Đổ Thạch Sư
Chương 72 : Vô đề
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
Bạch Tử Thạch nắm cái thứ thô to nóng rực trong tay, hai má đỏ bừng, cặp mắt vốn đen láy cũng mông mông lung lung như bị phủ lên một lớp sương mù, tác dụng của rượu hoa quả cuối cùng cũng dần dần dấy lên, thần chí vốn có vẻ thanh tỉnh của cậu cũng bắt đầu hỗn loạn, nhìn thứ vũ khí hạng nặng dữ tợn trong tay, cười hì hì một tiếng, bàn tay vốn chỉ quy quy củ củ vận động lên xuống cũng không còn ‘quy củ’ nữa.
Quỳ gối ngồi giữa hai chân Vincent, Bạch Tử Thạch rút lại một bàn tay, từ từ sờ xuống hai cái OO phía dưới của thú nhân, giống như chơi xoay bóng, nắm ở trong tay đùa nghịch. Tay kia phủ lên đỉnh chóp của vũ khí hạng nặng, lòng bàn tay chầm chậm ma sát, thú nhân từ trước đến nay mới chỉ thể nghiệm qua khoái cảm bình thường thoáng cái phải chịu hai tầng kích thích, cơ bắp cả người nháy mắt căng lên, một tiếng rên rỉ như từ chỗ sâu nhất trong yết hầu bật ra, dường như vừa thống khổ vừa vui thích khôn cùng. Vũ khí hạng nặng bị nắm trong tay Bạch lập tức gia tăng sức mạnh.
Bạch Tử Thạch thoáng cái trợn tròn mắt, nhìn cái thứ trong tay hình như lại lớn hơn một chút, vô thức bật ra một tiếng cảm thán, tay cũng không khỏi vận động lên xuống mấy cái. Vincent gian nan ưỡn cổ lên, tiếng rên khàn khàn lại lần nữa rỉ ra, Bạch Tử Thạch ngẩng đầu, nhìn thân thể cao lớn cường tráng của người mình yêu ngoan ngoãn nằm trên giường, hai nắm tay nắm chặt chịu đựng, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vui thích và bất mãn, một tầng mồ hôi mịn phủ đầy cả người hắn, dưới ánh đèn u ám, cả người Vincent như đang lấp lánh những tia sáng rực rỡ mỹ lệ, thân thể đầy cân xứng, vai rộng eo nhỏ, da thịt tuyệt đẹp, trông vừa mỹ lệ vừa gợi cảm.
Là vì ta. . . Bạch Tử Thạch mê muội nhìn Vincent, đầu óc hỗn độn mãi mới phun ra được một câu, bản năng đã khống chế hành động của cậu, muốn nhìn thấy vẻ mặt khiêu gợi hơn nữa của thú nhân. Bạch Tử Thạch quỳ sát xuống giường, khi Vincent còn đang làm quen với những chiếc hôn nhè nhẹ trên bụng, thì đầu lưỡi trơn mịn lại linh hoạt liếm lên từng khối cơ thịt.
Cơ thể Vincent không kìm được run rẩy, hắn cắn răng, nhìn tiểu đông tây trông xinh đẹp gợi cảm kia, Bạch Tử Thạch cười trông có vẻ ngốc ngốc với hắn: “Ngươi. . . nấc. . . không được động đậy! Tuyệt đối. . . không được. . . động đậy!”
Vincent gắng gượng khống chế cơ thể mình, cứng ngắc gật đầu, không thể động đậy, cũng không dám động đậy, hắn dám thề, chỉ cần hắn không khống chế được động một phát, thì chỉ một giây thôi cái tiểu hỗn đản không biết sống chết giày vò người này sẽ bị hắn điên cuồng đặt ở dưới thân, cả da lẫn xương sẽ bị nuốt tất vào bụng.
Có thể nói trải qua vài năm lôi kéo, số lượng thợ săn cao cấp ở Á Thành không hề thua kém bất kỳ bộ tộc nào khác, chỉ có số lượng thú nhân là thấp hơn thôi. Nhưng, tình thế càng ngày càng căng thẳng, thành chủ đã không thể tín nhiệm tất cả mọi người trong đội hộ vệ đều trung thành với Á Thành nữa, hắn hy vọng người mà bản thân mình có thể tín nhiệm nhất tiến vào, nắm giữ động tĩnh của đội hộ vệ, đem từng kẻ lòng dạ khó lường tóm được ra.
Vincent tất nhiên hiểu rõ nhiệm vụ của mình, những ngày qua cũng nhìn ra một vài mánh khóe.
Trái ngược với Vincent đang lao tâm lao lực, thì Bạch Tử Thạch lại khá ung dung tự tại, học tập của cậu đã tiến vào guồng quay, khởi điểm của cậu vốn đã cao hơn người khác, lại càng chưa từng gián đoạn việc đi vào khu mỏ, còn có Sigma dốc lòng dạy bảo, khiến cho cậu trên phương diện đổ thạch càng học càng thuận lợi.
Bất quá, cậu vẫn ghi nhớ sai lầm mà mình phạm phải lúc trước, trong đổ thạch sau này càng giấu tài nhiều hơn, chỉ duy trì một tư thái tiến bộ thôi, bởi vì thành tích ưu tú, cũng có nhiều bạn học tới thỉnh giáo, cậu cũng không cậy tài khinh người, đem suy nghĩ của mình nói cho bọn họ biết, không hiểu cũng không giả hiểu, cùng các bạn học thảo luận, thảo luận không ra kết quả sẽ nhờ Sigma giảng giải cho bọn họ.
Bởi vì học thức phong phú, làm người khiêm tốn lại biết giúp đỡ người khác, cứ như vậy thanh danh của Bạch Tử Thạch ở giữa các đồng học cũng xem như không tệ, danh tiếng cũng dần dần lan truyền ra bên ngoài, đợi đến khi danh tiếng cậu có tài có đức đã xâm nhập lòng người không sai biệt lắm, Bạch Tử Thạch mới ‘một lần vô ý’ đem chuyện cái vòng đeo trên cổ tay mình là đá may mắn thật nói ra ngoài, thành tích đổ thạch của cậu luôn không tệ lắm ngoại trừ do tri thức phong phú thì còn thêm một cách lý giải là do may mắn, những trải nghiệm đổ thạch quá mức truyền kỳ trước đây cũng coi như có một giải thích khá hợp lý cho mọi người.
Mà khi sắp đến tháng ba, toàn bộ Á Thành giống như đột nhiên trở nên bận rộn, ngay cả Bạch Tử Thạch cái dạng chỉ chuyên tâm vào sách thánh hiền cũng cảm nhận thấy, hỏi ra, cậu mới chợt bừng tỉnh —- thú triều tháng, sắp tới rồi!