Đổ Thạch Sư
Chương 38 : Thủy tinh chủng
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
Bạch Tử Thạch cùng các học sinh đi vào chỗ đống mao liêu, gần nghìn khối mao liêu mà chỉ cho nửa giờ. Thời gian quá ngắn, quả thực là thời gian cho mỗi khối mao liêu chỉ đủ nhìn vài lần hoặc sờ một chút. Nhưng, nhưng đây đối với Bạch Tử Thạch mà nói, thật đúng là không có một điểm khó khăn, cuộc thi này nói ra thật giống như được tạo ra vì cậu.
Vì tiết kiệm thời gian, các học sinh phần lớn đều bắt đầu xem từ mao liêu gần mình, phần lớn mọi người hình như đều đeo hắc văn bao tay, cầm cường quang khí và kính phóng đại, khi chọn trúng khối nào, thì liền ngồi xổm xuống cầm lấy cường quang khí và kính phóng đại bắt đầu xem xét. Bạch Tử Thạch không muốn cùng bọn họ chen chúc một chỗ, nên đi thẳng đến chỗ phía sau. Cũng có mười mấy người có ý định giống cậu, Sigma nhìn thân ảnh dần dần đi xa, hơi khẽ gật đầu một cái.
Đi tới chỗ đặt nhóm mao liêu cuối cùng, Bạch Tử Thạch ngồi xổm xuống, khối mao liêu trước mắt có vỏ hoàng sa, gần giống hình vuông, biểu hiện bình thường, kết cấu tinh thể không rời rạc cũng không chặt chẽ, cũng có mấy cái mãng văn mờ mờ. Chỉ dựa vào bề ngoài như vậy thật khó đoán, mao liêu thế này có rất nhiều, không phải là kém, nhưng thật là bình thường.
Bàn tay trắng nhỏ trực tiếp đặt lên, cảm giác bên trong là một mảnh hư vô, không có cái gì! Cũng không đứng lên, Bạch Tử Thạch ngồi dịch sang bên cạnh một bước, khối mao liêu này cũng là khối vỏ hoàng sa, tính chất lớp vỏ cũng giống khối vừa rồi, hình dáng cũng giống, bề ngoài cũng gần giống hình vuông, cũng lác đác vài cái mãng văn mờ nhạt. Bạch Tử Thạch có chút kinh ngạc, hai khối mao liêu này nếu như không phải đều được bày trước mặt cậu, mà để cậu qua một lúc mới nhìn lại, không chừng liền nghĩ là một khối. Tay thò tới, chừng mấy giây rồi rời đi, vẫn như cũ không có cái gì.
Liên tiếp nhìn mười mấy khối mao liêu, đều có hình dáng gần giống với hai khối trước. Trong gần hai mươi khối mao liêu này chỉ có một khối có cảm ứng hơi yếu, có lẽ chính là một khối Kiền Bạch Chủng.
Chẳng lẽ ở chỗ này mao liêu đều có biểu hiện như vậy? Bạch Tử Thạch âm thầm suy tư, cậu ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt đều là vỏ hoàng sa, kích cỡ hình dạng gì đó đều không nói rồi, hình hộp chữ nhật bất quy tắc, toàn bộ đều không thoát khỏi phạm vi các khối hình đa diện.
Nhưng đây đúng là một việc tốn kém, đừng thấy những mao liêu này rất thường gặp, nhưng nếu như phải tìm mao liêu vỏ hoàng sa biểu hiện thế này, kích cỡ, hình dáng khác biệt không lớn, công sức bỏ ra thật sự là không nhỏ, thật không hổ là học viện đứng đầu trên đại lục.
Nhìn đám đồng học kia vẫn đang cầm cường quang khí, kính phóng đại cẩn thận quan sát từng khối mao liêu, Bạch Tử Thạch khẽ lắc đầu, học viện đã có thể hao hết công phu tìm nhiều mao liêu biểu hiện tương tự nhau thế này, sao có thể để cho ngươi dùng mấy đồ này nhìn ra bên trong có phỉ thúy hay không? Đã nói là so vận đạo, thì soi kỹ đổ thạch, còn không bằng tìm một khối thuận mắt!
“Rất nhiều nha, tương truyền là đá may mắn có thể đem đến may mắn cho người đeo, nhưng đá may mắn đâu dễ có được. Hơn nữa nó rất đẹp, tất cả mọi người rất thích, cũng hy vọng có thể dính chút ít may mắn. Hôm nay người đeo cũng không ít đâu. Ta cũng có một cái, ngươi xem.” Bala giơ cổ tay của mình lên, phía trên quả thật có một hạt châu màu xanh lục đậm, sáng óng ánh, trong suốt.
“Rất đẹp a.” Bạch Tử Thạch gật đầu khen, nói vậy thì cậu cũng không ngại đeo đá may mắn dễ thấy này.
Bala nghe được khích lệ nhất thời mặt mày vui mừng, hắn là một người rất thích nói chuyện, giống á thú nhân bình thường đều thích một số đồ xinh đẹp đáng yêu, cũng thích cùng người khác bàn luận những thứ này, nhất thời liền mở máy. Bạch Tử Thạch mặc dù đối với những thứ này không có hứng thú, nhưng vì lễ phép cậu vẫn chăm chú nghe. Bala thấy Bạch Tử Thạch không nói gì hứng thú hơi giảm đi, bất quá một lúc sau một người bên cạnh đến nói chuyện cùng hắn, liền cao hứng trở lại.
Bạch Tử Thạch khẽ thở dài một hơi, bỗng nhiên tay cậu bị kéo lên, Bạch Tử Thạch kinh ngạc nghiêng người, một người á thú nhân dáng dấp anh tuấn mái tóc lam tím đang nâng tay cậu quan sát đá may mắn ở trên, nhìn một hồi, khiêu mi mỉm cười: “Hàng nhái?” Trong giọng nói thoáng chút trêu chọc.
Bạch Tử Thạch đầu tiên là có chút kinh ngạc, nhưng ánh mắt á thú nhân trước mắt trong veo, trong mắt mang theo ý cười, hơi thiêu mi mang chút tiêu sái, không có chút ác ý, cư xử như hai người thân quen trêu chọc nhau. Bạch Tử Thạch không nhận thấy hắn có gì ác ý, ấn tượng đầu tiên của cậu đối với hắn ngược lại lại vô cùng tốt.
Vì vậy cậu nghiêm túc gật đầu: “A, hàng giả.”
Á thú nhân nhất thời cười ha ha lên, trong trẻo, không giả tạo: “Ngươi thật là thú vị, thật không hổ là trong truyền thuyết người trong lòng của Allan.”
Ách. . . Thật xin lỗi. . . Gió có hơi lớn, ta có nghe lầm không vậy?