Đổ Thạch Sư

Chương 28 : Quặng sơ đại lão khanh

Ngày đăng: 12:27 18/04/20






(quặng sơ đại là kiểu quặng nguyên sơ, ban đầu; còn “lão khanh” tức là ‘hố cũ’ hình thành lâu rồi, hiều nôm na như ‘1 mỏ hình thành lâu ấy. Một loại khác là Tân Khanh: hố mới, mỏ mới hình thành, ko lâu năm = lão khanh)



Xe từ từ đi qua, Bạch Tử Thạch ghé vào kính ló đầu ra nhìn một đống mao liêu, trong lòng khẽ động, dựa theo trình độ tiêu pha của mình, số tiền cậu đổ thạch kiếm được kia phỏng chừng cũng không dùng được bao lâu. Kể từ khi biết, cầm chi phí nuôi dưỡng của bộ lạc thì hôn nhân sau này có thể bị can thiệp, nên trước khi rời đi Bạch đã cự tuyệt cung cấp nuôi dưỡng của bộ lạc Aggreko, bây giờ trong thẻ từ của cậu còn dư lại không sai biệt lắm 84 vạn điểm. Vincent đã nói với Bạch Á Thành là nơi xa hoa nhất trên toàn bộ đại lục, mức độ tiêu phí của Á Thành cũng đứng đầu trên toàn bộ đại lục. Như vậy, trước khi đến Á Thành, cậu cần tiền nhiều hơn. Trước kia khi còn ở Maca thành, sợ bị người khác nhìn ra manh mối gì, nên trừ lần đầu ra, Bạch không mua thêm bất kỳ một khối mao liêu nào nữa, chỉ chuyên tâm học tập ở giải thạch trường. Nhưng hiện tại trên con đường mà bọn họ đi có rất ít người, nếu như cậu ở chỗ này đổ trướng cũng sẽ không có bao nhiêu người biết.



Lúc cậu đang tính toán như vậy, thì xe cư nhiên từ từ ngừng lại. Bạch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về vị trí lái, Vincent cũng đang quay đầu lại nhìn chăm chú vào cậu, bên cạnh là Allan hô to gọi nhỏ: “Ai? Vincent, sao ngươi dừng xe ? Chưa đến giờ ăn cơm a?”



Thú nhân không để ý đến bằng hữu bên cạnh, trong cặp mắt đen ánh lên ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt: “Đi thôi.”



Bạch Tử Thạch sửng sốt, nhưng ngay sau đó trên mặt hiện ra nụ cười ấm áp, nguyên lai Vincent chú ý tới ánh mắt của mình, cậu mở cửa xe đi xuống, Vincent đi theo phía sau cậu, đi qua chỗ đặt mao liêu, đi vào trong.



Đây là một gian phòng rất lớn, bên trong dựng mấy cái giá cao to, phía trên để một số đồ dùng nhà bếp cùng với các loại đồ dùng dã ngoại như lều bạt, gối, chăn nệm, một cái kệ khác bày biện một số đồ gia vị, đồ uống, thịt khô, thịt sấy cùng với thức ăn chín, ngoài ra còn có một số sách và mấy món đồ chơi nhỏ, nơi này tựa hồ là một tiệm tạp hóa.



Khi Bạch đang đánh giá xung quanh, từ cửa sau của tiệm tạp hóa chạy vào một cái thú nhân, hắn vóc dáng không cao, không sai biệt lắm hai thước một, hai thước hai, nhìn thấy Bạch và Vincent, trên khuôn mặt cũng có vẻ thanh tú lộ ra một nụ cười ấm áp: “Khách nhân, muốn mua gì?”



Bạch Tử Thạch có chút do dự: “Ta muốn mua một số mao liêu. . .”



“Mua mao liêu, chờ một chút.” Thú nhân kia không chút đắn đo, hướng về phía sau hô: “Kỳ Á, Kỳ Á, có người muốn chọn mao liêu! Mau ra đây. . .”



“Ai nha ~~ tới đây, tới đây ~~” một lát sau từ cửa sau truyền tới một thanh âm biếng nhác, giọng điệu kéo dài chầm chậm, mang theo một chút âm mũi, nghe mà làm người ta có cảm giác ngứa ngáy. Đại khái qua hai phút, một người á thú nhân y phục làm từ Thổ Ti thú từ bên trong đi ra, mái tóc dài đỏ rực mềm mại phủ trên lưng của hắn, tinh tế hợp vóc người, mắt phượng hẹp dài, môi mỏng khiêu gợi, mũi cao. . . Nhìn thế nào cũng là một cực phẩm mỹ nhân.



Bạch hơi há hốc mồm. . . Tổng cảm thấy cái á thú nhân này có một loại cảm giác phong tình vạn chủng, nhưng lại không làm người khác cảm thấy khó chịu, cái loại cảm giác lười biếng trên người lại càng làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.



Lúc Kỳ Á thấy Bạch, ánh mắt sáng lên: “Nha. . . Hài tử thật là đáng yêu a. . .” Nói xong liền đi tới vươn tay nhéo má Bạch một cái, hô, “Thật mềm, thật non a.” Bạch Tử Thạch chỉ cảm thấy trên mặt một trận đau đớn, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy ‘Ba’ một tiếng, cái tay đang nhéo trên mặt đã rời đi. Hoàn hồn lại, trước mắt đã là gương mặt tuấn tú của Vincent. Thú nhân trước mắt đang nâng cằm của cậu, cẩn thận kiểm tra mặt cậu, hơi thở ấm áp của đối phương phun lên da cậu, làm cho Bạch Tử Thạch một trận không được tự nhiên, nhưng biết đối phương là đang nhìn vết thương của cậu, vì vậy cũng không có giãy dụa, chỉ rũ xuống mi mắt, không nhìn đối phương.


Kỳ Á tình cờ ngẩng đầu, nhìn thấy loại động tác cẩn thận này của Bạch Tử Thạch, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, vừa có chút ngưng trọng không rõ ràng. Dứt khoát ngừng công việc trong tay lại để nhìn đối phương sát thạch, lần này từ động tác của Bạch Tử Thạch, Kỳ Á nhìn ra Bạch Tử Thạch thật sự là người mới giải thạch, tay không ổn định, phương hướng, độ mạnh yếu sát thạch cũng không chú trọng, nhưng duy nhất một điểm chính là rất cẩn thận. Bất quá khi nhìn đá vụn rơi xuống mặt đất ngày càng nhiều, mao liêu lại vẫn như cũ một mảnh trắng bóng, Kỳ Á liền không còn chút kiên nhẫn nào.



Quả nhiên chẳng qua là một khối gạch liêu a. Hắn không khỏi cười thầm bản thân, nhìn bộ dạng giải thạch và tuổi tác của đối phương, cũng biết chỉ là cái thái điểu mới nhập môn, nếu là cao thủ, trên người chẳng lẽ chỉ có 80 vạn thôi sao? Thế mà lại cảm thấy tiểu á thú nhân này là một cao thủ thâm tàng bất lộ!



Bạch cũng mặc kệ Kỳ Á đánh giá động tác của cậu thế nào, dù sao phỉ thúy bên trong cũng không được phép chịu một tý tổn hại nào, nhưng mà thể tích khối mao liêu trong tay cũng đã ngâm nước hơn một nửa mà vẫn không thấy bóng dáng phỉ thúy, lúc này Bạch Tử Thạch cũng lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ cảm ứng lực lại sai lầm? Nhưng mà không thể a, đến tận bây giờ cậu vẫn có thể cảm giác được loại va chạm giống như bị cơn mưa to ấm áp dội vào này.



Nhất định có, Bạch Tử Thạch nhẫn nại sát thạch, Kỳ Á bên cạnh đã sớm đem khối phỉ thúy còn lại giải ra để ở một bên, là khối Du Thanh Chủng, độ thông thấu cùng sáng bóng làm nhìn qua có cảm giác bóng nhẫy, là loại thường gặp, nhưng cũng may khối này lục sắc nồng đậm, mặc dù rõ ràng không tinh khiết, có thành phần màu xám, màu lam, nhưng cũng coi như trong thượng phẩm Du Thanh.



Hắn dựa vào vách tường cửa hàng, nhàn nhã nhìn tiểu á thú nhân kia ngồi lặp lại những động tác nhàm chán, khối mao liêu kia chỉ còn lại bằng hai nắm tay của tiểu á thú nhân, một chút dấu hiệu ra lục cũng không có, cũng không biết tại sao cậu vẫn chưa bỏ cuộc.



Kỳ Á nhìn một hồi cảm thấy chán, quay đầu quan sát thú nhân có tướng mạo tuấn mỹ bên trong cửa hàng mà lúc này tới, cũng không biết tại sao, hắn tổng cảm thấy đã thấy qua người thú nhân này ở đâu đó.



Ánh mắt của hắn cũng không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến Vincent, tầm mắt của Vincent nháy cũng không nháy chuyên chú đặt trên người tiểu á thú nhân đang không chút dấu hiệu bỏ cuộc kia.



Kỳ Á chép miệng: “Kêu cậu ta bỏ cuộc đi, đã đến mức độ này, cậu ta cho dù có đem cả khối mao liêu sát ra cũng không có gì đâu, chỉ uổng phí sức lực thôi.”



Vincent giống như không nghe thấy gì, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Kỳ Á, Kỳ Á không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ mị lực của hắn giảm xuống? Bản thân luôn kiêu ngạo vì là á thú nhân được hoan nghênh làm Kỳ Á không nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu tùy ý nghiêng mắt nhìn cảnh sắc chung quanh.



Đột nhiên một tiếng kinh hô ngắn ngủi của Bạch Tử Thạch hấp dẫn sự chú ý của hắn, trong thanh âm kia tràn đầy kinh hỉ cùng kinh ngạc.



Kỳ Á tò mò nhìn sang, khi tầm mắt của hắn chạm đến mảnh mao liêu tiểu á thú nhân cầm trong tay, con ngươi nhất thời trợn tròn, trong nháy mắt động tác từ đứng dựa biến thành chạy vọt qua, hai ba bước liền qua, gần như là đoạt lấy, đem khối mao liêu trong tay Bạch Tử Thạch cầm lấy: “Tiếp theo để ta giải.”



Bạch Tử Thạch cũng không thèm để ý đến sự mạo phạm của hắn, ngược lại cậu phi thường hiểu tâm tình của Kỳ Á, cậu buông mao liêu, ngồi xuống sát Kỳ Á, hai má đỏ ửng tràn đầy kích động nhìn chằm chằm động tác đối phương, tuyệt không để ý vụn đá bắn ra rơi đầy lên tóc cùng người cậu.



Vincent đứng ở cửa, nhìn hai mắt tiểu á thú nhân phát sáng kinh người, môi cong lên khẽ cười.