Đổ Thạch Sư

Chương 43 : Kiếm cớ

Ngày đăng: 12:27 18/04/20






Thú vị? Vincent ngẩng đầu, nhìn Allan nhẹ nói: “Đúng là thật thú vị.” Cặp mắt đen của hắn hơi híp lại, thêm vào một loại cảm giác nguy hiểm vô hình.



Ách. . . Ta hình như đã làm một chuyện ngu xuẩn. . . Nhìn Vincent như vậy, Allan bỗng nhiên hậu tri hậu giác nghĩ.



Sao mình lại thốt ra cái câu — ‘có người uyển chuyển hỏi ta, Bạch có phải là bầu bạn của ta hay không đó’. Allan khóe miệng co rút, bỗng nhiên muốn tát cho mình một phát—— thử nghĩ xem, nếu là người bình thường nghe được một câu như thế, ấn tượng đầu tiên sẽ là gì đây?



—– Ngươi làm cái quái gì để người khác nghĩ như vậy?



“Nha nha nha! ! Chờ một chút, chờ một chút, đừng đi đấu trường vội!” Allan nhảy dựng lên, mau chóng giải thích, “Ta không làm gì cả, ta cũng không biết tại sao lại có lời đồn đó! Ta hướng pháp tắc thề!” Tuyệt đối không thể để cho Vincent cái tên quỷ hẹp hòi chiếm hữu cuồng này hiểu lầm! %_%. . .



Vincent khẽ gật đầu: “Ta biết.” Allan là một đồng bạn tốt, hắn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Hơn nữa. . . hắn cũng không có lá gan làm thế.



Nghe Vincent nói như vậy, Allan mới thở phào một hơi, hắn thò tay huých huých bạn tốt: “Ta hỏi này, Bạch trở về cũng không nói gì sao?”



Vincent nhíu mày: “Không có.” Có lẽ, Bạch không nghe được chuyện này đâu? Hoặc là cậu ấy đã nghe được, nhưng không phát sinh chuyện gì, cảm thấy không cần phải nói? Hoặc tiến thêm một bước mà nói, đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cậu ấy không muốn tự nói với mình. . .



Bất kể như thế nào, Vincent cực kỳ không hi vọng là loại cuối cùng, bởi vì điều này không chỉ biểu thị trong lúc hắn không biết, tiểu á thú nhân vẫn luôn được mình che chở bảo vệ đã bị một vài thương tổn, nói chính xác hơn là còn chưa thử tiếp nhận mình, cậu ấy cự tuyệt tiếp nhận nhiều sự trợ giúp. Nghĩ đến vết thương trên người Bạch vài ngày trước, Vincent càng nhíu mày chặt hơn. Bạch nói là không cẩn thận bị đụng, hắn nhìn qua đó đúng là bị đụng phải, nhưng có phải không cẩn thận hay không. . . thì không chắc.



Nghĩ tới đây, Vincent đứng lên, đi ra ngoài.




“Bác Gia Garcia? Cái gì Bác Gia Garcia?” —- Đây là người từ nơi khác tới.



“Cái gì a! Bác Gia Garcia ngươi cũng không biết! Ta nói với ngươi a, Bác Gia Garcia đó chính là có huyết thống của Đại Nhã Gia Oliver David! Là thú nhân anh em ruột thịt với thành chủ Á Thành! Hơn nữa Bác Gia Garcia 20 tuổi đã là thợ săn cấp 3, tham gia săn thú! Lúc 23 tuổi liền làm tiên phong của thú triều tháng, cầm về một bản đồ phân bố cặn kẽ nhất từ trước tới nay. Bác Gia năm nay 36 tuổi, nghe nói đã là thợ săn cấp 6. Nghe nói Bác Gia Garcia một mình đơn độc chém ba con Cự Long Thú, ba con đấy! Cự Long Thú xếp hạng thứ tám trong các dã thú hung mãnh nhất đó! Hắn còn trẻ như vậy! Mấu chốt nhất là, Bác Gia Garcia rất tuấn mỹ nha. . .” Á thú nhân chịu trách nhiệm giải thích lúc này đã biến thành một vẻ khao khát . . .



“Oa. . . Vậy đúng là rất giỏi a, ta cũng đi.”



Bạch Tử Thạch cúi đầu lặng lẽ đi qua bên cạnh, thành thật mà nói, đối với chuyện thế giới này sùng bái bạo lực như vậy, cậu vẫn có chút không thể thích ứng. Thở dài một hơi, Bạch Tử Thạch đi tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống, cậu cũng không thể tiếp tục thế này, văn hóa chủ lưu của thế giới này chính là nó, cậu không thể cả đời không ăn khớp với người khác. Bất quá, lần này, hay là không đi đi.



Vincent đứng ở trên đài giác đấu, quanh một vòng phía dưới, thú nhân, á thú nhân tới không ít, toàn bộ đấu trường bị vây đến đầy ắp, song hắn lại không nhìn thấy người mình muốn thấy, mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn.



Thời gian đã đến, hắn giơ một tay lên, đám người huyên náo lập tức yên tĩnh trở lại. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Vincent vang vọng trong sân: “Ta cần một người lên phối hợp với giảng giải của ta.”



Đây chính là cơ hội tốt a! Gần như tất cả thú nhân đều lớn tiếng hô ‘ta muốn’. Vincent tìm trong đám người một hồi, sau đó chỉ một cái thú nhân: “Ngươi tới.”



Taiya Skeet vẻ mặt ngạc nhiên chỉ mình, sau đó trong lúc mọi người hâm mộ thì nhanh chóng lên đài. Trong mắt Vincent tựa hồ lóe lên một tia sáng, nhanh đến nỗi khiến người ta nhìn không rõ. Trong một buổi trưa, đủ để Vincent làm một vài việc.



Bethe Turande lúc này cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, đó là Bác Gia Garcia a, không nghĩ rằng Taiya lại có thể trực tiếp được Bác Gia Garcia chỉ dạy! Bạn bè bên cạnh hắn biết Taiya và Bethe là quan hệ người canh gác khế ước, luôn miệng chúc mừng hắn, hâm mộ và hưng phấn trong lời nói khiến cho Bethe Turande đắc ý không thôi.



Nhưng Sigma thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên —- Tên tiểu tử thối này, ta còn tưởng rằng nó có lòng tốt chỉ bảo cho học sinh chứ!