Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Giọt lệ vui mừng

Ngày đăng: 22:38 16/02/21

 

-Tôi thấy ông điên rồi….

Dương Hiểu không chịu yếu thế nói với Cổ Thanh Sơn một câu rồi mới chịu đi nấu cơm, còn Đinh Nhị Cẩu thì ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Cổ Thanh Sơn, cầm bình trà lên cung kính rót một chén trà cho Cổ Thanh Sơn..

Nhìn thấy bộ dạng Đinh Nhị Cẩu, Cổ Thanh Sơn không cười được, nhưng rồi lại muốn tiếp tục giáo huấn hắn, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn lại được, nói cho cùng hắn không phải là con ruột của mình, nếu không thì ông đã cho một bạt tai rồi..

-Cha nuôi, xin bớt giận, con xin chuyển đi là bất đắc dĩ, vì con thấy làm thư ký chẳng có cái gì tiền đồ cả..

-Con nói vậy là có ý tứ gì ? Ý của con là làm thư ký không có ngày nổi danh sao ? Con phải hiểu là chờ đến sau này, lúc thời điểm Thạch Ái Quốc ra đi, đến lúc đó ông ta vẫn sẽ sắp xếp cho con ít nhất là làm khu trường hoặc phó bí thư huyện cũng đâu có muộn ? Con không thể nhẫn nại thêm vài năm nữa sao ?

Cổ Thanh Sơn đã cắt đứt lời nói của Đinh Nhị Cẩu đang thanh minh..

-Cha nuôi … không phải là như cha nuôi nghĩ đâu, trong khoảng thời gian này vì chuyện điều chỉnh cán bộ cha phí hết bao nhiêu sức lực, nhưng kết qua thì thế nào đây? Cuối cùng vẫn chưa xác định được cái gì cả, còn Thạch bí thư thì lâu nay bị chèn ép nên bây giờ ai cũng không tin, nhìn qua việc bổ nhiệm cán bộ thì cũng thấy không ổn rồi, nếu không phải tuyệt đối là người của mình, Thạch bí thư sẽ không đáp ứng đưa lên ở một vị trí nào đó cả, con đây cũng là vì mưu lợi mà thôi..

-Nói tiếp đi….

Cổ Thanh Sơn dường như đã hiểu được phần nào suy nghĩ của Đinh Nhị Cẩu.

-Con muốn nhân cơ hội này thoát ra ngoài, vì lo lắng con đường đi của Thạch bí thư sẽ đi vào vết xe đổ của Tưởng Văn Sơn trước đây, đó là dùng người không khách quan, nếu cứ tiếp tục như thế này, không đơn thuần chỉ Để Khôn Thành và Tư Bàn Hạ bất mãn, mà ngay cả lãnh đạo ở trêи tỉnh cũng không hài lòng, nói cho cùng, Thạch bí thư không có đảm lược và cái uy như Tưởng Văn Sơn, nhưng lại muốn một phương độc bá, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao mà không bị các thế lực khác công kϊƈɦ, tối hôm qua con cũng đang suy nghĩ tìm cách gì để thoát ra ngoài, không ngờ tới sáng sớm hôm nay mới tìm được một cơ hội ..

Cổ Thanh Sơn xoay tròn nhìn qua hơi nước nóng trong chén, thầm nghĩ ‘ Không thể không nói, tiểu tử này này đúng là có cái mũi chó, đanh hơi tình hình chính trị quá mẫn cảm mạnh mẽ, nếu mình có một đứa con trai ruột như vậy thì tốt biết bao nhiêu, ở trong nội tâm Cổ Thanh Sơn lần nữa sinh ra cảm khái.

Đúng ra thì Đinh Nhị Cẩu vẫn còn có một chuyện còn giấu không nói cho Cổ Thanh Sơn biết, đó là hắn nghe được thông tin về Tiêu Hồng vợ của Thạch Ái Quốc, cô ta có ý định muốn thành lập công ty rồi mượn quyền lực của Thạch Ái Quốc để vơ vét kiếm tiền, chuyện như vậy khắp nơi đều tồn tại, quan viên tham chánh, người nhà kinh thương, lợi dụng tài nguyên công để tư lợi riêng cho mình.

Nhưng chính điều này cũng là nhược điểm trí mạng của các quan viên, nếu bị đối thủ công kϊƈɦ, đối thủ chỉ cần đứng ở phía sau rồi lựa chọn đúng thời điểm nào đó, đem ngươi đẩy ngã xuống mà thôi.

Đinh Nhị Cẩu quan sát chung quang rồi thấp giọng nói tiếp:

-Ngoại trừ những vấn đề con đã nói ra… đúng ra còn có một chút tư tâm, chính là chuyện của chị Hiểu Manh, tuy bây giờ tâm trạng của chị đã tốt hơn rất nhiều, nhưng chuyện bị bắt cóc, đó là khúc mắc trong lòng của con, con muốn tận dụng lúc chuyển đến cục công an để tìm ra thủ phạm để hắn phải trả giá, nhưng trước mắt công an Hồ Châu là không trông cậy vào được, cần phải tự mình tới điều tra thì mới được.

Nghe được Đinh Nhị Cẩu nói như thế, trong nội tâm Cổ Thanh Sơn cũng động, chuyện này cũng là khúc mắc của ông ah.

Cổ Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn Đinh Nhị Cẩu, thò tay vỗ bả vai hắn :

-Thôi được…con đã quyết định, bây giờ thi cha nuôi sẽ ủng hộ cho con, nhưng những năm qua đội ngũ công an TP Hồ Châu đã mục nát đến cực điểm, trong thời gian ngắn con cũng chưa có thể mở được cục diện, trị an Hồ Châu lại rất kém, con phải cẩn thận hơn nhiều đấy.

-Con hiểu, dù sao cuộc chiến này cũng không phải chỉ có một mình con cô đơn, buông ra để con cùng bọn họ đấu, để nhìn xem chính nghĩa có thắng không..

Đinh Nhị Cẩu nói ra .

-Hừ….nói hươu nói vượn, nếu con mang lấy ý nghĩ như vậy, cha càng không thể để cho con đi đến cục công an..

Cổ Thanh Sơn giọng nói thoáng cái lại to lên, làm cho Đinh Nhị Cẩu cũng hoảng sợ .

– … cái ông này, hôm nay ông ăn thuốc súng, cứ phát lửa hoài vậy ah.

Dương Hiểu vội lại chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì?

-Không có việc gì đâu mẹ nuôi, cha nuôi đang giáo huấn con đấy

Đinh Nhị Cẩu lời còn chưa nói hết, thì chuông cửa reo lên .

Đinh Nhị Cẩu tranh thủ thời gian thoát thân đi ra mở cửa, thì ra là Cổ Hiểu Manh mang theo bao lớn bao nhỏ khệ nệ bước vào trong.

-Ồ … em còn đứng ngây ra đó à, đến phụ mang đồ cho chị..

Cổ Hiểu Manh thấy Đinh Nhị Cẩu trợn mắt hốc mồm, giận không chỗ phát tiết.

-Trời đất… sao chị không gọi điện thoại để em đến đón chị, mà làm gì mua nhiều đồ như vậy ?

-Đều là một ít đồ của công ty chị sắp khai trương, nhìn đây …có giấy phép thành lập công ty và kinh doanh đã tới tay chị rồi này.

Cổ Hiểu Manh mang ra một tờ giấy khoe khoang nói.

-A.. lúc nào khai trương, dù thế nào em cũng phải mang theo tiền biếu, đồng thời tặng thêm cho chị mấy vòng hoa đẹp để trước mặt tiền cửa hàng a.

Đinh Nhị Cẩu trêu chọc nói .

Đúng lúc này Dương Hiểu nghe được tiếng con gái mình, cũng chạy ra nhìn xem giấy phép kinh doanh của con, người một nhà ai cũng vô cùng cao hứng, duy chỉ có Cổ Thanh Sơn vẫn ngồi ở trêи ghế sa lon không nhúc nhích, nhìn thấy tâm trạng bộ dáng con gái bây giờ, so sánh lúc bị bắt cóc đúng là một trời một vực, lại nhìn qua Đinh Nhị Cẩu đang reo hò vui mừng, trong lúc này nội tâm bùi ngùi, ông cúi đầu, một giọt lệ vui mừng trào ra từ khóe mắt rơi vào hòa tan trong chén nước trà.