Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên )

Chương 32 :

Ngày đăng: 11:20 27/06/20

“Ta…… Ta……” Ta đỏ mặt lên nói quanh co, nhất thời không biết như thế nào đáp lại, trong lòng tự nói cô nương nếu không phải là lần đầu tiên ta đến đây, thì thật là kinh hãi thế tục.
Vũ Lâm Hanh thấy ta bị mấy nữ tử lẳng lơ kia làm khó, một bên che miệng cười, ta liếc mắt trừng nàng, nàng lại hướng ta nháy mắt mấy cái, liền đi tới hướng nữ tử đứng đầu kia nói: “Hiện giờ chúng ta muốn cùng tỷ tỷ hỏi thăm chút chuyện, không biết tỷ tỷ có bằng lòng?”
Nàng kia thấy Vũ Lâm Hanh gọi mình là tỷ tỷ, làm như vui vẻ, chớp chớp mi, lại cười nói: “Ba vị công tử là muốn hỏi chuyện gì?”
“Chúng ta muốn biết Tố Uyên hôm nay có tiếp khách không?”
Nàng kia nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, lập tức buông tay bất đắc dĩ nói: “Mấy vị công tử hôm nay đến coi như đúng ngày, Tố Uyên hôm nay lấy tranh kết bạn, trong thành đại lão gia cũng phải chống mắt mà chờ đợi, Các Tử Lý hiện giờ đều cũng đã đầy người ngồi, chẳng bằng chúng ta, đều bị lãnh lạc chẳng ai nhớ thương.”
Vũ Lâm Hanh nghe vậy đôi mắt ánh sáng lưu chuyển, cười nói: “Làm sao như tỷ tỷ nói, mấy vị tỷ tỷ đều xinh đẹp, có thể so với nhật nguyệt, nhìn lướt qua cũng đủ nhớ nhung”. Vừa nói liền lấy ra trong lòng ngực một cái hộp nhỏ nạm vàng lộng ngọc, nói tiếp:”Đây là son phấntốt nhất ở thành đông Châu Ngọc Hiên, tặng tỷ tỷ coi như quà gặp mặt, tán gẫu mà tỏ lòng hâm mộ, mong rằng tỷ tỷ chớ có ghét bỏ. Mặt khác, không biết tỷ tỷ có thể xắp xếp cho ta mấy chỗ ngồi tốt được không?”
Nữ tử dẫn đầukia một tay cầm hộp phấn, nhẹ nhàng ung dung, trên mặt tràn đầy vui sướng.
Xưa nay nữ tử tầm thường, đều coi son phấn là quan trọng nhất, huống chi các nàng lại là thú vui của nam nhân, chẳng bao giờ được đối xử trọng đãi như vậy, nên là cười đến hoa đều tan, liên tục nói: “Công tử nói chuyện thật dễ nghe, chu đáo, trong lòng chúng ta cũng như vậy ngọt ngào, được rồi đi theo ta. Chính là ban đầu sắp xếp vị trí đã đủ các quý nhân quan to trả tiền để giành ngồi, chỉ còn cái bàn ngồi phía trước gần sát bức tranh kiavì bị tranh đoạt, không biết cho bên nào, hiện nay thôi thì để cho ba vị công tử”
Nàng lại hướng Vũ Lâm Hanh nháy mắt mấy cái, nói: “Mấy nam khách qua đây đều là chơi bời hưởng lạc, chưa ai thèm bận tâm xem chúng ta vui giận thế nào, chỉ có công tử là tốt, chính là công tử giờ lại muốn gặp Tố Uyên, nhưng cũng mong đừng quên mấy tỷ muội chúng ta a”
Vũ Lâm Hanh khom người nói:” Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi, tại hạ sẽ không quên tỷ tỷ đại ân.”
Hai người nói cười qua lại, khách sáo ngọt ngào, ta coi đến không thể không tặc lưỡi, yêu nữ này đúng là có công phu lừa người, này xem ra trên đời này chẳng có được người thứ hai như vậy.
Lại nói nữ tử dẫn đầu kia mừng rỡ thu hộp phấn, liền ân cần đem chúng ta dẫn vào Phong Nguyệt Các. Trở ra, thấy bên trong dòng người di chuyển, phòng lớn hai bên xếp 4 cái bàn, bên trong toàn là nam nhân quần áo sang trọng, bên ngoài cửa một đống nam nhânkhông có tiền đứng ở cửa nhìn vào dài cổ, chỉ mong ngó được một nửa phần phong nguyệt.
Xung quanh lan can phòng đều treo lụa mỏng nối nhau, giống như đang ở nghê thường cảnh sắc, bên trong hiện ra mặc sắc điêu hoa bàn dài, trải vải gấm hoa bên trên, mặt trên giấy và bút mực đầy đủ mọi thứ.
Chúng ta đi qua, tới vị trí chỉ định lần lượt ngồi xuống, thoáng chốc nam nhân trong phòng hướng chúng ta đồng loạt liếc nhìn, làm như kinh ngạc vì vị trí tốt bị chiếm đi, ta thính lực vô cùng tốt, ẩn ẩn nghe được mấy thanh âm ở phụ cận nói thầm, trong đó một cái thô thô tiếng nói:”Bọn nào mà chiếm được vị trí tốt như vậy?”
Lập tức một thanh âm nói tiếp: “Ca ca, ngươi nhìn tên đeo mặt nạ, thân hình lả lướt, dáng người thật là tốt, bên cạnh còn có hai người nhanh nhẹn hoạt bát, dung mạo so với cô nương ở các tử làm còn hoàn hảo hơn, làm nam nhân còn quả nhiên lãng phí.”
Lại một cái giọng cườilanh lảnh: “Nhị ca chưa từng nghĩ ngươi còn là một thỏ nhi gia (*), còn muốn nam sắc? Như thế nào không thử tiến đến dụ dỗ thử xem? Nhưng mà ngươi phải cẩn thận, tiểu tử đeo mặt nạ còn mang theo kiếm, coi chừng lát nữa lại đem ngươi róc thịt, haha”
Mấy thanh âm tới tới lui lui liền mạch, ta nghe tới nổi giận lên đến đầu, không nghĩ Lạc Thần gạt chén rượu, nhấp miệng, lập tức đứng dậy, một đôi mắt lạnh như băng tuyết nhìn chằm chằm nơi những lời nói nhỏ thầm thì phát ra, giống như mùa xuân mà ao nước thoáng chốc đông lại, đóng thành băng, ta ngồi bên cạnh nàng, mơ hồ cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Góc xó xỉnh kia mấy nam nhân thấy Lạc Thầnánh mắt như vậy liền kinh ngạc, bỗng nhiên rụt lui cổ, trên mặt đều có xanh xao, chẳng ai dám cử động.
Vũ Lâm Hanh bên cạnh cười run rẩy hết cả người, thân thủ lôi kéo Lạc Thần ngồi xuống: “Lợi hại lợi hại, cho bọn hắn biết mặt,nói năng bậy bạ. Bản công tử mà ra tay, sẽ đem miệng tụi bay khâu lại, ném ra ngoài thành cho sói ăn!” Nói xong hoa đào mắt hơi hơi nheo lại, liếc mắt nhìn hướng góc xó xỉnh kia, mấy kẻ kia bị ánh mắt cười như không cười đụng vào, thân thể liền cùng đẩu run rẩy bình thường, nào dám nói bậy nữa.
“Phốc……” Ta che miệng thiếu chút nữa cười ra tiếng, liền uống vào một chén rượu, che dấu cực kì vất vả, Vũ Lâm Hanh thấy vậy, nháy nháy lông mày nhìn ta.
Kế tiếp, ba người ngồi phía trước tùy ý ăn chút điểm tâm rượu ngon, giết thời gian, bốn phía nói nhao nhao ồn ào, lộ vẻ nam nhân bẩn khí, ngôn ngữ ô uế hỗn tạp, làm cho ta khó khăn lắm mới lấy được tự nhiên.
Theo lời Vũ Lâm Hanh, Tố Uyên nguyên là kỹ nữ đứng đầu từ yêu thích mà ngày càng si mê vẽ tranh, tự tay vẽ cũng rất đẹp, đối với thư họa lại càng càng say mê, so với những cô nương khác trong lâu rất khác biệt. Nam nhân đều là ham đồ mới mẻ, thấy Tố Uyên, ai nấy đều say mê vô cùng, chính là đem hàng đống ngân lượng ném đi, chỉ mong lại gần giai nhân một lần, thậm chí chỉ là đổi lấy vài câu nói.
Thời gian chờ đợi có chút quá dài, một nam nhân thân hình cường tráng rốt cuộc nhịn không được, kêu lớn: “Con bà nó, lão tử đợi lâu như vậy, phụ nữ có chồng hay sao mà giờ này chưa ra? Hay vẫn còn ngồi trong phòng thêu hoa?”
Nhất thời cả sảnh đường cười to.
Lúc này một cái nịnh nọt tiếng cười tự lầu các truyền đến, chỉ nghe một cái trung niên giọng nữ nói tiếp: “Cái gì thêu hoa, Tố Uyên cô nương trang điểm ăn mặc nên tốn thời gian một chút, hán tử kiểu gì mà lỗ mãng thô thiển chẳng được điểm nào tốt, coi chừng bị người ta đem gậy đuổi đánh đi”
Tiếng nói vừa dứt, một nữ tử trung niên ăn mặc cầu kì đi đến, phe phẩy quạt hoa tròn, bộ dạng nhăn nhó, đúng là Phong Nguyệt Các tú bà. Nhưng khiến chúng ta chú ý lại là nữ tử lộ diện đằng sau, đôi lông mày cong cong thoáng sự sầu bi, đôi mắt lại long lanh như nước gợn, nhìn giống như hoa lê mùa xuân, lại giống như liễu yếu phong phanh trước gió, một cơn gió nhẹ cũng có thể đẩy ngã, dễ khiến người ta động lòng.
Quả thực tuyệt sắc, trong lòng ta âm thầm khen.
Lúc này Tố Uyên dọc theo cầu thang, chậm rãi từ trên lầu các đi xuống, một đám nam nhân cổ đều dài ra, tròng mắt cứ theo bước giai nhân mà di chuyển. Bọn họ đầu tiên là yên lặng nửa ngày, bỗng nhiên lại tiếng huyên náo đứng lên, mồm miệng phun ra một đống ngôn ngữ.
Chính là Tố Uyên đi lên chỗ cái bàn mực dài phía trước, chẳng nói điều gì, chúng ta ngồi gần nàng nhất, có thể thấy da nàng nõn nà, trên mặt thản nhiên thần thái, khiến người khác không thể dứt ra, Nàng hướng chỗ chúng ta ngồi lại liếc mắt một cái, lập tức im lặng chấp bút trên tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, nàng cầm bút thanh tao, thoạt nhìn như mềm mại không xương, nhưng nhấc bút lên lại rất có vài phần sắc bén tư thái. Tú bà đi tới thay nàng nghiền mực, bên cạnh nàng hầu hạ.
Ta nghiêng đầu, nhẹ giọng nói:”Sao Tố Uyên không nói chuyện?”
Vũ Lâm Hanh nói:” Nghe người ta nói nàng nguyên là có thể nói, nhưng không hiểu sao đến giờ lại không hề mở miệng, nghe nói có một quý nhân mang cả vạn lượng vàng chỉ để nghe nàng nói một tiếng cũng không được”
“Như thế bộ dáng, lại không nói chuyện, chẳng phải tịch mịch lắm sao?” Lòng ta thương tiếc, chờ được nửa ngày, mama lắc lắc cây quạt, nói: “Tốt lắm, các vị lão gia, bức tranh đã hoàn thành, thỉnh chư vị lão gia yết giá đi!”
Đằng kia một lão hán tử xưng là Hà lão ô khoát tay, không kiên nhẫn nói:” Này lại là sáo lộ, lão tử ra một ngàn lượng!”
Tú bà cười nói: “Hôm nay không phải phải tiền bạc, Tố Uyên nhà ta chỉ cần lời nói….. Các vị lão gia nên nắm chặt cơ hội, nếu làm cho Tố Uyên nhà ta gật đầu, thì có thể cùng nàng ra vào”. Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường nam khách đều đều xôn xao đứng lên, mỗi người trên mặt kích động phi thường
Vũ Lâm Hanh xòe ra một mảnh ngọc, nói: “Mụ mụ, xin hỏi dùng lời nói là thế nào?”
Tú bà nói: “Chính là đối với… bức tranh này bình luận nói ra đạo lý, ta cũng chẳng hiểu, các ngươi chỉ cần nói, Tố Uyên cô nương sẽ nghe” Dứt lời, nàng đem cuộn tranh trải ra, bức tranh còn chưa khô mực, nhìn thấy xa xa núi xanh, hai cánh chim trên không trung chơi đùa, tình ý sôi nổi, ta vừa thấy, thuận tiện trước mắt sáng ngời.
Hà lão ô nhìn qua, mồm thối nói: “Cái gì mà bức tranh vẽ điểu? Có thể thay cơm ăn sao? Hai con chim trĩ nhỏ nhỏ kia làm sao so được với con gà mập trên bàn cơm?”
Lòng ta cười thầm, tuy hán tử kia ngoài miệng là lỗ mãng, nhưng thật ra cũng có chút thẳng thắn, có chút quang minh. Tố Uyên cũng ôn hòa trên mặt vẫn dịu dàng tươi cười, không nói mà vẫn lặng nhìn moi người.
Chính là nam khách miệng cúi đầu lẩm bẩm, nhưng không ai có thể chỉ ra nội dung bức họa.
Ta thấy thế, đứng lên cười nói:” Bức tranh này đặt tên là Phượng cầu Hoàng (chim phượng tìm bạn đời), cảnh núi kia tuyệt bút, chỉ sự thương tiếc vong thê (người vợ đã chết), tuy là nét vẽ lác đác nhưng Tố Uyên dùng cách ấy, cũng có thể vẽ ra một một cái núi khiến người ta say mê”.
Tố Uyên nhìn ta mỉm cười, trong mắt long lanh, hướng tú bà gật đầu, tú bà hiểu ý, liên tục hướng ta cười nói: “Vị ca ca tuấn tú này ý văn rộng rãi, cô nương nhà ta có một cái khác mong người nói rõ, thật ra nó không phải là do chính tay cô nương nhà ta vẽ, ngươi thử nhìn một cái”. Nói xong liền phất tay sai một gã đem bức tranh đến.
Nhóm khách nam nhân kia la hét ầm ĩ đứng lên: “Tiểu bạch kiểm chẳng phân biệt được bức tranh tầm thường, thật không có thể diện, lão tử ta bao nhiêu tiền cũng có, muốn bao nhiêu cũng được”
Tú bà thấy tân khách cãi nhau ầm ỹ, đã quen với cảnh này quen thuộc, nhanh chân nhanh tay lấy ra cái quyển hộp cũ màu đen.
Nàng trải ra cuộn tranh, ta liền cảm giác được một cỗ dày đặc lãnh khí xé trời, bức họa trông thật hoang tàn, trên mặt vẽ quái thạch lởm chởm, cây cối dày đặc, mấy con khỉ đen thùi lũi cùng nhau nhảy múa dưới ánh trăng lạnh, ta nhìn mà mồ hôi ứa lạnh, giống như bị chặn ngang cổ họng, mà nhất thời không rõ nguyên nhân.
Lạc Thần thần sắc lông mày thu lại, hai tròng mắt nhìn bức tranh kì lạ biến hóa, hướng Tố Uyên nhẹ giọng nói: “Sơn tiêu dạ du đồ, bức tranh này tràn đầy âm khí, cực hung, cô nương vốn không nên lưu trữ nó.”
Tố Uyên mặt cười khẽ biến, thân mình có chút rung lên, bỗng nhiên môi đỏ khẽ mở, thanh âm mềm mại, giống như nước chảy nói: “Vị công tử này, có muốn cùng tiểu nữ lên nội các một chuyến không?” Tiếng nói vừa dứt, nhất thời đám đông ồ lên, lường trước bọn họ ngồi ở cái lầu các này lâu như vậy, cũng lần đầu tiên nghe được Tố Uyên mở miệng nói chuyện.
Lạc Thần quay đầu hướng chúng ta nhìn, Vũ Lâm Hanh cũng nhanh hướng nàng nháy mắt, cũng không làm trì trệ động tác.
Lạc Thần gật gật đầu, hướng Tố Uyên nói: “Kia nhận cô nương ý tốt.”
Tú bà thấy thế, vội vàng hướng nam khách đang ngồi phất tay: “Tốt lắm tốt lắm, giờ thì giải tán, hôm nay điềm tốt chọn được vị công tử này, thỉnh các vị lão gia về, muốn tìm ai, mụ mụ ta sẽ giúp các ngươi thu xếp!” Tú bà thái độ thản nhiên, hoàn toàn không sợ khách nhân bất mãn, nổi nóng mà đập phá. Cũng vì Phong Nguyệt Các bên trong bảo kê cực cứng rắn, trên triều đình lại quen biết người, nên đám nam khách cũng không dám đắc tội, tự la hét ầm ĩ mắng vài câu, liền như chim thú tan đi tìm những cô nương khác.
Lạc ThầntheoTố Uyên đi rồi, ta cùng Vũ Lâm Hanhđến một gian phòng hảo hạng tạm chờ, trong phòng đốt hương, trên bàn bày đủ loại rượu mĩ thực, ta nhíu chân mày, tay chống cằm, cũng chẳng hứng thú nói gì.
Thời gian trôi qua đã lâu, Lạc Thần nửa điểm tin tức trở về cũng không có, trong đầu hiện lên bức tranh phúc Sơn tiêu dạ du đồ, lại nghĩ tới thần sắc của Lạc Thần, với Tố Uyên cô nương ôn nhu yếu ớt, quốc sắc thiên hương bộ dáng, nàng cùng Lạc Thần, không hiểu lúc nay đang làm cái gì?
Miên man suy nghĩ, trong lòng run lên một trận tê dại, coi như cái mảnh đất trống xưa nay không để ý, giờ tự dưng lại mọc ra chút cây cỏ phiền lòng, đúng là khiến người ta hảo tâm sinh phiền. < có một sự chua chua nhẹ =)) >
“Sư Sư? Sư Sư?” Đột nhiên, một cánh tay đẹp đẽ huơ huơ trước mặt ta, lập tức hé ra một mặt cười thấu lại đây, rồi đột nhiên phóng đại, ta bị hù nhảy dựng, tâm tư bị kéo về mãnh liệt.
Vũ Lâm Hanh bất mãn nói: “Lại thất thần, suy nghĩ gì, cũng không thèm nghe ta nói!”
Ta vội vàng nói: “Nghe, ta nghe mà”
Vũ Lâm Hanh ôm lấy mắt nhìn ta, vẻ mặt cười xấu xa: “Nghe, vậy ngươi nói, ta vừa nói cái gì?”
Ta cực kì xấu hổ, nhìn trên bàn mớ hoàng minh vải vóc, nhớ tới mới vừa rồi Vũ Lâm Hanh trước kia có đem mấy đồ ở Sở vương phi mộ cất giấu trong bảo khố, muốn cùng ta nghiên cứu phê bình chú giải, nhân tiện nói: “Ngươi nói đến Nô mã thảo nguyên ở phương Bắc, Đổng Thiếu Khanh ít nhiều nơi đó cũng có thể có mộ táng”
Vũ Lâm Hanh thở dài, một đôi hoa đào mắt ướt ướt, giả vờ thương tâm nói:” Cái gì mà Nô mã thảo nguyên, kia đều là nửa canh giờ tiền chuyện tình lạp”.
Ta nhất thời nghẹn lời.
Vũ Lâm Hanh nghiêng đầu, gõ nhẹ đầu ta một cái: “Rốt cuộc suy nghĩ cái gì?” Lập tức chăm chú nhìn ta, lông mày nhướn nhướn nói: “Chứ không phải sợ ma quỷ bị tiểu nương tử nũng nịu kia cho ăn sao?”
Ta cả kinh, tay bối rối đụng phải ly trà làm nó ngã xuống, vội vàng thối lui thân, đem ly trà kia nâng dậy, trơ mắt nhìn nước trà tràn lan trên bàn, tí tách, rơi xuống trên mặt đất.
“Ngươi…… Ngươi là cái yêu nữ nói bậy bạ gì đó, các nàng đều là nữ!…Hơn nữa………Hơn nữa” Ta run run nhìn nàng nói.
Vũ Lâm Hanh hì hì nói: “Ai biết ma quỷ hiện giờ đang giả dạng nam tử, nhìn cái là một đôi trai tài gái sắc, nếu tiểu nương tử kia nhìn vừa mắt, xoay người phản đẩy, bộ dángnhư vậy, ma quỷ e là khó mà cự tuyệt nha!” Mắt nàng xoay tròn tròn, rồi nói tiếp: “Nói sau, nữ tử trong lúc đó, vẫn có thể làm được sự tình, không bằng, ta với Sư Sư làm mẫu một lần?”
Ta đầu óc nhất thời quay cuồng, liền thấy nàng dựa vào đây, nắm tay của ta, một đôi mắt long lanh ôm lấy ta, ấm áp hơi thở thẳng tắp tỏa ra trên mặt ta.
Ta bị tay nàng mềm mại giữ chặt, thân người đều mềm mại, vội vàng đẩy nàng, cả mặt đều đỏ bừng từ bên người nàng thoát ra, trái tim như đánh trống, vài bước chạy vội tới cửa, liền mở cửa chạy đi.
=============================
(*) Thỏ nhi gia : tương truyền được ngọc hoàng cử xuống hạ giới chữa bệnh giúp dân, lúc lại hóa trang thành nam, lúc hóa trang thành nữ để gặp gỡ mọi người