Đổ Thạch Sư
Chương 3 : Hoài bích
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
Bạch Tử Thạch nhìn vẻ mặt suy sụp của mình trong gương cười khổ một tiếng, miễn cưỡng vực dậy tinh thần dùng nước lạnh vỗ hai cái lên mặt, rồi đi ra khỏi phòng tắm nhỏ hẹp.
Đây là một gian phòng chưa đầy 20 m2, bức tường vốn trắng noãn theo năm tháng đã dính loang lổ bụi bẩn, sơn đã ngổn ngang bong tróc, trong gian phòng này không có phân biệt phòng khách hay phòng ngủ, một cái giường đơn đặt ở phía đông tường, một cái bàn học, một cái ghế dựa cộng thêm một cái quạt điện cơ hồ là tất cả các thứ trong phòng, tuy rằng sạch sẽ nhưng cũng thật bần hàn. Chỉ nhìn thoáng qua gian phòng này cũng biết tình trạng hiện tại của chủ nhà —- thật sự nghèo rớt mồng tơi.
Bạch Tử Thạch đẩy cánh cửa sắt rỉ sét ra, tùy tiện đẩy cửa liền đi ra ngoài, cũng không để ý rốt cuộc cửa đã đóng chưa —- ai sẽ đến nơi này ăn cắp chứ? Ở cái nơi nổi danh ‘Khu dân nghèo’ này.
Cậu theo cầu thang tối như mực đi xuống, như thường lệ suy nghĩ một chút các tình huống hôm nay có thể gặp phải, hôm nay không thể lại nộp đơn xin việc thất bại, đã thất nghiệp 5 tháng, tuy rằng tiền gởi ngân hàng còn lại hơn 3 vạn, nhưng nếu không tìm thấy công việc, cho dù mình có tiết kiệm nữa, số tiền này cũng không duy trì được bao lâu, giá cả hiện tại liên tục tăng cao, có lẽ không đến hai năm nữa cậu liền thật sự không xu dính túi.
Một lần cuối cùng, Bạch Tử Thạch nói với chính mình, đây là lần cuối cùng đến công ty châu báu (công ty trang sức đá quý..) nộp đơn! Nếu thật sự không thành công, vậy thì liền thật sự vĩnh biệt ngành phỉ thúy đi, tùy tiện đi cửa hàng khác làm công, có lẽ sống như thế cũng được.
Bạch Tử Thạch lê bước nặng nề đi ra Nguyệt Hoa châu báu, vẻ mặt tự giễu cùng cô đơn, cậu đi đến thùng rác, nhẹ nhàng buông tay, lý lịch sơ lược nắm trong tay nhẹ nhàng rơi xuống, thật giống như tâm cậu, một đường rơi xuống, ngoại trừ âm thanh va đập cái gì cũng không sót lại. Ngẩng đầu lên, Bạch Tử Thạch hít một hơi thật sâu —- thế đấy, thế là coi như hết, từ bỏ con đường này đi. Dù sao, thanh danh của mình đã bị thối nát, cũng sẽ không có công ty châu báu nào dám tuyển đi? Cho dù mình kỳ thực vô tội.
Bạch Tử Thạch cất bước đi xuống cầu thang, kỳ thật trước khi đến cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý, chín phần là không thành công, chuyện như vậy sáu tháng qua diễn ra rất thường xuyên, bao nhiêu cự tuyệt lạnh như băng cùng lời châm chọc quá phận cậu đều nghe qua, nhưng sự yêu thích đối với phỉ thúy giúp cậu áp chế tự tôn của bản thân lần lượt xin việc – bị cự tuyệt — xin việc – bị cự tuyệt …….
Lần này thật không được nữa. Bạch Tử Thạch cảm thấy lòng mình tràn đầy mỏi mệt, cậu nhớ tới lời nói của bộ quản lí nhân sự Nguyệt Hoa: “Bạch tiên sinh, kỹ thuật điêu khắc của ngài quả thật rất cao siêu, công ty cũng thực động tâm, nhưng thành thật có lỗi, Nguyệt Hoa chính là một công ty châu báu nhỏ, chúng tôi không thể mạo hiểm sử dụng ngài.”
Hàn Thục Đông sắc mặt trắng bệch, hắn biết Vương Thăng Kỳ ở giới đổ thạch rất nổi danh, thế nhưng không nghĩ tới ông ta nổi danh như vậy! Làm sao bây giờ, không được, thật vất vả mới biết chân chính tâm ý của mình, hắn không thể buông tha như vậy, Hàn Thục Đông nhìn nhìn người bên cạnh, cắn răng nói: “Thạch Đầu, nói thật là, ta thích người khác. Ta không thể cùng Vương Châu Ngọc kết hôn, như vậy sẽ hại nàng, cũng sẽ hủy hoại chính bản thân ta!”
Bạch Tử Thạch ngây ngẩn cả người, cậu nhìn hảo hữu của mình, Hàn Thục Đông cho tới nay đều thoạt nhìn thực trầm mặc, nhưng hắn là một người bạn tốt, giảng nghĩa khí đối với Bạch Tử Thạch tốt lắm, lúc phụ thân qua đời, ca ca bởi vì chịu không nổi đổ sụp, kích thích tinh thần thất thường, nếu không có Hàn Thục Đông, Bạch Tử Thạch phỏng chừng cũng xong rồi.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử Thạch hạ quyết tâm: “Ngươi nếu thật sự yêu người kia. Ta giúp ngươi, ít nhất lúc ta còn năng lực này, ta sẽ tận lức giúp đỡ ngươi. Chẳng qua, chúng ta phải mạo hiểm.”
Hàn Thục Đông nhất thời mừng rỡ, kéo Bạch Tử Thạch vào lòng ôm: “Thạch Đầu, ta biết ngươi sẽ không bỏ mặc ta!” Đợi ta có năng lực, ta sẽ cho ngươi cuộc sống tốt nhất !
Bạch Tử Thạch không biết suy nghĩ của Hàn Thục Đông, cậu nhìn Hàn Thục Đông giống như hài tử, cũng nhịn không được gợi lên tươi cười.
Nhưng, ở nơi bọn họ không ai ngờ, có một nữ nhân gắt gao nắm chặt nắm tay, vẻ mặt thống khổ cùng dữ tợn, nàng đột nhiên kéo dây nghe điện thoại trên tai xuống, liều mạng ném vào tường, bên trong mơ hồ có tiếng hai nam nhân nói chuyện, thỉnh thoảng mang theo vài tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái.
“Hàn — Thục — Đông! Bạch — Tử — Thạch!!!”
………………………………..