Độ Ấm Môi Em

Chương 4 : Tranh cãi

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


Năm ngày sau, Vu Vãn đi công tác nước ngoài trở về.



Thư ký Dương Tụng tới đón tại sân bay, suốt dọc đường từ bãi đỗ xe, đều cùng giám đốc báo cáo lại những tiến triển các hạng mục của tập đoàn những ngày qua.



Báo cáo xong về công việc, Dương Tụng lại nhắc Vu Vãn, hôm nay là ngày mừng đại thọ tám mươi của Lâm gia Lư lão thái thái. Từ trước lúc Vu Vãn đáp máy bay, Lư lão thái thái còn tự mình gọi tới sáu bảy cuộc điện thoại đến công ty, nói cô nhất định phải tham gia tiệc mừng thọ đêm nay. Còn nói mặc kệ Vu Vãn tới trễ bao lâu, Lư lão thái thái đều sẽ chờ cô tới mới khai tiệc.



Vu Vãn hơi nhăn trán lại, vẻ mặt hững hờ, “Không đi. Về sau những việc có liên quan đến Lâm gia, trực tiếp từ chối cho tôi, không cần lại xin chỉ thị.”



“Vâng.” Dương Tụng biết, một khi giám đốc nhà mình quyết định, thường là rất khó có thể thay đổi, đặc biệt là về mối quan hệ với Lâm gia. Cũng chính là không thể lại bàn về chuyện này.



Lư lão thái thái trong miệng Dương Tụng, là mẹ của bố Vu Vãn – Lâm Khải Minh, cũng là bà nội trên danh nghĩa của Vu Vãn. Chỉ là, năm năm trước, Lâm Khải Minh ly hôn với Vu Mẫn – mẹ của Vu Vãn, sau đó lại cưới tiểu tam Thạch Tinh, Vu Vãn liền đoạn tuyệt quan hệ cùng Lâm gia.



Lên xe, chiếc xe Bentley màu trắng trên đường quay lại tập đoàn, Vu Vãn vẫn giống như bình thường, mỗi lần đi công tác trở về, nhất định  sẽ hỏi về tình hình của Vu Mục.



Dương Tụng báo cáo đầu đuôi ngọn nghành, nhiều ngày qua ở trong nước Vu Mục đã không gây bất cứ rắc rối nào, cũng không đi quán bar uống rượu, càng không cùng nữ minh tinh hẹn hò. Chỉ là bỗng nhiên thực khác thường, vừa tan làm, liền cùng Lục thiếu gia đi phòng tập thể hình.



Vu Vãn ánh mắt mang vẻ kinh ngạc từ bưu kiện ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa cho rằng đã nghe lầm, “…… Đã nhiều ngày qua đều cùng Lục Thời Dập đi tập thể hình?”



Dương Tụng cười nói: “Đúng vậy. Tiểu Vu tổng còn tuyên bố, trong ba tháng, muốn luyện ra bắp tay, đường nhân ngư cùng tám khối cơ bụng.”



Tin tức này, thực sự làm Vu Vãn ngoài ý muốn.



Đêm đó, Lục Thời Dập cùng cô nói, anh chàng ở nước ngoài có tập thể hình, còn nói hiện tại đã cải tà quy chính, phấn đấu thành thanh niên ba tốt rảo bước tiến lên…… Lúc ấy cô chỉ nghĩ đó là một câu nói đùa chỉ để nghe mà thôi, không hề để ở trong lòng.



Chẳng lẽ mấy năm không gặp, Lục Thời Dập thật sự thay đổi thành ngoan ngoãn rồi? Còn làm cho em trai của cô thay đổi ngoan ngoãn cùng luôn?



Hai thành phần này cùng nhau tụ tập nhiều ngày như vậy cũng chưa gây bất cứ rắc rối nào, Vu Vãn thật đúng là không quen……



Nhưng, Vu Vãn cảm thấy, hai tiểu hỗn đản này có thật thay đổi hay không, còn chờ cô đích thân quan sát.




Nói xong, đẩy cửa xe ra, dẫn đầu vào biệt thự của Lâm gia.



Lục Thời Dập lo lắng Vu Vãn bị tức giận, thay cô mở cửa xe phía sau ra, liền thấp giọng trấn an: “Vãn Vãn, đừng phản ứng thế này, cậu ta chính là thiếu mưu trí mà.”



Vu Vãn xuống xe, nét mặt trước sau không gợn sóng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào anh chàng hai giây, ném xuống hai chữ: “Kêu chị.”



Lục Thời Dập: “……”







Hôm nay, Lâm gia biệt thự giăng đèn kết hoa, so năm ngoái còn náo nhiệt hơn. Lư lão thái thái đại thọ tám mươi, làm thực long trọng, ngoài họ hàng thân thích của Lâm gia, còn mời không ít các thái thái nhà giàu khác, quang gia yến tiệc bày biện hơn mười bàn.



Lư lão thái thái nghe nói rốt cuộc chị em Vu Vãn cũng tới, lập tức dẫn theo một đám chị em của bà, tự mình ra cửa nghênh đón.



Lư lão thái thái hôm nay ăn mặc một bộ đường trang màu đỏ rực được thêu thùa tinh xảo. Bà ta đã lùn, lại khoác vai người bên cạnh, béo lùn tìn tịt, bộ đường trang vô cùng giá trị bà đang mặc trên người, mà vinh hoa phú quý lại chẳng thấy, nhưng muốn bao nhiêu quê mùa lại có bấy nhiêu.



“Tiểu Vãn, tiểu Mục, các cháu cuối cùng cũng tới, bà nội muốn chết với các cháu rồi.” Lư lão thái thái vui vẻ ra mặt, vô cùng thân thiết kéo tay của Vu Vãn với Vu Mục.



Sau màn nghênh đón này, người không biết còn tưởng rằng, Vu Vãn với Vu Mục là cháu trai, cháu gái tâm can bảo bối của bà già này nữa ấy.



Đây chính là loại tình thân đểu giả, Vu Vãn không ra vẻ thân thiết, lạnh nhạt rút tay về, từ đầu tới cuối không gọi một tiếng “Bà nội”. Ngược lại Vu Mục, bị Lư lão thái thái dỗ dành cho hai ba câu đã liền “Bà nội” này “Bà nội” nọ, gọi so với ai khác đều thân thiết hơn nữa.



“Bà nội, cháu với chị chuẩn bị cho người chút thọ lễ, chúc người thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi.”



Lư lão thái thái ngó nhìn phần thọ lễ quý giá, cười không khép miệng lại được, vội vàng sai quản gia đem thọ lễ cất vào trong nhà, “Mang quà tới làm gì, các cháu có thể tới, là đã làm bà hạnh phúc nhất rồi.”



Đang nói, Lư lão thái thái nhìn đến  người đang đứng bên cạnh Vu Vãn, đôi mắt chợt sáng ngời, kinh ngạc nói: “Ôi, đây không phải thiếu gia của Lục gia sao?”