Oánh chú hơi lo lắng, nó lại la om xòm đòi muốn gặp cháu, cháu đã trở lại, tối nay cùng trở về nhà ăn bữa cơm đi!
– Vâng, cũng khá lâu, không có ăn cơm thím làm, cũng thèm quá!
– Sau này cố gắng cho tốt, qua bên ủy ban làm việc cũng không dễ dàng đâu!
– Cháu biết, từ cảnh sát chuyển đến chính phủ cũng khó khăn!
– Chuyện này không khó lắm, chú có một bạn học làm ở phòng tổ chức cán bộ huyện ủy, điều động người vẫn là có thể, nhưng cháu phải suy nghĩ kỹ, trong ngành cảnh sát, đi ra thì dễ dàng, nhưng không có đường quay trở lại đâu!
– Được rồi, để cháu có thời gian suy nghĩ một chút!
– Chú không biết tương lai cháu có tính toán gì không, nhưng nếu như muốn đi lên, cháu làm cảnh sát tiền đồ cũng không có sáng sủa gì mấy đâu, đời này nếu cao lắm thì cháu làm đến trưởng công an huyện công an là hết mức, còn nếu ở bên ủy ban, nếu biết lăn lộn thì tầm cỡ cán bộ trung cấp cũng không phải là khó!
– Chú ạ dù sao cháu vừa mới trở thành một cảnh sát chính thức, nếu chưa gì đã bỏ chạy, thấy cũng không phải là hành động nghĩa khí lắm!
– Thằng nhóc này, cháu có nghĩa khí từ lúc nào vậy?
Khấu Đại Bằng cười nói.
– Cháu rất nghĩa khí đấy, tại chú không biết mà thôi! À, gần đây có cùng cô ấy liên hệ không?
Đinh Nhị Cẩu nháy nháy mắt, Khấu Đại Bằng biết hắn nói là có ý gì.
– Không có, duyên phận đã hết, từ khi chuyện đó xảy ra, cô ấy cũng không còn tìm chú nữa, đương nhiên điều đó, chấm dứt êm xuôi như vậy, đó cũng là điều chú mong muốn!
– Cũng được, trước sau vẹn toàn, đây là hạnh phúc nhất rồi, dù sao những chuyện như vậy chia tay trong hòa bình không có nhiều lắm đâu, bây giờ hồn ai nấy giữ, cũng là quá tốt rồi!
– Đúng vậy, bất quá chuyện này cháu cẩn thận một chút, chú ý trước mặt thím cháu, đừng có lỡ miệng khai ra, khi đó thì phiền toái lắm!
– Hìhì, cái này cháu không bảo đảm nha, mà này chú ạ! Hôm nay tới tìm chú còn có một việc quan trọng muốn nói!
– Chuyện quan trọng? Chuyện gì?
– Cháu cò thể mang đến đây một nhà đầu tư lớn, có phải chú đang âu sầu lo nghĩ về chuyện làm cách nào để kéo được người đến nơi đây đầu tư?
Đinh Nhị Cẩu bắt đầu đem kế hoạch của mình dần dần nói ra.
– Nhà đầu tư? Đừng có đùa giỡn nói bậy bạ, cháu thì có thể biết được ai?
Khấu Đại Bằng không tin, tuy rằng trải qua ba tháng huấn luyện, Đinh Nhị Cẩu có vẻ cứng cáp đàng hoàng hơn trước nhiều, nhưng ẩn sâu bên trong con người hắn vẫn là bản tính láu cá trời sinh, đến chết vẫn không thay đổi được.
– Cháu nói là sự thật! Bọn họ muốn đến đây khai thác quặng đất hiếm(rare-earth), sau đó còn phải xây dựng nhà máy tại chỗ để chế biến, tuy rằng quốc gia hiện tại đang hạn chế về vấn đề xuất nhập khẩu đất hiếm (rare-earth), nhưng bọn họ thấy trước được giá trị đầu tư, đây cũng là họ đánh tiếng trước với chúng ta!
– Quặng đất hiếm (rare-earth), chúng ta nơi này có sao? Sao chú lại không nghe nói!
Khấu Đại Bằng vẫn có chút nghi hoặc, ông ở trong đây cũng đã nhiều năm rồi, vẫn chưa có nghe nói nơi này có loại khoáng sản như vậy.
– Có, cháu có xem qua thông tin của đoàn địa chất trước đây đến thăm dò, ước chừng mỏ quặng nằm ở chính giữa phía tây thôn Lô Gia Lĩnh và trấn của chúng ta, trong khu vực rộng lớn, dưới mấy ngọn núi đều ẩn chứa phong phú tài nguyên đất hiếm (rare-earth), ước lượng nếu được khai thác, vài chục năm cũng chưa khai thác hết được! Đến lúc đó chú đã thăng quan cũng không biết đến nơi nào rồi nữa đó!
Đinh Nhị Cẩu cười hì hì nói.
– Nhóc, chú đã từng tuổi này, còn có thể thăng quan đi nơi nào!
Khấu Đại Bằng tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong tâm trí đang hoạt động, tại trấn Lâm Sơn này là địa phương nghèo, nếu muốn khuyến khích đầu tư, khó hơn lên trời, nếu Đinh Nhị Cẩu nói là sự thật, như vậy năm nay mục tiêu nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành, cấp lãnh đạo trêи huyện, thế nào cũng có ấn tượng khắc sâu với mình một phần.
– Nhưng có chuyện này cháu cũng muốn cho chú biết, tuy rằng số tiền đầu tư khai thác mỏ rất là nhiều, nhưng khi khai thác đất hiếm (rare-earth) đối với việc tàn phá môi trường ảnh hưởng khá lớn, đến lúc đàm phán với nhà đầu tư, nhất định chú phải đưa vấn đề môi trường ra đưa vào điều khoản hợp đồng, dù sao thì chúng ta là con dân của địa phương này, không thể bởi vì cái lợi trước mắt đầu tư, mà gây họa cho con cháu sau này!
Đinh Nhị Cẩu cũng khó khăn lắm mới nói ra những điều này, tuy rằng đối với mối liên kết giữa hắn và Dương Phụng Tê, đây là một vấn đề giống như là phản bội, nhưng lương tâm của hắn bứt rứt không qua được, hắn phải nói với Khấu Đại Bằng rõ ràng, vì hắn biết rằng chính hắn nói chuyện với vấn đề môi trường cùng Dương Phụng Tê là vô dụng, bởi vì Dương Phụng Tê là một người làm ăn kiếm lãi, hơn nữa cô hận địa phương này thấu xương, chắc chắn sẽ không quan tâm đến chuyện ô nhiễm môi trường ở đây.
– Ừ, cháu nói về chuyện này tốt lắm, dù sao đã khai phá khoáng sản thì không thể phục hồi lạ môi trường như ban đầu được, không thể vì tiền đầu tư, mà chúng ta lưu lại một cục diện rối rắm cho mọi người!
– Đúng, chú nói rất đúng!
Khấu Đại Bằng sảng kɧօáϊ đang định nói chuyện tiếp, thì lúc này truyền đến tiếng gỏ cửa!
– Vào đi!
Khấu Đại Bằng trở lại giọng nói ngiêm nghị thường ngày.
– Chủ tịch Khấu, anh đêm nay ở lại đây ăn cơm không? Để em sắp xếp.
Cửa mở, một phụ nữ tầm ba mươi tuổi bước vào trong phòng hỏi.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua cô, người phụ nữ này xinh đẹp, mặt mày tản mát ra một sự quyến rũ, ngay cả Đinh Nhị Cẩu đều có chút ngồi không yên, đặc biệt cái quần dài màu đỏ booc-đô bó sát người, trêи chân mang một đôi giày sandal cao gót tầm bảy phân, khiến cho cơ thể của người phụ nữ này đường cong gấp khúc tự nhiên, ống quần ôm sát đem cặp đùi ngọc hoàn toàn bao vây lại trong đó từ vòng eo mảnh khảnh của người phụ nữ trở xuống, khiến cho nếu người nào nhìn thấy, không khỏi mơ màng đến cặp đùi ngọc thon dài, đầy đặn cỡ nào, mà không thiếu phần co dãn, hai cái ống quần phía trêи, ở ngay vị trí chính giữa sau ʍôиɠ co rút đứng lên, vừa vặn hợp thể bao bọc lại, khiến bộ vị phong tình trọng yếu nhất mỹ diệu tận tình hiện ra ở trước mặt Đinh Nhị Cẩu, quần dài đỏ thẫm ôm lấy phía dưới ʍôиɠ đẹp, thoạt nhìn rất tròn ngạo nghễ cong lên, tuy rằng cái ʍôиɠ nhìn sơ qua cũng không phải là lớn lắm, nhưng là thuộc loại dáng ʍôиɠ săn chắc, hai bên ʍôиɠ đầy vun cao lên cũng đủ khiến cho đại đa số đàn ông ở sâu trong nội tâm hưng phấn, chính giữa vị trí trung tâm hai chân, ở nơi đó tạo thành một hình cầu hơi nhô, chỗ đó nhô lên có vẻ hết sức rõ ràng, cơ hồ không cần dùng tay cảm thụ, bằng vào liếc tròng mắt nhìn, Đinh Nhị Cẩu có thể cảm giác được người phụ nữ này cái âʍ ɦộ hẳn là cỡ nào đẫy đà, cỡ nào màu mỡ, cỡ nào làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, khiến người muốn ngừng lại mà không được.
– Không cần, anh đêm nay ăn ở nhà!
Khấu Đại Bằng giọng nói trở lại rất hòa nhã nói.
– Vậy thì được rồi, chào anh nhé!
Người phụ nữ thoáng khom người, ra ngoài khép cửa đóng lại.
– Chú, bộ..mới nhập hàng thay thế hàng cũ hả?
Đinh Nhị Cẩu cười tủm tỉm nói.
– Thằng nhóc này, đàng hoàng lại chút đi, đó là nữ chủ nhiệm văn phòng đảng ủy mới tới, coi chừng bị cắn đứt lưỡi bây giờ.
Khấu Đại Bằng giả vờ đứng đắn, nhưng khuôn mặt biểu hiện ra, ông ta và nữ chủ nhiệm văn phòng đảng ủy này không có hề đơn giản chỉ là giao tiếp công việc.
Ngày tháng trôi qua nhanh, kết thúc khóa học, khi trở lại trấn Lâm Sơn, Đinh Nhị Cẩu đã được biên chế là một cảnh sát chính thức, ở trong mắt mọi người từ một đội viên liên phòng trong thời gian ngắn ngủi mà trở thành cảnh sát như vậy là một trường hợp rất là đặc biệt, nhưng dựa theo lời của trưởng đồn Hoắc Lữ Mậu, sự đặc biệt đó phải trả giá thật lớn, vì thế nếu mọi người muốn được như Đinh Nhị Cẩu như vậy, ai có có can đảm giống như hắn?
– Ê thằng nhóc, đúng là chú không có nhìn lầm cháu, về sau có tính toán gì chưa?
Khấu Đại Bằng tay cầm ly trà Đinh Nhị Cẩu đưa đến, hỏi.
– Trước mắt chưa có tính toán gì, cứ làm trước cảnh sát đã, sao rồi chú, có địa phương nào tốt thì giúp cháu đi!
– Làm gì có, bất quá nếu cháu không muốn làm cảnh sát, chú chỉ có thể đem cháu điều đến ủy ban làm, quyền hạn của chú cũng giới hạn đến thế thôi, nghe thím của cháu nói chuyện về chuyện phụ đạo cho Oánh Oánh chú hơi lo lắng, nó lại la om xòm đòi muốn gặp cháu, cháu đã trở lại, tối nay cùng trở về nhà ăn bữa cơm đi!
– Vâng, cũng khá lâu, không có ăn cơm thím làm, cũng thèm quá!
– Sau này cố gắng cho tốt, qua bên ủy ban làm việc cũng không dễ dàng đâu!
– Cháu biết, từ cảnh sát chuyển đến chính phủ cũng khó khăn!
– Chuyện này không khó lắm, chú có một bạn học làm ở phòng tổ chức cán bộ huyện ủy, điều động người vẫn là có thể, nhưng cháu phải suy nghĩ kỹ, trong ngành cảnh sát, đi ra thì dễ dàng, nhưng không có đường quay trở lại đâu!
– Được rồi, để cháu có thời gian suy nghĩ một chút!
– Chú không biết tương lai cháu có tính toán gì không, nhưng nếu như muốn đi lên, cháu làm cảnh sát tiền đồ cũng không có sáng sủa gì mấy đâu, đời này nếu cao lắm thì cháu làm đến trưởng công an huyện công an là hết mức, còn nếu ở bên ủy ban, nếu biết lăn lộn thì tầm cỡ cán bộ trung cấp cũng không phải là khó!
– Chú ạ dù sao cháu vừa mới trở thành một cảnh sát chính thức, nếu chưa gì đã bỏ chạy, thấy cũng không phải là hành động nghĩa khí lắm!
– Thằng nhóc này, cháu có nghĩa khí từ lúc nào vậy?
Khấu Đại Bằng cười nói.
– Cháu rất nghĩa khí đấy, tại chú không biết mà thôi! À, gần đây có cùng cô ấy liên hệ không?
Đinh Nhị Cẩu nháy nháy mắt, Khấu Đại Bằng biết hắn nói là có ý gì.
– Không có, duyên phận đã hết, từ khi chuyện đó xảy ra, cô ấy cũng không còn tìm chú nữa, đương nhiên điều đó, chấm dứt êm xuôi như vậy, đó cũng là điều chú mong muốn!
– Cũng được, trước sau vẹn toàn, đây là hạnh phúc nhất rồi, dù sao những chuyện như vậy chia tay trong hòa bình không có nhiều lắm đâu, bây giờ hồn ai nấy giữ, cũng là quá tốt rồi!
– Đúng vậy, bất quá chuyện này cháu cẩn thận một chút, chú ý trước mặt thím cháu, đừng có lỡ miệng khai ra, khi đó thì phiền toái lắm!
– Hìhì, cái này cháu không bảo đảm nha, mà này chú ạ! Hôm nay tới tìm chú còn có một việc quan trọng muốn nói!
– Chuyện quan trọng? Chuyện gì?
– Cháu cò thể mang đến đây một nhà đầu tư lớn, có phải chú đang âu sầu lo nghĩ về chuyện làm cách nào để kéo được người đến nơi đây đầu tư?
Đinh Nhị Cẩu bắt đầu đem kế hoạch của mình dần dần nói ra.
– Nhà đầu tư? Đừng có đùa giỡn nói bậy bạ, cháu thì có thể biết được ai?
Khấu Đại Bằng không tin, tuy rằng trải qua ba tháng huấn luyện, Đinh Nhị Cẩu có vẻ cứng cáp đàng hoàng hơn trước nhiều, nhưng ẩn sâu bên trong con người hắn vẫn là bản tính láu cá trời sinh, đến chết vẫn không thay đổi được.
– Cháu nói là sự thật! Bọn họ muốn đến đây khai thác quặng đất hiếm(rare-earth), sau đó còn phải xây dựng nhà máy tại chỗ để chế biến, tuy rằng quốc gia hiện tại đang hạn chế về vấn đề xuất nhập khẩu đất hiếm (rare-earth), nhưng bọn họ thấy trước được giá trị đầu tư, đây cũng là họ đánh tiếng trước với chúng ta!
– Quặng đất hiếm (rare-earth), chúng ta nơi này có sao? Sao chú lại không nghe nói!
Khấu Đại Bằng vẫn có chút nghi hoặc, ông ở trong đây cũng đã nhiều năm rồi, vẫn chưa có nghe nói nơi này có loại khoáng sản như vậy.
– Có, cháu có xem qua thông tin của đoàn địa chất trước đây đến thăm dò, ước chừng mỏ quặng nằm ở chính giữa phía tây thôn Lô Gia Lĩnh và trấn của chúng ta, trong khu vực rộng lớn, dưới mấy ngọn núi đều ẩn chứa phong phú tài nguyên đất hiếm (rare-earth), ước lượng nếu được khai thác, vài chục năm cũng chưa khai thác hết được! Đến lúc đó chú đã thăng quan cũng không biết đến nơi nào rồi nữa đó!
Đinh Nhị Cẩu cười hì hì nói.
– Nhóc, chú đã từng tuổi này, còn có thể thăng quan đi nơi nào!
Khấu Đại Bằng tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong tâm trí đang hoạt động, tại trấn Lâm Sơn này là địa phương nghèo, nếu muốn khuyến khích đầu tư, khó hơn lên trời, nếu Đinh Nhị Cẩu nói là sự thật, như vậy năm nay mục tiêu nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành, cấp lãnh đạo trêи huyện, thế nào cũng có ấn tượng khắc sâu với mình một phần.
– Nhưng có chuyện này cháu cũng muốn cho chú biết, tuy rằng số tiền đầu tư khai thác mỏ rất là nhiều, nhưng khi khai thác đất hiếm (rare-earth) đối với việc tàn phá môi trường ảnh hưởng khá lớn, đến lúc đàm phán với nhà đầu tư, nhất định chú phải đưa vấn đề môi trường ra đưa vào điều khoản hợp đồng, dù sao thì chúng ta là con dân của địa phương này, không thể bởi vì cái lợi trước mắt đầu tư, mà gây họa cho con cháu sau này!
Đinh Nhị Cẩu cũng khó khăn lắm mới nói ra những điều này, tuy rằng đối với mối liên kết giữa hắn và Dương Phụng Tê, đây là một vấn đề giống như là phản bội, nhưng lương tâm của hắn bứt rứt không qua được, hắn phải nói với Khấu Đại Bằng rõ ràng, vì hắn biết rằng chính hắn nói chuyện với vấn đề môi trường cùng Dương Phụng Tê là vô dụng, bởi vì Dương Phụng Tê là một người làm ăn kiếm lãi, hơn nữa cô hận địa phương này thấu xương, chắc chắn sẽ không quan tâm đến chuyện ô nhiễm môi trường ở đây.
– Ừ, cháu nói về chuyện này tốt lắm, dù sao đã khai phá khoáng sản thì không thể phục hồi lạ môi trường như ban đầu được, không thể vì tiền đầu tư, mà chúng ta lưu lại một cục diện rối rắm cho mọi người!
– Đúng, chú nói rất đúng!
Khấu Đại Bằng sảng kɧօáϊ đang định nói chuyện tiếp, thì lúc này truyền đến tiếng gỏ cửa!
– Vào đi!
Khấu Đại Bằng trở lại giọng nói ngiêm nghị thường ngày.
– Chủ tịch Khấu, anh đêm nay ở lại đây ăn cơm không? Để em sắp xếp.
Cửa mở, một phụ nữ tầm ba mươi tuổi bước vào trong phòng hỏi.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua cô, người phụ nữ này xinh đẹp, mặt mày tản mát ra một sự quyến rũ, ngay cả Đinh Nhị Cẩu đều có chút ngồi không yên, đặc biệt cái quần dài màu đỏ booc-đô bó sát người, trêи chân mang một đôi giày sandal cao gót tầm bảy phân, khiến cho cơ thể của người phụ nữ này đường cong gấp khúc tự nhiên, ống quần ôm sát đem cặp đùi ngọc hoàn toàn bao vây lại trong đó từ vòng eo mảnh khảnh của người phụ nữ trở xuống, khiến cho nếu người nào nhìn thấy, không khỏi mơ màng đến cặp đùi ngọc thon dài, đầy đặn cỡ nào, mà không thiếu phần co dãn, hai cái ống quần phía trêи, ở ngay vị trí chính giữa sau ʍôиɠ co rút đứng lên, vừa vặn hợp thể bao bọc lại, khiến bộ vị phong tình trọng yếu nhất mỹ diệu tận tình hiện ra ở trước mặt Đinh Nhị Cẩu, quần dài đỏ thẫm ôm lấy phía dưới ʍôиɠ đẹp, thoạt nhìn rất tròn ngạo nghễ cong lên, tuy rằng cái ʍôиɠ nhìn sơ qua cũng không phải là lớn lắm, nhưng là thuộc loại dáng ʍôиɠ săn chắc, hai bên ʍôиɠ đầy vun cao lên cũng đủ khiến cho đại đa số đàn ông ở sâu trong nội tâm hưng phấn, chính giữa vị trí trung tâm hai chân, ở nơi đó tạo thành một hình cầu hơi nhô, chỗ đó nhô lên có vẻ hết sức rõ ràng, cơ hồ không cần dùng tay cảm thụ, bằng vào liếc tròng mắt nhìn, Đinh Nhị Cẩu có thể cảm giác được người phụ nữ này cái âʍ ɦộ hẳn là cỡ nào đẫy đà, cỡ nào màu mỡ, cỡ nào làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, khiến người muốn ngừng lại mà không được.
– Không cần, anh đêm nay ăn ở nhà!
Khấu Đại Bằng giọng nói trở lại rất hòa nhã nói.
– Vậy thì được rồi, chào anh nhé!
Người phụ nữ thoáng khom người, ra ngoài khép cửa đóng lại.
– Chú, bộ..mới nhập hàng thay thế hàng cũ hả?
Đinh Nhị Cẩu cười tủm tỉm nói.
– Thằng nhóc này, đàng hoàng lại chút đi, đó là nữ chủ nhiệm văn phòng đảng ủy mới tới, coi chừng bị cắn đứt lưỡi bây giờ.
Khấu Đại Bằng giả vờ đứng đắn, nhưng khuôn mặt biểu hiện ra, ông ta và nữ chủ nhiệm văn phòng đảng ủy này không có hề đơn giản chỉ là giao tiếp công việc.