Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên )

Chương 34 :

Ngày đăng: 11:20 27/06/20

“Mặt của ta, có dính gì sao?” Nàng chợt thản nhiên nở nụ cười, không có mặt nạ che dung nhan , nụ cười ấy tầng tầng lớp lớp được bày ra giống như bông hoa mềm mại ngày xuân. Đối với ta, suốt đời chưa từng được gặp qua vẽ đẹp nào như vậy, nhất thời lại có chút ngây ngốc.
“Ngươi bình thường, cũng thực xinh đẹp” Ta nỉ non “Vậy tại sao lại phải giấu, bình thường như vậy cũng không phải tốt hơn sao?”
Không chỉ là vô cùng tốt mà người khác nhìn thấy, liền ước một đời có thể ở bên cạnh.
Thần sắc nàng bỗng nhiên khững lại, mi mắt buông xuống, đôi mắt như nhắm lại giống như cách một lớp vải, phải thật lâu sau nàng mới nói “Ngươi nói đúng, liền như vậy đi” .Ta có chút sửng sốt, nghiềm ngẫm trong đó có nhiều ý tứ hàm xúc, thấy nàng đưa tay chỉ vào hộp cơm, nhẹ giọng nói “Phù dung ngư canh, có thể dùng không?”
Ta nghe vậy, cười nói:” tất nhiên”. Lấy canh cá ra, trong bát lúc này vẫn còn nóng, nàng nhìn chằm chằm trong chén thang canh làm như tò mò, nói: “Con cá này thông thấy như ngọc, nhìn đến khiến cho người ta hoan hỉ, không biết là nấu thế nào?”
Ta nói: ” Lấy rượu ướp cá, cắt thành lát, thêm đậu hũ chỉ hoa, thêm vào hành lá gừng lát, vị lấy hoa sen”
Nàng gật gật đầu, ta lập tức đưa thìa múc canh đưa đến môi nàng, môt bên tỉ mỉ uy nàng , nhưng thấy nàng để sát ngọc nhan trong suốt, giữa lông mày chu sa rạng rỡ, đỏ thắm giống như một giọt máu ,ta nhất thời hơi hoảng hốt,chợt cảm giác giống như đã từng thấy ở trong giấc mộng, trong lòng vĩnh viễn khắc ghi giờ phút này, như không bao giờ…..muốn tỉnh lại nữa.
Sáng sớm, mặt trời đã mọc từ hướng Đông , ta cầm theo cây Cẩm Sắt do Vũ Lâm Hanh tặng, đi ra khỏi đại môn của vương phủ, ngay trước cửa liền trông thấy một đám đệ tử của Mặc Ngân Cốc đã dắt sẵn ngựa ở bên ngoài đứng chờ, đáng chú ý là Vũ Lâm Hanh quần áo như lửa đỏ đứng ở một bên dàn tuấn mã, một tay nắm lấy roi ngựa, tay còn lại vuốt ve đầu con tuấn mã của mình, miệng cũng không rõ là đang nói gì.
Ta liền đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lấy vai nàng, nàng trông thấy ta liền nở nụ cười sáng lạn “Sư Sư lại đây xem, con ngựa này có tốt không? Ngươi cưỡi thử một lần xem sao”
Ta thấy con ngựa kia thân hình tuấn mã, ánh mắt đen nhánh, cảm thấy tán thưởng thì vẫn không đủ, sải bước lên bàn đạp,ta vững vàng ngồi trên lưng ngựa, vuốt vuốt lông mao tuấn mã, khen ” Quả nhiên là ngựa tốt, so với những con khác thực sự có khác biệt”. Đang nói, lại cảm thấy xung quanh có điều gì đó kinh ngạc khác thường, Vũ Lâm Hanh đứng ở bên cạnh ta, đột nhiên dưới chân ta chợt cảm thấy lạnh hướng mắt nhìn xuống hóa ra là mắt cá chân đang bị tay Vũ Lâm Hanh bắt lấy.
“Yêu nữ, ngươi làm gì vậy?” Ta nhíu mày, chưa kịp phản ứng đã bị Vũ lâm Hanh dùng sức nhéo một cái ở mắc cá chân, đau muốn nhổ ra một ngụm lãnh khí, nàng lại trong miệng lẩm bẩm nói: “Ta cứ tưởng là mơ chứ. Sư Sư , ngươi nhéo ta thử, mắt ta nhất định là bị hoa”
“Ngươi có mơ hay không, sao không tự nhéo mình mà lại đi nhéo ta?” Ta oán hận nhìn , đã thấy Vũ Lâm Hanh trợn tròn mắt, ánh mắt dừng ở phía trước, mà phía trước là một nữ tử áo trắng lông mày tướng mạo sáng ngời, cước bộ như mây, hướng bên này đi tới.
Vũ Lâm Hanh chậm rãi lại gần Lạc Thần, “Ngươi, ngươi, thực sự là ngươi. . . . . . Đứng lại!”
Lạc Thần cũng không để ý nàng, đi thẳng lướt qua người nàng, xoay người ngồi lên một con tuấn mã, bắt được dây cương kéo qua đầu ngựa, lộc cộc chậm rãi bước đến bên cạnh , từ trên cao hướng xuống nàng thản nhiên nói: “Lâm Hanh, hành trình từ Ưng Thành đi Nô mã thảo nguyên thật dài, chớ để trì hoãn.” Dứt lời, tay cầm roi ngựa vung lên, thanh phong liền vụt qua.
Vũ Lâm Hanh hơn nữa ngày mới hoàn hồn, tay vỗ ngực liên hồi nói:” Nàng…….Nàng đúng là ma quỷ? Mà mặt nạ của nàng đâu rồi?”
Ta lúc này mới chợt bừng tỉnh, ở bên đắc ý cười nói: “Nàng tất nhiên là Lạc Thần, như thế nào? Yêu nữ, tròng mắt ngươi rớt xuống rồi sao, muốn tìm cũng tìm không thấy à”. ta cũng vung roi ngựa, thản nhiên quất ngựa chạy đi, để lại Vũ Lâm Hanh đằng sau mắng to:” Hai người hỗn đản các ngươi đứng lại cho ta! Còn ma quỷ kia đừng tưởng bộ dáng đẹp hơn ta là ngon, bổn cô nương không phải ngồi không! Các ngươi đứng lại cho ta!”.
Ta nghe lời nói đằng sau bị gió cuốn đi, thích thú cười haha.
Giục ngựa chạy nhanh, gió mát thổi vào mặt, trong thành không biết khi nào tơ liễu lại tuôn rơi, nhánh cây vi vu hai bên đường phố. Ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời xanh đã dần ở phía sau, mây trắng dày đặc, khung cảnh phồn hoa thoáng chốc đã rời xa, rồi rốt cuộc cũng dầndân không nhìn thấy rõ nữa…
Một tháng sau.
Chúng ta đã đến vùng đất này được một ngày, trong cuộc đời ta đây là lần đầu tiên đặt chân lên thảo nguyên, lần đầu tiên bước vào một thế giới toàn một màu xanh của những đồng cỏ trãi dài xanh thẳm, trong lòng ngực giống như bị một cơn gió lớn thổi vào, ngay cả dây cương cũng xém không giữ chắc được, chỉ sợ bản thân sẽ bị cơn gió khô khốc kia cuốn đi đến tận chân trời, tay ta nhẹ lướt trên mặt đất, màu cỏ xanh rờn liền nhẹ nhàng chạy qua các kẽ ngón tay.
Đây là lần đầu tiên rời xa chốn nhân gian náo nhiệt, đến với nơi thảo nguyên này, xa xa tầm mắt nhìn như mãi mãi chẳng thấy được chân trời.
Vũ Lâm Hanh lấy ra túi nước da trâu, mím môi uống lấy, mở ra miếng vải màu vàng, nhíu mày nói “Đổng lão nhân này vẽ sao không vẽ bức tranh rõ ràng một chút? Khế Sa, Khế Sa , rốt cuộc ở đâu đây?”
Ta nói ” Nhìn trên bản đồ, Khế Sa chắc ở gần đây, chính là ở gần đây thường nổi lên sương mù, rõ ràng là có người lập trận, cố ý không cho chúng ta thấy”. Quay đầu nhìn sang bên Lạc Thần: “Lạc Thần, trận thế này ngươi có thể phá không?”
Lạc Thần lắc đầu, nói “Tìm không được mắt trận, không thể phá.”
Ta trong lòng có chút thất vọng, dõi mắt trông về phía xa, thấy một cây cỏ ở chỗ sâu ẩn ẩn xuất hiện một cái điểm đen, nhất thời mừng rỡ, tay đặt ở bên miệng hô to:”Người bên kia, có thể lại đây một chút không!”
Liên tiếp hô vài tiếng, kia điểm đen càng ngày càng đến gần, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy, đó là một hán tử ăn mặc kì quái có râu quai nón hướng ngựa đi đến, hướng về phía chúng ta nhếch miệng cười: “Khách nhân ở phương xa, có chuyện gì?”
Vũ Lâm hanh như được cứu vớt, vội vàng trở mình xuống ngựa nói: “Vị ca ca, xin hỏi Khế Sa tộc ở chỗ nào?”
Hán tử kia khuôn mặt phiếm hồng có một chút khựng lại, cảnh giác nói: “Các ngươi đi Khế Sa để làm gì?”
Ta nhất thời cảm thấy hiểu rõ, hán tử kia nhất định biết Khế Sa ở đâu, chính là hắn không sẵn lòng cho người khác biết được, đối với chúng ta kiềm giữ cảnh giác.
Lúc này Vũ Lâm Hanh đen tròn con mắt, hì hì cười nói với hắn :”Vị ca ca này, tiểu nữ từ trung nguyên đến, đây là hai vị bằng hữu của ta.Trước đây cha mẹ bỏ đi, hiện nay trưởng thành, nghe bá phụ nói bọn họ chạy đến Nô mã thảo nguyên Khế Sa, liền nghĩ đến tìm bọn họ, việc này không có ý khác, ta chỉ là muốn hỏi một chút về bọn họ, năm đó vì cái gì bỏ một đứa trẻ còn nguyên tã lót như ta, để ta phải chịu nỗi khổ không có cha mẹ từ khi sinh ra….”
Vừa nói xong Vũ Lâm Hanh lau lau khóe mắt, âm thanh nức nở, yếu đuối đáng thương, trong miệng càng nói càng xạo, cái gì mà tam cô lục bà đều lôi ra hết, ta nghe mà chóng mặt hôn mê, mà Lạc Thần mặt vẫn nhìn về hướng xa, coi như không thấy, giống như đã quá quen với bộ dáng này của Vũ Lâm Hanh.
Hán tử kia làm sao chống đỡ được giọng nói yếu đuối câu hồn của Vũ Lâm Hanh, hơn nữa nàng lại còn giả bộ điềm đạm đáng yêu bộ dáng, đem lời nói dối tỉnh bơ mà nói như thật, liền ngốc nghếch nói :”Ta là Tác Nhĩ Hãn, cô nương ở phương xa này thật là xinh đẹp! Không có bố mẹ thật là khổ, ta hiểu, ta chính là người của Khế Sa tộc, ta sẽ đưa bọn ngươi đi gặp tộc trưởng!”
Vũ Lâm Hanh gian kế thành công, lúm đồng tiền như hoa, ta giật nhẹ khóe miệng, yêu nữ ngươi liền nhân cơ hội chiếm lấy cảm tình, sao không ở Mặc Ngân Cốc mà nịnh nọt cốc chủ phu phụ, lại đên nơi phương bắc đầy bò dê này làm gì?
Tuy nói gian kế gạt người không được quang minh, nhưng coi như cũng giải quyết được vấn đề. Tác Nhĩ Hãn ở phía trước dẫn đường, chúng ta đội ngũ gắt gao đi theo, chậm rãi bước vào sương mù ở chỗ sâu trong, trước mắt đều là mờ mịt một mảnh màu trắng, đi được nửa ngày, sương mù kia đột nhiên trong nháy mắt đã tan đi, mặt khác nghiễm nhiên có một cảnh sắc khác hiện ra.
Nhìn thấy có vài hán tử cùng các cô nương trên thảo nguyên đang bận rộn lui tới, mấy bên đều là lều chiên lợp bằng cây cỏ khô, có ngựa thành đàn, dê đầy đất, thảo nguyên khí hậu dồi dào và mọi người ai cũng vui vẻ, cứ như vậy hiện ra ở trước mắt chúng ta.
Chúng ta đều xuống ngựa, Tác Nhĩ Hãn nói ” ta đi trước gặp A Nhĩ Chân, các ngươi ở chỗ này chờ”. Hắn lại sờ sờ đầu, cười giải thích nói:” A Nhĩ Chân là tộc trưởng đây, chuyện đại sự gì, đều phải hỏi qua hắn một chút”
Chúng ta cảm kích hướng hắn gật gật đầu, hắn đi đến cái lều cách đó không xa, ở trước lều đã thấy có một tiểu tử tuổi còn nhỏ phía trên đầu còn quấn một cái khăn trùm,trông tiểu tử ấy khác với những nam nhân có làn da hắc hồng trên thảo nguyên , làn da hắn tương đối trắng nõn, lòng ta tự hỏi chẳng lẽ đây là tộc trưởng, nhưng sao lại quá mức trẻ tuổi như vậy?
Tiểu tử kia hướng ánh mắt lạnh băng nhìn chúng ta, lập tức quay đầu nói với Tác Nhĩ Hãn điều gì đó, tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhưng ta vẫn nghe được rành mạch nội dung bọn họ đang nói.
Lại nghe Tác Nhĩ Hãn tức giận nói:”Khách Sa! Ngươi là có ý gì chứ? !”
Tiểu tử kia được gọi là Khách Sa? Vậy là không phải tộc trưởng.
Khách Sa kia lạnh lùng nói:” Ta có ý tứ gì, ngươi tùy tiện liền mang ngoại nhân từ bên ngoài vào, ngươi muốn giống như Khế Sa Hòa Đa năm trước xém chút nữa làm diệt vong cả tộc sao? Ngươi đừng quên ngươi là con của Khế Sa “
Tác Nhĩ Hãn lớn tiếng nói” Ta là con của thảo nguyên, là con của Khế Sa, như thế nào mà quên được? Nhưng bọn họ không phải người xấu!”
“Ngươi nói bọn họ không phải người xấu, bọn họ liền không phải?”
Tác Nhĩ Hãn tức giận đến phát run. vén tay áo nói” Khách Sa! Cầm lấy nắm tay của ngươi , ngươi không thích ta, cũng không cần phải cùng ta đối nghịch! Chúng ta hãy dùng biện pháp mà các nam tử hán thường dùng để giải quyết ân oán!” Bọn họ lớn tiếng,liền kinh động mọi người chung quanh, chúng ta thấy tình thế không ổn, Tác Nhĩ Hãn vì chuyện của chúng ta mà cùng người trong tộc cãi nhau, vội vàng chạy lại.
Trông thấy hai người mắt đã giương cung bạt kiếm, bốn phía tiếng người lại bắt đầu ồn ào, bản thân chúng ta lúc này là ngoại nhân vì người ngoài mà khiến họ phát sinh vấn đề, trong lòng ta thấy rất áy náy nhưng lại không biết như thế nào mà nhúng tay vào chuyện này. Đột nhiên dòng người dạt ra, mọi người trên mặt đều lộ rõ biểu tình cung kính, từ phía sau liền xuất hiện một trung niên nam tử chậm rãi đi ra.
Nam tử kia đầu đội trang sức xương dê, ăn mặc đẹp đẽ quý giá, trông khác với những mục dân bình thường, trên người thể hiện một khí chất nghiêm nghị, đôi mắt lãnh nhìn hiện trường xung quanh, nói “Tác Nhĩ Hãn, Khách Sa, các ngươi đang làm cái gì?”
Tác Nhĩ Hãn tuy nhất thời nóng giận nhưng vẫn cúi người hướng nam tử kia chào, Khách Sa trên mặt vẫn chưa nguôi tức giận, nhưng thái độ cũng thể hiện sự kính cẩn đối với nam tử ấy.
“Nói, các ngươi đang làm cái gì!” Nam tử lớn tiếng lặp lại lời nói.