Đổ Thạch Sư
Chương 81 : Mặc phỉ
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
Giải thạch trường số 0 nằm ở góc đông bắc hội trường, từ cửa chính tiến vào quẹo phải là tới, vì nó là giải thạch trường chuẩn bị riêng cho sát hạch, nên công hội đổ thạch sư cố ý phái mười mấy người đổ thạch sư chính thức đến làm giám khảo, còn có hệ thống theo dõi toàn bộ quá trình để đề phòng ăn gian, thế nên nó khác với những giải thạch trường mở 24/24 khác, giải thạch trường số 0 chỉ mở 8 giờ đến 12 giờ sáng, 2h30 chiều đến 9 giờ tối. Để tiện cho các đổ thạch sư không bị trùng với thời gian mở thầu, trong giải thạch trường số 0 còn có phòng bảo quản chuyên cất giữ mao liêu. Bạch Tử Thạch hiện tại đang đối mặt với tình huống như thế, bất đắc dĩ cậu chỉ đành kìm chế tâm trạng nôn nóng, nhận mao liêu rồi để ở phòng bảo quản giải thạch trường số 0, đợi buổi chiều quay lại.
Lúc trở lại quán trọ, Bạch Tử Thạch rất kinh ngạc phát hiện Vincent cư nhiên đang ở đó, vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhào qua hưng phấn kể lại cảnh tượng đấu giá buổi sáng: “Ngươi không biết đâu, chỉ kém có 50 vạn điểm! Lúc ta nghe cái á thú nhân ở đằng sau nói câu kia, thật là đáng sợ. . .”
Vincent mỉm cười nhìn người yêu: “Ngươi thực sự rất coi trọng khối mao liêu này nhỉ.” Nói thật, hắn chưa từng thấy Bạch hưng phấn nói về một khối mao liêu nào như vậy, cho dù là khối Tử Nhãn Tình cũng thế.
Bạch Tử Thạch trầm mặc một chút, gật đầu: “Không biết tại sao, khi ta gặp khối mao liêu này thì có một loại khát vọng mãnh liệt, nói với bản thân ta nhất định phải giành được khối mao liêu này! Khi ta biết mình chính là người đấu giá thắng, thật sự rất hưng phấn. Rất muốn lập tức giải khối mao liêu này ra! Đáng tiếc ta phải đi giải thạch trường số 0 giải thạch, nhưng giải thạch trường số 0 giữa trưa lại không mở cửa, phải chờ tới chiều mới được.” Nói tới giải thạch, Bạch Tử Thạch chợt lóe lên một ý nghĩ trong đầu, cậu ngẩng đầu, nhìn người yêu, “Buổi chiều có rảnh không?”
Vincent nhìn vẻ mặt Bạch Tử Thạch, mơ hồ đoán được cậu muốn nói cái gì, vẻ mặt không đổi lắc lắc đầu: “Từ buổi chiều đến sáng mai, là thời gian nghỉ của ta.”
“Vậy. . . Ngươi có muốn đi xem ta giải thạch không?” Bạch Tử Thạch hỏi, từ trước tới nay cậu không hề cảm thấy giải thạch có gì đặc biệt mà cần mời người khác tới, nhưng lần này thì khác, thật sự khác, khối mao liêu này đối với cậu mà nói là thứ đặc biệt và mới lạ, thời khắc đấy cậu hy vọng Vincent có thể ở bên cạnh cậu cùng cậu chứng kiến thời khắc ấy, hơn nữa, nếu như bên trong thật sự là Mặc Phỉ, cậu hy vọng có thể đem khối phỉ thúy này đưa cho Vincent đầu tiên!
“Được.” Vincent đem người ôm vào trong ngực, trong mắt nhuốm lên ý cười nồng đậm, Bạch, đây có tính là để ta tiến vào thế giới của ngươi rồi không? Trước đây bọn họ thích lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, nhưng luôn là ai làm chuyện của người ấy, ở trong nhà cũng rất ít khi bàn luận công việc hay học tập của đối phương. Đó cũng không phải là không tốt, nhưng Vincent luôn muốn xâm nhập sâu hơn vào cuộc sống của đối phương, tốt nhất là có thể đem tồn tại của mình thấm dần vào từng góc nhỏ trong cuộc sống của đối phương, hoàn toàn chiếm lấy người trong ngực này.
Ăn cơm trưa xong, Vincent cưỡng chế bắt Bạch Tử Thạch đi ngủ một lát, nhưng hưng phấn làm cậu mãi không ngủ được, thật vất vả nhịn đến hai giờ hơn, liền vội vội vàng vàng kéo Vincent chạy tới giải thạch trường số 0, cái dạng sung mãn và cấp bách này của Bạch Tử Thạch khiến Vincent không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Giải. . . Giải thạch đi.” Bạch Tử Thạch gian nan nói ra câu này, Elsie nặng nề gật đầu, đầu tiên đem bộ công cụ giải thạch của mình lấy ra, nghiêm túc lựa chọn. Đến lúc này, đổ thạch sư đứng ghi chép bên cạnh mới bắt đầu tỉnh táo chú ý lại đến bên này, tác phong của Elsie những lão nhân trong công hội đều biết, công cụ của hắn không tới lúc hắn cho rằng đáng giá sẽ không dùng. Hơn nữa nhìn bộ dạng trịnh trọng này của hắn, chẳng lẽ là moi ra Thủy Tinh Chủng gì đó?
Elsie suy tư gần 20 phút mới bắt đầu động thủ giải thạch, máy cắt thạch gì gì đó, đã hoàn toàn không ở trong phạm vi nghĩ ngợi của hắn, nếu quả thực đúng như hắn nghĩ, cho dù là đụng rơi một cái tinh thể, thì cũng là tổn thất cực lớn! Thân là một giải thạch sư, hắn thậm chí đã giải ra cực phẩm như Đế Vương Lục, nhưng Mặc Phỉ, Mặc Phỉ trong truyền thuyết lại là niềm theo đuổi của hắn, cũng là niềm theo đuổi cả đời của một đổ thạch sư —- tự tay giải ra một khối Mặc Phỉ hoàn chỉnh!
Elsie hành động rất nhanh nhưng cực kỳ thận trọng, toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm mao liêu, cơ hồ từng tinh thể rơi xuống đều nằm trong tính toán của hắn, một chút cũng không thương tổn đến phỉ thúy, khi sắc đen thâm thúy đầu tiên xuất hiện trước mắt hai người, Bạch Tử Thạch nín thở, gắt gao đè nén tâm tình kích động, không phát ra một chút thanh âm nào ảnh hưởng đến hành động của Elsie.
Lúc này Elsie đã hoàn toàn tiến vào trạng thái, nhìn Mặc Phỉ dần dần bày ra hình dáng tuyệt thế mà khí phách của nó trong tay hắn, ánh mắt hắn bình tĩnh mà ôn nhu, vui sướng cùng thỏa mãn.
Đến lúc này, hình dáng của Mặc Phỉ đã lộ rõ trước mặt mọi người, cuối cùng người đầu tiên thoát khỏi niềm kinh ngạc cực độ và tâm tình kích động, run run rẩy rẩy hô lên: “Mặc Phỉ!” Giọng nói kia vì kích động quá mức mà biến đổi.
Toàn bộ đại sảnh yên lặng vài giây, tiếp đó là làn sóng âm thanh cực đại và dòng người gấp rút chạy đến, ngay cả đổ thạch sư đang giải thạch và đổ thạch sư làm giám thị trong sân đều buông công việc trong tay, chạy đến phía bên này.
Hai giờ, tròn hai giờ đồng hồ, mao liêu còn lại 30 kg, mà Elsie một đại sư giải thạch dùng trọn hai giờ mới làm xong, hiện giờ toàn thân hắn đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, nhưng ánh mắt hắn không mệt mỏi mà đầy thỏa mãn, đem khối Mặc Phỉ khoảng 5 kg nâng trong lòng bàn tay quan sát một hồi, mới lưu luyến bỏ vào trong tay Bạch Tử Thạch.
Bạch Tử Thạch si mê tinh tế vuốt ve khối phỉ thúy này, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Vincent trong đám người, chậm rãi mỉm cười, rồi nâng phỉ thúy đi về phía hắn.