Độ Ấm Môi Em

Chương 12 : Ngượng ngùng

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


“Em mua cho chị chút đồ ăn sáng, chị tranh thủ ăn cho nóng.” Vừa vào cửa, Lục Thời Dập liền chỉnh nâng giường bệnh Vu Vãn lên, nói xong cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi trầm mặc chăm sóc Vu Vãn dùng bữa.



Lục Thời Dập mua một phần cháo dinh dưỡng thanh đạm, cùng một chút đồ ăn kèm, anh còn mua thêm cả một ít đồ ăn vặt nổi tiếng của Thâm Quyến, lượng đồ ăn khá là nhiều nên một người căn bản ăn không hết.



Vu Vãn giương mắt lên nhìn anh chàng vài lần, nhưng cũng vẫn không thấy Lục Thời Dập nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn lại cô, ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên, vẻ mặt anh nặng nề tràn đầy tâm sự. Vu Vãn nhận bát cháo từ trong tay anh, múc ăn đươc hai ba thìa rồi mới lên tiếng: “Tối hôm qua vất vả cho cậu rồi.”



Lục Thời Dập nhàn nhạt đáp lại: “Không vất vả chút nào.”



“Việc chị phải nhập viện, đừng nói cho Vu Mục.”



Lục Thời Dập đáp “Ừ” bằng giọng mũi.



Vu Vãn lại hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”



“Chưa.”



“Đồ ăn nhiều như thế này chị ăn không hết, cậu cũng cùng ăn chút đi.”



“Em không đói.” Lục Thời Dập uể oải đáp, lại bồi thêm cho câu, “Không có khẩu vị.”



Đang giận dỗi với ai đây?



Tốc độ phản ứng của Vu Vãn lúc này vẫn còn hơi chậm một chút nhưng cũng cảm thấy tên gia hỏa này có gì đó không đúng.



Lục Thời Dập đi theo tới Thâm Quyến mấy ngày nay, không chỉ tích cực tham gia công tác, mà đối với bất kỳ công việc gì cũng tràn đầy năng lượng, mỗi khi thấy cô rảnh rỗi, anh chàng lại như lại thành một đứa trẻ tò mò với những ý nghĩ cổ quái kỳ lạ, chạy tới cùng cô thảo luận về đủ thứ trên đời, từ công việc tới sinh hoạt hằng ngày, thậm chí cả tình hình quốc gia đại sự, nhiều đề tài nói chuyện nhiều đến nỗi làm người ta đau cả đầu.



Mà hôm nay, anh chàng lại vô cùng ít nói, cô hỏi một câu cậu ta đáp lại một câu, cả người ủi xìu như bánh đa nhúng nước vậy, thật kỳ quái.



“Y tá nói cậu đã không ngủ từ tối qua, mệt lắm rồi đúng không? Hay là, chị bảo Dương Tụng qua đây, cậu về khách sạn nghỉ ngơi chút đi.”



“Không cần!” Không biết lời cô nói đã chạm phải cái dây thần kinh nào của Lục Thời Dập, mà làm nhiệt huyết của anh chàng bỗng nhiên trào dâng, “Em một chút cũng không mệt, không cần kêu ai tới cả!”



Vu Vãn cổ quái nhìn chằm chằm anh chàng, “Cậu bị làm sao vậy?”



“Chẳng làm sao cả, em thật sự vẫn ổn.” Lục Thời Dập khẩu thị tâm phi đáp. Anh có thể trả lời như thế nào đây? Nói rằng, lúc ở ngoài cửa anh đã nghe được cô nói với nữ y tá kia là anh chỉ em trai cô mà thôi, không phải bạn trai của cô sao?



Vì đây mới chỉ là tình cảm đơn phương, như bị cách trở bởi thiên sơn vạn thủy, khó lòng vượt qua, như bị giấu dưới vực sâu vạn trượng, khó có ngày thấy ánh sáng. Ngay cả đến tức giận  cũng không thể quang minh chính đại biểu lộ cảm xúc.
Nói rằng, anh ở nước ngoài tiêu dao sung sướng không thích, lại nhất nhất phải chạy tới chỗ Vu Vãn để bị chà đạp để mà cảm thụ cái khó khăn của nhân gian.



“Mày cùng chị tao đi công tác mấy ngày nay, chị ấy sai mày làm những việc gì?” Vu Mục ôm lấy vai Lục Thời Dập, tò mò hỏi.



Lục Thời Dập nói đơn giản lại công việc mỗi ngày của anh ở Thâm Quyến, lập tức làm mấy người ôm bụng cười bò ra.



“Mày nói xem mày đường đường là Lục đại thiếu gia, thế mà bị coi như chân chạy vặt, đến cuộc sống của nhân viên giao hàng so với mày còn có tôn nghiêm hơn nhiều…… Ha ha ha.” Lâm Châu Dương cười rồi vỗ đùi bành bạch, “Vu Mục nói không sai, mày chính là loại cuồng chịu ngược!”



“Ai cuồng chịu ngược? Tao đây chính là làm việc!” Lục Thời Dập cường điệu, không phục nói:“Loại suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng như mày không tư cách nói chuyện!”



Lâm Châu Dương nhíu mày: “Ai không tư cách nói chuyện cơ?”



Gậy chọc *ứt Vu Mục tiếp lời: “Ai J | J ngắn cơ, ai không tư cách nói chuyện!”



Lâm Châu Dương: “Đi, ra WC so xem ai ngắn ai dài, đi!”



Mấy người anh em này đều chính là cống tinh* không hơn.



*



“Nào nào nào, các vị chú ý hình tượng của mình chút nha.” Thẩm trác Nghiêu ngăn lại mấy tên ấu trí này muốn ra WC so dài ngắn thật sao, anh liền kéo đề tài kéo về chính đạo: “Thời Dập, tao nghe nói lần này mày về nước là vì theo đuổi tình yêu, theo đuổi đến đâu rồi?”



Vu Mục cùng Lâm Châu Dương vừa nghe đến đề tài này, thấy rất hứng thú, liền vội vàng ngồi xuống, vẻ mặt bát quái hóng hớt.



Lục Thời Dập không nhiều lời, chỉ nói: “ Vẫn đang ở theo đuổi.”



“Rốt cuộc là vị cô nương nhà ai vậy, đến nỗi mày phải giữ bí mật đến tận bây giờ sao?” Mấy người đều vô cùng tò mò, nhưng mặc kệ bọn họ hỏi kiểu gì vẫn không thể cạy được tên tuổi của cô gái thần bí kia từ miệng Lục Thời Dập.



Vẻ mặt Vu Mục bừng tỉnh ngộ, giống như trinh thám tìm ra được manh mối, “Tao biết rồi! Tao nói mà, tự nhiên mày lại chạy đến chỗ chị tao để chịu khổ. Hóa ra là có dụng ý khác, nhất định là tiểu chân ái của mày đang làm việc ở trong công ty của chị tao, đúng không?”



Tác giả có lời muốn nói:



Vu Vãn: Còn lấy cả đồ nội y của chị, cậu có thể không biết xấu hổ như thế không?



Lục Thời Dập: Về sau, cả người đều là của anh rồi, sao anh lại phải xấu hổ cơ chứ.