Đổ Thạch Sư

Chương 57 : 【 làm 】 cái gì đây?

Ngày đăng: 12:28 18/04/20






Trải qua một trận đánh này, Bạch Tử Thạch ở học viện Oliver gần như là nhất chiến thành danh, nếu như không phải trận đấu chỉ khi được tuyển thủ cho phép mới được đem ghi hình của trận đấu truyền bá hoặc buôn bán, thì e rằng toàn bộ Á Thành thậm chí những nơi xa hơn cũng biết đến cậu.



Vì vậy ngày hôm sau khi cậu đi học, đã bị quây xem một hồi, thậm chí ngay cả lúc đi học lão sư cũng sẽ nhìn cậu với vẻ mặt mỉm cười, dáng vẻ rất là thưởng thức, Bạch Tử Thạch thủy chung vẫn giữ bộ dạng sóng gió không sờn. Các bạn học khen tặng cậu sẽ lễ phép nói cám ơn, sau đó nói bản thân mình vẫn còn kém xa. Được các lão sư chiếu cố cậu vẫn sẽ khiêm nhường, biểu lộ bản thân mình còn cần tiếp tục cố gắng thêm nữa. Biểu hiện trước và sau không có gì thay đổi, càng không có chuyện ỷ vào mình là đồ đệ của Sigma mà khinh thường người khác. Điều này làm cho những người lúc trước ghen tỵ hâm mộ cũng có ấn tượng tốt hơn mấy phần đối với cậu. Trong khoảng thời gian này bên cạnh cậu tụ tập không ít bạn học cùng lớp. Đương nhiên, người căm thù cậu cũng không phải là không có. Nhất là mấy á thú nhân nghe phong phanh được Sigma muốn thu đồ đệ, cố ý tới đổ thạch viện học tập.



Bất quá, địch ý của những người này Bạch Tử Thạch đều không để ý. Dù sao rốt cuộc cậu đã trở thành đồ đệ của Sigma, những người không thành công căm thù cậu cũng rất bình thường, nhất là những người có suy nghĩ ‘Ta còn chưa thể hiện, sao tư cách duy nhất đã bị kẻ khác nhanh chân chiếm trước mất rồi?’ trong đầu, cứ như mình mà thể hiện, thì Sigma sẽ lập tức thu mình làm đồ đệ không bằng. Mặc dù hơi không có đạo lý, nhưng người nghĩ vậy cũng không ít. Nhất là thấy Bạch Tử Thạch vẫn còn là một thái điểu năm nhất, điều này càng làm cho mấy kẻ tự cho rằng mình có bản lĩnh hơn Bạch Tử Thạch cảm thấy không công bằng.



Đối với cái loại châm chọc, nói năng chua ngoa châm biếng này, Bạch Tử Thạch hoàn toàn không rảnh để ý. Dù sao bọn họ cũng chỉ là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh thôi. Thời gian của cậu rất eo hẹp, căn bản là không có công phu lãng phí với những người này. Cậu càng thêm nghiêm túc học tập hơn trước, thời gian ngốc trong thư viện của trường cũng càng ngày càng dài. Học viện Oliver có thư viện gần như tốt nhất cả đại lục, lượng sách cất chứa bên trong rất phong phú, phạm vi lưu trữ rộng, những bộ sách giá trị trân quý, đều là xếp hàng đứng đầu.



Có cái kho tàng lưu trữ sách như vậy, Bạch Tử Thạch thậm chí còn nghĩ nếu như sáu năm tốt nghiệp cậu còn chưa xem hết những sách mình cần, thì cứ dứt khoát cố ý lưu ban là xong.



Đối với cái kiểu cậu vùi đầu dụng công học tập này, không chỉ có lão sư các bộ môn phi thường mừng rỡ, mà cả Sigma cũng đối với tiểu đồ đệ này của mình càng ngày càng hài lòng, cảm thấy cậu không chỉ lớn lên xinh xắn khả ái, lại lễ phép hiểu được tôn lão hiếu thuận, tính tình cẩn trọng, cứng cỏi mà không ngạo mạn, mặc dù không phải người khéo léo, nhưng quan hệ với mọi người cũng không sai, ham học hỏi, mạnh mẽ, đầu óc cũng tốt, hơn nữa tại phương diện đổ thạch có cảm giác vô cùng nhạy cảm, vận đạo luôn rất tốt. Sau khi ông dò hỏi Allan từ chỗ nào vớ được Bạch Tử Thạch mà lại để Vincent ‘lừa’ tới đây, thì ông trêu ghẹo Vincent không ít, nói hắn không chỉ lừa được một bạn lữ tốt, mà còn lừa cho ông một đồ đệ tốt.
Vincent lưu luyến không dời thắt lưng trắng mịn của tiểu á thú nhân một hồi, mới rút ra. Hắn nhìn tình yêu vẫn luôn bình tĩnh đọc sách trong lòng cảm thấy thật tiếc nuối, tiểu á thú nhân trước đây nhỏ nhắn xinh xắn nhu nhược mà lại dễ thẹn thùng, cả người đầy vẻ mềm mại. Bây giờ Bạch càng ngày càng bình tĩnh, hơn nữa cảm thấy trở nên bưu hãn hơn.



Thú nhân bị trách móc, lực chú ý chỉ có thể tập trung toàn bộ xem làm thế nào để áp chế huynh đệ của mình. Nhưng thân thể mềm mại của á thú nhân còn nằm trong lòng hắn, mùi thơm tươi mát khi vừa tắm xong còn liều mạng chui vào mũi hắn, cái mông cong cong còn vừa vặn ngồi trên huynh đệ của hắn, hắn có thể cảm thụ được cực kỳ rõ ràng hình dáng tuyệt vời và độ mềm mại của chỗ nào đó. Càng muốn chết là, từ lúc hắn có ý niệm với Bạch trong đầu thì vẫn luôn chịu đựng, dù hắn ý chí kiên định cũng không chống chọi nổi lâu như vậy a!



Thế nên, không lâu sau, Bạch Tử Thạch cảm thấy hõm vai mình bị đôi môi ôn nhuận mơn trớn, nhè nhẹ hôn, liếm mút, hô hấp của thú nhân cũng càng ngày càng nặng nề. Bất đắc dĩ để sách xuống, Bạch Tử Thạch che cổ của mình, quát lên: “Vincent!” Cậu chấp nhận trở thành bạn lữ của đối phương, nhưng vẫn chưa chuẩn bị cùng một nam nhân 【làm】mấy chuyện gì đó! Càng đừng nói đến, vốn liếng cái chỗ nào đó của Vincent cũng quá mức hùng vĩ! Thật sự 【làm】gì đó. . . sẽ chết người! Tuyệt đối sẽ chết người!



Vincent ngẩng đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng một đôi mắt đen phá lệ sáng ngời, thanh âm khàn khàn chỉ nhả ra hai chữ: “Khó chịu. . .”



Bạch Tử Thạch trợn mắt nhìn hắn hồi lâu, trong cặp mắt đen của thú nhân có thể thấy được thống khổ và nhẫn nại cùng với gần như là khẩn cầu. . .



Cắn cắn môi, Bạch Tử Thạch hít sâu một hơi, đều là nam nhân, cậu cũng hiểu rõ cái loại cảm thụ này. . . Kỳ thực cũng không phải là không thể làm gì. . . Ngô. . . Nếu chỉ như vậy… thì cũng vẫn có thể chấp nhận được.