Độ Ấm Môi Em

Chương 8 : Cạnh tranh

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


“Nhớ chị?”



Nghe được lời này, Vu Vãn rốt cuộc cũng nâng mí mắt lên ngó nhìn Lục Thời Dập, khẽ động khóe môi, vừa đặt bút ký trên văn kiện vừa nói, “Cậu với Vu Mục cùng bị bệnh ngứa da ah, nên tới đây là muốn để được chị tẩn cho một trận cho tỉnh táo hả?”



Từ nhỏ đến giờ, đức hạnh của Lục Thời Dập với Vu Mục y chang nhau, chẳng bao giờ nói nổi một câu đứng đắn nên tất nhiên Vu Vãn chỉ nghe chơi chơi vậy thôi.



“Da em không bị ngứa đâu. Chỉ có tâm ngứa……” Mấy chữ cuối cùng, Lục Thời Dập nói thật khẽ.



Tâm ngứa nên hận không thể ngay lập tức tới gặp cô, nhìn xem cô đang làm gì.



“Cái gì?”



“Không có gì.”



Bắt gặp ánh mắt Vu Vãn liếc qua nhìn mình, Lục Thời Dập lập tức thu lại cảm xúc trên khuôn mặt. Anh chàng còn muốn nói cái gì đó, thì bỗng nhiên di động của Vu Vãn đổ chuông, cô giơ tay lên, ý bảo anh giữ yên lặng.



Vu Vãn đứng bên cửa sổ, sau khi giải quyết xong mấy sự vụ của tập đoàn trên điện thoạt đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua.



Lúc quay đầu lại, vẫn thấy Lục Thời Dập ở trong phòng, đang ngồi lật xem mấy quyển sách trên giá sách của cô. Vu Vãn ngồi trở lại bàn làm việc, tay thì ấn gọi một cuộc nội tuyến, phân phó thư ký Trình vào lấy những văn kiện cô đã phê duyệt xong. Lúc này mới ngẩng lên nói với người đối diện: “Sao vẫn còn chưa đi?”



Lục Thời Dập thong thả đem sách để lại trên giá, quay đầu, khóe môi nhếch lên, miệng nở nụ cười, bỗng nhiên giở giọng nịnh hót gọi cô: “Vu tổng”.



Từ nhỏ, Lục Thời Dập với Vu Mục đã chính là hai tiểu hỗn đản vô cùng bướng bỉnh không thể dạy dỗ. Lần nào xảy ra chuyện cũng lại dùng cái loại giọng điệu này kêu tên người ta.



Nghe được gọi “Vu tổng” mà Vu Vãn bỗng nổi hết da gà. Trực giác mách bảo cô sẽ chẳng có chuyện gì tốt cả, đầu ngón tay cô gõ nhẹ trên mặt bàn: “Muốn làm cái gì? Có việc thì nói nhanh, nếu không có việc gì thì đừng ngồi đó mà xum xoe bợ đỡ nữa.”



Lục Thời Dập đi tới bên cạnh bàn làm việc, chống tay lên mặt bàn, thân hình cao lớn cúi xuống, với khuôn mặt đẹp trai tràn đầy hứng khởi, nở một nụ cười vô cùng xán lạn đến mê người: “Tập đoàn các chị có phải đang đăng tuyển trợ lý?”



“Thế thì làm sao, có người để giới thiệu cho chị ah?”



“Đúng vậy.” Cặp mắt đào hoa câu hồn đoạt phách của Lục Thời Dập sáng long lanh, nở nụ cười càng thêm ân cần, “Vu tổng, chị thấy nếu em ứng tuyển chức trợ lý này thì thế nào?”



“Chẳng thế nào cả.” Vu Vãn trực tiếp từ chối.



“Tại sao chứ?” Trong nháy mắt, ánh mắt Lục Thời Dập ảm đạm đi rất nhiều, thu hồi vẻ cười đùa lại, cảm thấy không cam lòng chút nào, “Em lại thấy em chính là người phù hợp nhất với chị!”



Vu Vãn hỏi lại: “Phù hợp chỗ nào?”




……



Năm phút sau.



Ở bên ngoài phòng tổng tài truyền tới giọng nói thất thanh muốn ngăn cản của thư ký Trình “Lục tiên sinh, nếu không có hẹn trước ngài không thể đi vào!”



Lục Thời Dập không để ý đến, trực tiếp đẩy cửa phòng tổng tài ra. Vu Vãn nghe thấy động tĩnh, liền ngẩng đầu lên.



Thư ký Trình vội vàng đi theo vào, vẻ mặt đầy khó xử, giải thích “Vu tổng, thật xin lỗi, tôi không cản lại được…… Tôi liền gọi bảo vệ tới!”



Vu Vãn xua xua tay, “Không cần, đi ra ngoài đi.”



Vu tổng không giận cá chém thớt, may quá, thư ký Trình thở phào nhẹ nhõm, tinh thần bát quái lại nổi lên bất chấp hoàn cảnh….. vị Lục tiên sinh này, nói muốn xông vào văn phòng tổng tài là xông vào, mà Vu tổng cũng không hề nổi giận, mối quan hệ này tuyệt đối không bình thường.



Vu tổng sao lại dễ tính như thế nhỉ, không phải là bạn trai của Vu tổng chứ….?



Nếu đúng thế thì, anh bạn trai cũng quá soái đi!



……



“Em rõ ràng so với hai người kia đều giỏi hơn, tại sao chị lại đánh trượt em? Thật không công bằng!” Lục Thời Dập tiến vào phòng, bất bình lên tiếng đòi công đạo cho mình.



Vu Vãn bỏ văn kiện trên tay xuống, cầm ly cafe lên uống một ngụm, kiên nhẫn nói, “Hai người bọn họ tới đây xin việc vì cần công việc để nuôi sống gia đình, còn cậu thì sao?”



Tác giả có lời muốn nói:  Vỏ kịch nhỏ



Lục Thời Dập: Tại sao chị lại đánh trượt em?



Vu Vãn: Hai người bọn họ tới đây xin việc vì cần công việc để nuôi sống gia đình, còn cậu thì sao?Lục Thời Dập: Em cũng cần công việc để nuôi sống gia đình.



Vu Vãn: Cậu nuôi ai?



Lục Thời Dập: Nuôi chị!!



Lời của Translator: Mặt tiểu chó săn dày quá, ha ha